Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 443: Thả Dây Dài, Câu Cá Lớn

Chương 443: Thả Dây Dài, Câu Cá LớnChương 443: Thả Dây Dài, Câu Cá Lớn
         Tràng diện lập tức trở nên vô cùng xấu hổ, chẳng biết tại sao, Trần Trầm cảm thấy mình trở nên dư thừa lên.
Thậm chí hắn mơ hồ cảm thấy Mạc Anh chỉ coi hắn là thành một người an ủi tâm lý, hoặc là một cái cớ mà thôi, trên thực tế, có vài vấn đề nàng vẫn muốn tự mình hỏi.
Đáng tiếc người khác không biết rõ đáp án, những hắn đã biết, Luyện Dương này căn bản không có người trong lòng gì cả, thuần túy là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Đối mặt chất vấn của Mạc Anh, Luyện Dương cũng không khó xử như trong tưởng tượng, cũng không nóng giận, ngược lại cực kỳ bình tĩnh, trầm mặc sau một lát, hắn nhìn về phía một hướng khác thản nhiên nói:
- Đời ta chỉ chung tình với khí đạo, trừ cái đó ra, không cần bất luận đồ vật gì từ bên ngoài, làm cho phân tán ta lực chú ý, bao gồm đạo lữ, dòng dõi, đồ đệ.
Lời nói này âm vang mạnh mẽ, cho dù là Trần Trầm đứng bên cạnh đều cảm nhận được ý kiên định trong đó.
Cực kỳ hiển nhiên, Luyện Dương này là một người luyện khí thành si.
Nhưng mà Trần Trầm lại chú ý tới một chuyện, phương hướng Luyện Dương này nhìn là trong phòng nhỏ một góc nào đó, ánh mắt dường như có chút cuồng nhiệt.
Theo ánh mắt của hắn nhìn tới, trong góc thả một đống vật liệu luyện khí, có tốt có xấu, có lóe ra linh quang, có thoạt nhìn cực kỳ mộc mạc, chủng loại thì có đến nhiều hơn mười loại.
- Nếu người này có thể làm việc cho ta, vì ta luyện chế lại một bản mệnh pháp bảo thì thật tốt.
Trong lòng Trần Trầm thở dài.
Người luyện khí thành si, hắn gặp một lần, Môn chủ Khí bộ Đại Chu Ma môn chính là một, lúc trước luyện chế Vạn Hóa Thần Phong, thậm chí còn muốn nhảy vào trong lò, trở thành Khí Hồn, luận cuồng nhiệt không thua Luyện Dương này.
Nhưng mà bởi vì Hạ giới điều kiện hạn chế, tiêu chuẩn khẳng định thua Luyện Dương một đoạn dài.
Nếu như mình đưa Vạn Hóa Thần Phong và Linh Lung Thần Kim gạch cho Luyện Dương này xem, Luyện Dương này tám chín phần mười sẽ cao hứng nổi điên, nhưng cái khác thì khó có thể bảo đảm.
Vạn nhất người này nổi lên tham niệm, mình mất đi bảo vật không nói, mạng nhỏ khẳng định cũng phải mất theo.
Mạc Anh nghe được đáp án này, theo bản năng nhìn về phía Trần Trầm, nàng không biết Luyện Dương nói là thật hay là giả, bởi vậy chỉ có thể hướng Trần Trầm chứng thực.
Trần Trầm bất động thanh sắc nhẹ gật đầu, Mạc Anh thấy vậy ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp.
Ưa thích một người thì có thể vì người này thay đổi mình, biến thành bộ dáng người này ưa thích.
Nhưng nếu là người này không thích người... Tiên nhân kia tới cũng không thiệt!
Nhưng mà cũng may mình không có tình địch như trong tưởng tượng, vừa nghĩ vậy, Mạc Anh lại bình thường trở lại, xoa xoa hốc mắt nói:
- Luyện sư thúc, ta minh bạch tâm ý của ngươi, đây là vật liệu luyện khí ta mang đến, ngươi cất kỹ.
Dứt lời, nàng cầm một nhẫn trữ vật phóng tới trước mặt Luyện Dương.
Luyện Dương tiếp nhận nhẫn trữ vật tra xét một phen, trên mặt lộ ra vẻ vui thích, sau đó từ trong nhẫn trữ vật của mình lấy ra một đống lớn Linh Thạch, giao cho Mạc Anh.
- Mạc sư điệt, tuy là ta cho ngươi Linh Thạch, nhưng ta vẫn thiếu nợ ngươi không ít, nếu có một ngày ngươi có thể bước vào Hợp Thể, ta sẽ dốc hết toàn lực chế tạo cho ngươi một món pháp bảo thích hợp!
- Đa tạ sư thúc.
Mạc Anh cảm tạ một tiếng, nhìn về phía Trần Trầm.
- Tiền bối, chúng ta đi thôi, việc này vẫn là nhờ có ngươi.
Trần Trầm im lặng, chỉ là gật đầu, kiếm lời vật liệu luyện khí tương đương với mười vạn Linh Thạch cực phẩm, khó trách kiếp trước không ít người muốn làm thầy bói.
Nhưng mà hắn cũng không vội đi, mà nhìn về phía Luyện Dương, nụ cười cực kỳ chân thành.
- Mạc tiểu hữu, đừng nóng vội, ta bình sinh nhất khâm phục chính là những người chuyên chú vào một đạo, mà người như Luyện đạo hữu chính là vậy, cho nên ta quyết định đưa cho Luyện đạo hữu một lễ vật.
- Đạo hữu hà tất khách khí như thế.
Luyện Dương mỉm cười, nhưng một giây sau, con ngươi của hắn nháy mắt co rút lại.
Bởi vì trong tay Trần Trầm có một quang hoa chừng hạt gạo, quang hoa kia tuy nhỏ nhưng lại cho hắn một loại cảm giác cực kỳ đặc biệt, làm cho tim hắn đập thình thịch.
- Đạo hữu... Cái này, đây là?
Trần Trầm không trả lời, mà đưa tay nhẹ nhàng đưa tới, quang hoa cỡ hạt gạo kia đến trong tay Luyện Dương.
Vật này tự nhiên là Linh Lung Thần Kim cực kỳ nhỏ bé hắn nhặt được trong hầm mỏ kia, mặc dù không cách nào luyện trở thành pháp bảo, nhưng thần kim dù sao cũng là thần kim, nhiều ít Luyện Khí sư cả một đời đều chưa từng thấy, có thể thấy một lần, cũng coi là không tệ, huống chi có thể chính tay chạm vào?
Mà lấy thứ này đưa cho Luyện Dương, chủ yếu là bởi vì hắn muốn làm quen người này, bồi dưỡng tình cảm.
Hắn muốn luyện chế lại một bản mệnh pháp bảo, tự học thành tài quá lãng phí thời gian, chỉ có thể tìm quen biết, luyện khí đại sư đáng giá tín nhiệm.
Nhưng hắn là một tu sĩ phi thăng, ở Thượng giới nào có loại bằng hữu này? Bởi vậy chỉ có thể mới kết giao một chút, mà căn cứ hắn và hệ thống phán đoán, Luyện Dương này nhân phẩm cũng rất không tệ, trình độ luyện khí cũng cực cao, là cái mục tiêu nhân vật không tệ.
Tất nhiên, trừ cái đó ra, hắn cũng muốn dùng thần kim này thăm dò thăm dò Luyện Dương.
...
Luyện Dương tiếp nhận hạt gạo kia nhìn bên trái một chút bên phải nhìn một chút, sau đó trong lòng bàn tay loé lên Linh Lực quang mang, ngay sau đó bàn tay hắn mãnh liệt chìm xuống.
- Cái này... Linh Lung Thần Kim?
Ánh mắt Luyện Dương sáng rõ, lên tiếng kinh hô, làm cho Mạc Anh đứng gần đó giật nảy mình.
Mình đã cho Luyện sư thúc không ít vật liệu luyện khí, nhưng chưa bao giờ làm cho Luyện sư thúc kích động như thế.
Mà tiền bối này chỉ cho một hạt gạo, không đúng, hình như vừa rồi sư thúc nói là thần kim?
Sau khi lấy lại tinh thần, trong mắt nàng cũng lóe lên chấn kinh nồng đậm, làm người của Kim Thánh tông, cho dù nàng không phải phụ trách luyện khí, cũng nghe qua danh tiếng thần kim!
- Nói... Đạo hữu, Linh Lung Thần Kim này ngươi là từ nơi nào được đến? Còn nữa không?
Giờ phút này, Luyện Dương giống như là nhìn thấy nữ nhân không mặc quần áo, nói chuyện đều có chút run run, thân thể càng là bởi vì tâm động mà mơ hồ có chút run rẩy.
Lông mày Trần Trầm nhíu lại nói:
- Năm đó Sư tôn ta luyện chế một loại bảo vật, thiếu chút tài liệu thần kim, nên dùng đại thần thông, thôi diễn thiên cơ tìm được một chỗ Linh Lung Thần Kim... Nói thật xấu hổ, sư phụ tùy tiện chế tạo một phen, mất chút toái liêu, lúc ấy ta trong lúc rảnh rỗi, đã nhặt được.
Luyện Dương nghe xong khóe mắt hung hăng co quắp một thoáng.
Dùng thần thông thôi diễn thần kim ở đâu, cái này là đại năng kinh khủng bực nào?
Sư phụ người này trước mặt chẳng lẽ là tồn tại đỉnh phong một giới này?
Còn có, cái này là loại tài liệu tùy tiện chế tạo à... Quả là phung phí của trời!
Hắn ngược lại không nghi ngờ Trần Trầm nói dối, nếu không phải tùy tiện chế tạo, tài liệu quý hiếm bực này sao lại có toái liêu rớt xuống? Phải biết, trong tay Luyện Khí sư đường đường chính chính bọn hắn, đừng nói là thần kim, coi như là một linh kim hơi tốt một chút đều sẽ trăm phần trăm lợi dụng đến cực hạn, không hao tổn một chút nào.
- Tôn sư quả nhiên là thông thiên triệt địa, Luyện Dương cực kỳ bội phục, nhưng vô công bất thụ lộc, tại hạ tại sao có thể tùy tiện thu lễ vật quý giá như thế của đạo hữu?
- Nhưng nói ra thật xấu hổ, thứ này ta cho dù như thế nào đều không thể từ chối, xin hỏi đạo hữu, có gì cần tại hạ hỗ trợ sao?
Luyện Dương cẩn thận từng li từng tí bóp Linh Lung Thần Kim kia, yêu thích không nỡ rời tay, về phần ánh mắt của hắn, thì một mực nhìn Trần Trầm, ánh mắt còn có chút thấp thỏm.
Có câu rất hay, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, cho nên người làm sao lại đưa đồ vật trân quý như thế cho người lạ?
Trần Trầm cười nhạt một tiếng, lắc đầu.
Hắn là người bình thường, bây giờ nói không chắc chắn ra yêu cầu, nhưng giờ đây bộ dáng của hắn chính là thế ngoại cao nhân, làm sao có thể đối đãi giống như những người bình thường khác?
- Luyện đạo hữu không cần chú ý, đối với ta mà nói, vật này chỉ là phế phẩm mà thôi, đồng thời không có chút nào giá trị, nhưng đối với Luyện đạo hữu, nói không chừng có thể nghiên cứu một hai, thu hoạch rất nhiều.
- Bởi vì cái gọi là dùng hết tác dụng của nó, lý này hàm ẩn Thiên Đạo, ta làm như vậy cũng là nghênh hợp bản tâm của ta.
Trần Trầm nói một đàng, nghe cao thâm mạt trắc, tỉ mỉ nghĩ lại dường như lại có chút đạo lý.
Bất kể như thế nào, vô duyên vô cớ phải đến nơi bỏ Linh Lung Thần Kim, Luyện Dương đối Trần Trầm lập tức có cảm giác cực kỳ tốt đẹp, thậm chí còn nở một nụ cười ôn hòa đối với Mạc Anh đã mang Trần Trầm đến đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận