Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 393: Tín Nhiệm Cơ Bản Giữa Người Và Người Ở Đâu?

Chương 393: Tín Nhiệm Cơ Bản Giữa Người Và Người Ở Đâu?Chương 393: Tín Nhiệm Cơ Bản Giữa Người Và Người Ở Đâu?
         Có thể là trùng hợp, tuy Hạ giới không nhiều, nhưng cũng không ít, có lẽ cũng có người khác tên Trần Trầm cũng nhận được Vạn Hóa Thần Kim.
Sau một hồi lâu, Ngọc Đỉnh chân nhân có một ít không xác định nói.
Thanh Mộc cũng theo sau tán thành:
- Hẳn là như vậy, đúng, tuyệt đối là như vậy! Trần Trầm đó chính là giới chúng ta, mà còn là đồ tôn của ta, nhưng tại sao nhanh như vậy đã phi thăng?
- Nếu giới chúng ta cũng có người gọi là Trần Trầm, vậy xem ở mặt mũi của hắn không phái người đến cướp đoạt, việc này cứ định như vậy đi.
- Thanh Mộc, sau này ngươi thật tốt ở lại Ngọc Đỉnh tông tu luyện, sau khi tìm hiểu Thượng giới không sai biệt lắm rồi mới đi ra, hiểu chưa?
- Đệ tử minh bạch.
Thanh Mộc lên tiếng.
Sau một lát, hắn dưới sự dẫn dắt của lão ẩu, thối lui ra khỏi đại điện, nhưng mà chuyện này lại bị hắn ghi tạc trong lòng.
...
Hơn nửa tháng sau.
Trong một dãy núi vô danh, Trần Trầm chậm rãi mở mắt, mà mâm tròn trong nhẫn trữ vật của hắn lúc nãy linh tính hoàn toàn biến mất lúc này lại lần nữa xuất hiện linh quang.
Mà chín món vũ khí pháp bảo trên mâm tròn giờ khắc này cũng rục rịch.
Trần Trầm đứng lên, duỗi lưng một cái, bí thuật Vạn Binh Quyết này khó ở khó luyện pháp bảo, bản thân pháp quyết cũng không tính là khó, cũng là nguyên nhân hắn tốn nửa tháng mới cơ bản học được bí thuật này.
- Ra!
Quát khẽ một tiếng, chín món pháp bảo trên mâm tròn đồng thời bay ra, xoay chầm chậm xung quanh.
- Ha ha, thần thức của kim giáp ngoại tộc vẫn là hơi kém một chút, nếu không lúc đó thật có hi vọng giết ta.
Trần Trầm cảm thụ được chín món pháp bảo xung quanh nhẹ giọng cười nói.
Lúc trước, hắn đối mặt chín món pháp bảo này, luận uy lực tuyệt đối không mạnh bằng bây giờ mình thao túng.
Xét đến cùng còn là bởi vì thần thức của mình vượt xa kim giáp ngoại tộc kia.
- Đi!
Quát khẽ một tiếng, chín món vũ khí pháp bảo nhanh như thiểm điện bắn ra, trong nháy mắt đánh lên một ngọn núi đá ở xa.
Ầm ầm!
Một tiếng trầm vang lên, núi kia đá kia nháy mắt nổ tung, hoá thành bột mịn, chín món pháp bảo vừa chạm vào lập tức lui, đứng gần đó.
Trần Trầm cười nhạt một tiếng, ngoắc ngón tay một cái, chín món pháp bảo tự động xếp thành chữ “Nhất”, xếp hàng bay về.
- Chúc mừng sư phụ thần công đại thành!
Xa xa truyền tới một âm thanh lấy lòng, Trần Trầm ngoảnh lại thì nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hoàng Lê.
Hắn thu đệ tử này thật ra là hành động tùy ý, luận tư chất, Hoàng Lê là một thể chất phổ thông, nếu ở Hạ giới, có lẽ cũng không có tư cách vào tứ đại tông môn.
Nhưng nếu đã thu tiểu cô nương này làm đồ đệ, vậy hắn sẽ phải phụ trách tới cùng.
Nghĩ tới đây, hắn hỏi:
- Hoàng Lê, ngươi tu luyện công pháp gì?
- Đệ tử tu luyện Ngự Điểu Quyết!
Hoàng Lê vui vẻ trả lời.
Trần Trầm nghe đến đây thần sắc có một ít xấu hổ, Ngự Điểu Quyết là cái gì, hắn căn bản chưa từng nghe qua, cũng không biết thuộc về loại nào trong ngũ hành, hắn muốn dạy bảo cũng dạy không nổi.
Vừa nghĩ đến đây, Trần Trầm nghiêm mặt nói:
- Ngự Điểu Quyết, công pháp này không tệ, ngươi cẩn thận luyện.
Dứt lời trong lòng của hắn thở dài, hắn thu đồ đệ này phải làm sao vượt qua sư phụ, hoàn toàn không cần sư phụ lo lắng, nhiều bớt lo.
Về phần đồ đệ này... Vẫn là chờ ngày sư phụ mình phát đạt, sau đó phát đan dược gì đó cho nàng.
...
Khi đoàn người Trần Trầm chuẩn bị ngồi phi chu rời đi, đã là hơn nửa ngày sau.
Trước khi chuẩn bị đi, Trần Trầm suy nghĩ một chút, quyết định sử dụng một thoáng hệ thống.
- Hệ thống, phương viên năm ngàn mét có vật liệu luyện khí gì tốt một chút không?
- Kí chủ, hướng Tây dưới mặt đất ba trăm mét có một khối Xích Vân Kim.
Nghe được đáp án của hệ thống, Trần Trầm không trì hoãn, tranh thủ thời gian bay đến địa điểm hệ thống chỉ định, chui vào mặt đất.
Nếu hắn đã chuẩn bị luyện chế lại một lần Vạn Hóa Thần Phong thì đương nhiên phải chuẩn bị lượng lớn vật liệu luyện khí.
Những thiên tài địa bảo kia hắn không động vào, vật liệu luyện khí hắn cầm một chút chắc cũng không quá phận?
Nghĩ đến những cái này, Trần Trầm đào Xích Vân Kim kia lên.
Đây là một khối kim loại lớn chừng bàn tay màu sắc hỗn tạp, phía trên nổi lên đường vân kỳ dị, giống như tường vân, căn cứ giới thiệu của hệ thống, cái này Xích Vân Kim tính dẻo cực mạnh, là mười điểm hiếm thấy vật liệu luyện khí.
Đắc ý thu hồi Xích Vân Kim, Trần Trầm hình như cảm ứng được cái gì, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, một giây sau hắn đã biến mất tại chỗ.
Chờ đến bên cạnh phi chu, Trần Trầm thấy đồ đệ Hoàng Lê đang nói chuyện với một nữ tử xinh đẹp vũ mị, trang phục thiếu phụ, tranh thủ thời gian nhẹ ho hai tiếng.
- Khụ khụ!
Nghe được thanh âm này, Hoàng Lê vừa quay đầu, chỉ xinh đẹp nữ tử nói:
- Sư phụ, đạo... Đạo hữu này lạc đường, muốn cùng chúng ta đi Thiên Dương thành.
Trần Trầm giữ im lặng.
Thiên Dương thành là một mục đích của hắn, truyền văn nơi đó có truyền tống trận cỡ lớn, nhưng mà chỉ người có thân phận hiển hách mới có thể sử dụng.
Theo lý thuyết tán tu như Trần Trầm không có tư cách, nhưng hắn vẫn muốn đi xem một chút.
Nhìn thấy Trần Trầm, thiếu phụ xinh đẹp kia hơi ngẩn ra một chút, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, lấy che giấu vẻ bối rối trong ánh mắt.
Nhìn thấy một màn này, Trần Trầm khẽ lắc đầu, nữ nhân này xem ra cũng không phải là tu sĩ đứng đắn gì, đồ đệ này của hắn cũng là ngây thơ, thật tưởng có thể giống như hắn, khắp nơi đều có thể nhặt bảo sao?
- Đạo hữu, đoạn thời gian trước ta gặp phải tà tu, gần đây mới thật không dễ dàng trốn thoát, nhưng sau khi trốn tới đây thì mới phát hiện đến lạ lẫm...
Nói xong, xinh đẹp thiếu phụ đột nhiên nhẹ nhàng khóc thút thít, bộ dáng kia quả thật là thấy mà yêu.
- Tu vi Nguyên Thần cảnh, cũng không phải người thường, ngươi khóc cái rắm! Còn có thể diễn giả một chút sao?
Trong lòng Trần Trầm thầm mắng một câu, trực tiếp đi vào trong phi chu.
Đối với thiếu phụ này, hắn còn lười để ý đến.
Hoàng Lê thấy vậy không nói tiếng nào đi theo sau, Xích Mục Kim Cương và Ngô Đức cũng giống như thế.
Nhưng mà trước khi Ngô Đức đi lên phi chu, vẫn không quên vứt ra một mị nhãn cho thiếu phụ xinh đẹp kia.
- Đây cũng quá không thương hương tiếc ngọc! Tín nhiệm cơ bản giữa người và người ở đâu?
Xinh đẹp thiếu phụ thấp giọng mắng một câu, nhưng nàng còn chưa nói hết câu, trong đầu đã vang lên một âm thanh giống như kinh lôi.
- Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng chớ ở trước mặt ta đùa nghịch thủ đoạn loạn thất bát tao, bằng không hậu quả tự chịu!
Sau khi thanh âm này vang lên, phi chu bay lên trời, bay về phương xa.
Nhìn một màn phi chu đi xa, thiếu phụ xinh đẹp suy nghĩ xuất thần, qua thật lâu mới liếm môi một cái, ánh mắt đột nhiên trở nên có một ít ý vị thâm trường.
...
- Sư phụ, nữ tu kia có phải người xấu hay không?
Trên phi thuyền, Hoàng Lê nhỏ giọng hỏi.
Trần Trầm từ chối cho ý kiến, hắn thấy, một mỹ nữ một mình ở dã ngoại hoang vu tuyệt đối không dễ chọc, nếu không đã sớm xảy ra chuyện.
Tuy nữ tu kia thoạt nhìn chỉ là tu vi Nguyên Thần cảnh, nhưng Trần Trầm luôn cảm giác không đơn giản như vậy.
Loại tu sĩ này, vẫn nên tận lực rời xa một chút.
- Hô! Ta đã biết là người xấu!
Hoàng Lê thè lưỡi, mặt mũi tràn đầy thần sắc như trút được gánh nặng.
- Ngươi biết còn dám đứng gần nàng như thế?
Trần Trầm tức giận hỏi.
Hoàng Lê vô tội chỉ trước ngực nói:
- Mẹ ta kể, nơi này lớn, cũng không phải người tốt, ta cũng là tới gần mới chú ý thấy của nàng rất lớn!
Trần Trầm nhìn trước ngực nàng một chút, trong ánh mắt hiện lên một tia đồng tình, tiếp đó trịnh trọng gật đầu, xem như công nhận thuyết pháp của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận