Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 333: Người này phải chết

Chương 333: Người này phải chếtChương 333: Người này phải chết
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan vào miệng liền tan, sau đó là lực lượng khổng lồ khó tả bùng nổ trong người Trần Trầm, tựa như sóng thần lan tràn tứ chi bách hài.
Dù cho hắn giờ phút này không thúc đẩy bất cứ linh lực nào, toàn bộ thân thể không theo kiểm soát bay lên khỏi hố to.
Yêu Khanh cảm thụ lực lượng khổng lồ từ sau lưng, theo bản năng quay người lại, khi thấy tình trạng của Trần Trầm thì mắt lóe tia khiếp sợ, sau đó biến thành tức giận.
Trần Trầm này quả nhiên không phải đồ tốt!
Vừa rồi còn làm bộ dạng hấp hối, chỉ giây lát đã bộc phát ra thực lực mạnh mẽ như vậy!
Người này từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ tới nhận mệnh chịu chết!
- Sinh Phàm, mang mấy người họ đi!
Trần Trầm phớt lờ Yêu Khanh, nhìn về hướng Sinh Phàm ở một bên.
So với Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng thì Sinh Phàm rõ ràng hiểu chuyện hơn nhiều, nghe Trần Trầm nói, liền bắt lấy Tiểu Hoa Tiểu Hoàng, mang theo Yêu Khanh chui vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Ô Linh ở trên trời nhìn Trần Trầm hơi thở thay đổi hẳn, sắc mặt cực kỳ âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không ngờ đám già đó coi trọng ngươi như vậy, cho ngươi Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan!
Ô Linh từng là thái thượng trưởng lão của Linh Hư Khí Tông, tự nhiên biết đan dược chiến đấu siêu cấp Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan.
Nhưng đám già nhân tộc từ đầu đến cuối đều không có hoàn toàn tín nhiệm Ô Linh, sở dĩ trong cường giả Luyện Hư của bốn đại tông môn bốn đại hoàng triều, trừ những Luyện Hư mới lên ra, chỉ có lão là không có Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan phòng thân.
Hiện giờ bỗng nhiên trông thấy Trần Trầm nuốt vào đan dược này, có thể tưởng tượng Ô Linh tức giận nhiều cỡ nào.
Ô Linh tức giận quát:
- Chỉ là một Nguyên Thần cảnh, dù có Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan thì sao chứ?
Ô Linh vươn một bàn tay ra đập xuống, giây tiếp theo, một chưởng ấn linh khí to dài cỡ nghìn thước tựa như núi lớn đè xuống Trần Trầm.
Chưởng còn chưa tiếp xúc tới Trần Trầm nhưng mặt đất phía dưới đã bắt đầu sụp xuống.
Thân thể còn nhỏ của Sinh Phàm bị uy áp mạnh mẽ kia chấn hai đầu gối quỳ xuống đất, không động đậy được.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm bỗng nhiên bay lên bầu trời, hai tay làm tư thế chống trời, cứng rắn đỡ bàn tay to động trời.
- Sư huynh!
Sinh Phàm ngước lên nhìn trời, ánh mắt kinh hãi nhìn hai lực lượng khổng lồ va chạm nhau.
Trần Trầm rống to:
- Mang nữ yêu kia về lãnh thổ nhân tộc!
Bàn tay phải của hắn bắn ra khí cơ khủng bố đánh thủng bàn tay to linh khí.
Sinh Phàm mắt ngấn lệ, gật mạnh đầu, theo sau trốn xuống lòng đất, hoàn toàn biến mất không dấu vết.
Ô Linh con ngươi co rút, giận dữ hét:
- Trần Trầm! Chỉ là một yêu tộc, ngươi muốn chết vì nàng sao?
Trần Trầm không nói chuyện, Vạn Hóa Thần Phong chui ra khỏi người, nháy mắt biến thành chiều dài nghìn thước chém về phía Ô Linh.
Trần Trầm biết ý của Ô Linh.
Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan tuy lợi hại nhưng chưa đến mức cho một tu sĩ Nguyên Thần có thể giết Luyện Hư.
Nếu Trần Trầm nhất quyết bám giữ Ô Linh, vậy thì khi dược hiệu qua đi, hắn chỉ có một con đường chết.
Nhưng hắn không có đường lựa chọn.
Trần Trầm đã biết sức mạnh của yêu phản tổ từ trên người Xích Hồ Yêu Hoàng, nếu thêm vài yêu phản tổ cảnh giới Luyện Hư thì nhân tộc rất có thể không ngăn được.
Cho dù là vì Tích Sương, vì những người quen biết, hắn không thể mặc kệ Thiên Tà đạo chủ bị Ô Linh hoặc yêu tộc bắt đi.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ trầm đục, Vạn Hóa Thần Phong to nghìn thước va chạm vào cánh của Ô Linh, dấy lên gió lốc đáng sợ khuấy động thiên địa.
Không đợi gió bão bình ổn, Trần Trầm điều khiển Vạn Hóa Thần Phong chém một kiếm buộc Ô Linh ở yên chỗ cũ.
. . .
Nửa canh giờ sau.
Khí thế của Trần Trầm yếu bớt, hắn phát hiện lực lượng trong cơ thể đang giống như thủy triều rút đi, hắn không chậm trễ, xoay người bỏ trốn.
Tục ngữ nói rất hay, chết tốt không bằng sống thừa.
Dù sống lâu một khắc đồng hồ cũng tốt, hơn nữa hắn cũng chưa chắc sẽ tử.
Kịch chiến nửa canh giờ, Trần Trầm đã nghĩ được mấy phương án, đột nhiên một phương án thành công thì không chừng hắn có thể sống thừa.
Đôi khi đại nghĩa quan trọng, nhưng dục vọng cầu sinh đặt ở đó, hắn không thể nào khảng khái chịu chết.
- Trần Trầm! Bây giờ ngươi muốn chạy? Đã muộn!
Ô Linh vừa đuổi theo vừa dùng thần thông truyền âm, hiển nhiên giờ phút này đã tức giận tới cực điểm.
Giết một Trần Trầm thì lão được bao nhiêu chỗ tốt?
Có lẽ chỉ là tâm lý sảng khoái một ít mà thôi.
Nữ yêu chạy mất mới là tổn thất chết người cho lão.
Không nói đến mất máu Yêu Thần phản tổ, đáng sợ hơn là tương lai lão rất có thể sẽ bị nữ yêu kia trả thù.
Đến lúc đó không biết lão có giữ được tính mạng hay không.
Nghĩ đến đây, Ô Linh hận Trần Trầm nhiều ngập trời, ước gì đem bóng dáng chật vật chạy đằng trước nghiền xương thành tro, tiếp đó rút ra Nguyên Thần, dùng tà pháp hành hạ trăm năm, nghìn năm.
Trần Trầm không nói tiếng nào, điều khiển Độ Hư Thuyền lướt nhanh như thuấn di.
Còn về lửa màu trắng thì không biết đã chạy đi đâu, xem bộ dạng thì không phải linh vật đáng tin.
Mắt thấy Ô Linh cách mình càng lúc càng gần, Trần Trầm theo bản năng định lấy ra thiên tài địa bảo ăn, nhưng hắn chưa kịp vận dụng trữ vật giới thì cảm giác cực kỳ suy yếu tràn ngập toàn thân của hắn.
Giây tiếp theo, Trần Trầm mất kiểm soát rớt xuống đất.
Trông thấy cảnh này, Ô Linh cười nhạt không thôi.
Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan dù lợi hại, nhưng bạo phát xong sẽ có tác dụng phụ.
Giờ thì tác dụng phụ đã đến, thực lực của Trần Trầm sợ rằng không bằng Nguyên Anh bình thường.
- Tiểu tử! Chết cho ta!
Cùng với tiếng quát chói tai, Ô Linh vỗ về phía Trần Trầm.
Bùm!
Vang tiếng nổ, Trần Trầm như ruồi bọ bị đập dẹp xuống đất.
Hứng một kích này, thân thể của Trần Trầm mơ hồ hiện vết rạn như đồ gốm bị nứt.
Thấy Trần Trầm bị đánh nhưng không chết, Ô Linh sắc mặt khó coi, giây sau định tấn công tiếp.
Nhưng bỗng nhiên có con hồ ly trắng từ phương xa đột nhiên lao tới, vung sáu cái đuôi bao bọc Trần Trầm vào giữa.
- Biến ngay!
Ô Linh thấy có biến cố, trong lòng giận dữ, gầm lên một tiếng chấn Cửu Vĩ Thiên Hồ miệng mũi trào máu, lảo đảo thụt lùi.
Hồ Tiên Nhi lau máu dính bên môi, ánh mắt cực kỳ kiên định.
Một bóng người bước ra từ hư không, vừa kinh vừa giận nhìn Hồ Tiên Nhi:
- Đại tộc trưởng, ngươi chính là thân thể thiên kim, sao mới rồi mạo hiểm như vậy?
Ánh mắt Hồ Tiên Nhi sắc bén lắc đầu, nói:
- Tộc thúc, dù thế nào cũng phải giao nhân tộc đó cho ta!
Bóng dáng kia nghe vậy hơi cứng người lại, quay đầu nhìn Ô Linh ở trên trời, lạnh lùng hỏi:
- Ô Linh, ngươi ở đây làm cái gì?
Bóng dáng kia đương nhiên biết Ô Linh, dù sao hai tộc người, yêu chỉ có bấy nhiêu Luyện Hư.
Ô Linh nghe hỏi thì kể lại chuyện Trần Trầm thả chạy Thiên Tà đạo chủ và bám chân lão, bổ sung thêm:
- Thất Vĩ Yêu Tôn, Trần Trầm này là đệ nhất thiên kiêu dưới Luyện Hư của nhân tộc, nhân tộc thậm chí đưa Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan cho hắn, người này không thể không giết! Nếu không sẽ thành tai họa lớn!
Thất Vĩ Yêu Tôn nghe người bị Hồ Tiên Nhi bao bọc là Trần Trầm thì trong mắt dâng lên sát ý.
Chỉ riêng danh hiệu đệ nhất thiên kiêu nhân tộc đủ để Trần Trầm này chết một trăm lần.
Nghĩ đến đây, Thất Vĩ Yêu Tôn nhìn về hướng Hồ Tiên Nhi, quát mắng:
- Tiên Nhi, ngươi tránh ra, người này phải chết!
Hồ Tiên Nhi thấy trưởng bối trong tộc đều nói như vậy thì quay đầu đi, vờ như không nghe thấy.
Thất Vĩ Yêu Tôn tức giận:
- Ngươi!
Hồ Tiên Nhi tuy rằng là đại tộc trưởng, nhưng gã là cường giả Luyện Hư! Đừng nói đại tộc trưởng, ngay cả Thiên Hồ Yêu Tôn cũng phải khách khí với gã.
Nhưng Hồ Tiên Nhi này hoàn toàn lờ gã đi, quá nực cười!
Không đợi Thất Vĩ Yêu Tôn buông lời răn dạy, Hồ Tiên Nhi bỗng nhiên nghiêng đầu, hai mắt đỏ ngầu rít gào:
- Ai muốn giết hắn phải bước qua xác của ta trước! Nếu không thì đừng mơ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận