Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 290: Lão tổ gặp chuyện

Chương 290: Lão tổ gặp chuyệnChương 290: Lão tổ gặp chuyện
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Tuy bản thân gã không có mười vạn linh thạch.
- Một cường giả Nguyên Thần chỉ đáng giá mười vạn linh thạch? Thôi, ngươi liên hệ Đại Sở vương triều gì đó, người đã bị ta giết chết tại chỗ, không lấy tiền thưởng, coi như ta cống hiến cho chiến trường tiền tuyến.
Trần Trầm nói xong đưa mắt nhìn Nguyên Thần yếu ớt ở phía xa, mắt lóe tia sáng, Nguyên Thần kia lập tức tan rã, bị Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết hoàn toàn tịnh hóa.
Diệt Phùng Khánh xong Trần Trầm nhìn Viên Kình Thiên, an ủi:
- Kình Thiên, ngươi cũng đừng tự trách, ai có thể ngờ hắn đến ám sát ta?
Viên Kình Thiên nghe vậy càng xấu hổ, gã vốn là sát thủ vậy mà không cảm thụ được sát ý từ người Phùng Khánh, gã đã nghiêm trọng không làm tròn trách nhiệm.
- Sư huynh, lát nữa ta sẽ nghiên cứu tất cả tu sĩ phạm tội bỏ trốn trong nhân tộc, ta bảo chứng về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa!
Trần Trầm nghe vậy cười gật đầu, tiếp theo nói:
- Lát nữa ném xác Phùng Khánh xuống chân núi, cho người ta biết kết cục dám nhằm vào Vô Phong Sơn chúng ta.
Trần Trầm cho rằng lần này ám sát tuyệt đối không phải trùng hợp.
Có lần đầu tiên, không chừng còn có lần thứ hai, mà muốn giết chính mình, hơn nữa có thể phái ra cường giả Nguyên Thần bị nhân tộc truy nã thì trừ Thiên Tà ra hắn không nghĩ được thế lực thứ hai.
Bởi vậy vừa rồi Trần Trầm lười hỏi kỹ Phùng Khánh.
Viên Kình Thiên nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, hay là điều ám vệ về đi? Mười hai ám vệ có sư huynh trợ giúp đã có hai người bước vào Nguyên Thần cảnh.
Trần Trầm lắc đầu, ám vệ vẫn luôn bảo hộ Lão Hắc.
Lão Hắc tuy đã khác xưa nhưng thực lực còn kém cỏi, nếu không có tầng bảo đảm này, lỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì không cách nào ứng đối.
Chờ cường giả Nguyên Thần cảnh trong ám vệ nhiều hơn rồi bàn lại việc này.
Nhưng ám vệ muốn bước vào Nguyên Thần cảnh rất khó khăn, Trần Trầm rót vào tài nguyên nếu đặt ở tu sĩ Nguyên Anh đỉnh khác thì sớm lên Nguyên Thần cảnh rồi.
Đám ám vệ đúng là trung thành hết lòng, nhưng vì từ nhỏ bị tẩy não, căn bản không có tâm cảnh, muốn đột phá chỉ có cách dùng tài nguyên chồng lên.
. . .
Nửa ngày sau.
Trên bầu trời cách Vô Phong Sơn mấy chục dặm, một người lặng lẽ rình ngó mọi thứ trong Vô Phong Sơn.
Xác chết của Phùng Khánh tự nhiên cũng nằm trong phạm vi thần thức của y.
Cảm ứng xác chết bị chém thành hai nửa, người này nhíu chặt mày lẩm bẩm:
- Xem ra Thiên Tà không giao nhiệm vụ này cho một mình ta, đáng tiếc tên này ngu xuẩn vội vàng ra tay, giờ thì đánh rắn động cỏ, tăng thêm khó khăn cho ta. Nhưng không biết trừ người chết này và ta ra còn ai làm nhiệm vụ nữa không.
Đang lúc y âm thầm suy tư thì ba phương hướng khác quanh Vô Phong Sơn cũng có ba người ẩn tàng, ý tưởng gần giống như y.
Đêm khuya.
Trận pháp phòng hộ của Vô Phong Sơn bị mở ra lớn nhất, loại tình huống này xem như là cường giả Nguyên Thần cảnh cứng rắn tấn công cũng không xông vào được.
Thấy tình hình đó, mấy người ẩn núp đều mặt ủ mày chau.
Một cường giả Nguyên Thần cảnh trốn trong đại bản doanh thì rất khó giết, với thực lực của bọn họ cơ hồ không làm được.
Nhưng làm nhân vật được Thiên Tà mời vào, bọn họ không phải hạng tầm thường đụng khó khăn liền chùn chân.
Bọn họ ngủ đông suốt mười ngày.
Ngày thứ mười, đại trận của Vô Phong Sơn rốt cuộc mở ra, bốn người phát hiện điều này thì vô cùng kích động.
Trải qua mười ngày chờ đợi mòn mỏi, Trần Trầm kia rốt cuộc sắp thả lỏng cảnh giác rồi sao?
Nghĩ đến đây, bốn người thầm tính toán phương án ám sát trong đầu.
Phải biết rằng, mười ngày qua bọn họ không ngồi chờ không mà ngiền ngẫm quy hoạch không ngừng nghỉ trong óc, đặt ra mấy chục loại phương án, cùng với nguyên bộ phương án ám sát thành công thì chạy trốn thế nào.
Giờ phút này, bọn họ tự tin có thể ứng đối hết thảy tình huống đột phát.
Chỉ cần Trần Trầm kia ra Vô Phong Sơn là bọn họ sẽ bắt được cơ hội.
Chốc lát sao.
Một bóng dáng tiêu sái điển trai bay ra khỏi Vô Phong Sơn, bay về phương đông.
Bốn người cùng nhận ra đó là Trần Trầm, sát ý trong lòng sắp tuôn trào ra ngoài.
Thiên Tà cho điều kiện quá dày, dày đến nỗi đủ để thay đổi cuộc đời họ, chỉ cần giết người kia là sẽ lấy được!
Nghĩ đến đây, một tu sĩ Nguyên Thần trung kỳ tên Bạch Phàm phát động bí thuật giấu đi hơi thở, bay thẳng đến chỗ Trần Trầm.
Nhìn bóng dáng kia, Bạch Phàm thầm cổ vũ cho mình:
- Thắng thua ngay phút này!
Nhưng giây sau.
Từ Vô Phong Sơn bay ra hàng nghìn bóng dáng có trật tự theo sau Trần Trầm.
Bạch Phàm trông thấy cảnh này sợ đến mức suýt từ trên trời rớt xuống.
Tổ cha nó! Cường giả Nguyên Thần cảnh đi ra ngoài mang tùy tùng cũng đành thôi, kéo người trong nguyên tông môn đi là sao?
Trên đời này sao có kẻ nhát chết tới mức này?
Không đợi Bạch Phàm lấy lại tinh thần từ trong khiếp sợ, Trần Trầm đã nhìn gã.
Ánh mắt giao nhau với đôi mắt tựa hồ sâu kia, áp lực tâm lý của Bạch Phàm tăng lên đến lớn nhất.
Bạch Phàm không ngờ bí thuật gì đó vô dụng, thần thức của Trần Trầm mạnh đến cỡ nào vậy?
Trong khoảnh khắc, những phương án hoàn mỹ trong óc đều gộp thành một con đường chết.
Mà dưới loại tình huống này không thể nào xoay người bỏ chạy, rõ rành rành làm tặc chột dạ, khó bảo đảm Trần Trầm sẽ không truy kích.
Nghĩ đến đây, Bạch Phàm thả chậm tốc độ, nặn ra một nụ cười, bay đến bên cạnh Trần Trầm, lễ phép hỏi:
- Đạo hữu, ta là tán tu đi ngang qua, xin hỏi Tây Cương ở hướng nào?
Trần Trầm không vội trả lời mà liếc qua hướng khác, Viên Kình Thiên ở hướng đó bỗng chỉ vào một bóng mơ hồ trong khu rừng phía xa, tức giận quát:
- Ta biết người kia! Là đệ tử chạy trốn của Hạo Nhiên Kiếm Tông, diệt hắn!
Nghe lời đó, hàng nghìn tu sĩ cùng nhau tấn công.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang lên từng tiếng nổ nhức óc, không lâu sau, khu rừng bên dưới biến mất hút, để lại hố to phạm vi mấy nghìn thước.
Còn bóng dáng mơ hồ thì đã bị đánh hình thần đều diệt.
Bạch Phàm trông thấy cảnh này, trán rịn mồ hôi lạnh.
Bóng dáng kia chắc là đạo hữu thật sự của gã, nhưng trong khoảnh khắc đã thành mây khói.
Trước khi đến đây, người của Thiên Tà có nhắc nhở dưới trướng của Trần Trầm có chút năng lực, nhưng không nói lực lượng mạnh đến mức này!
Chỉ nhìn trong số trên nghìn tu sĩ đã có vài vị Nguyên Thần cảnh, hơn trăm Nguyên Anh.
Có câu tục ngữ; kiến nhiều cắn chết voi, huống chi tu vi Nguyên Thần trung kỳ của gã không phải con voi khi so với đám người này, cùng lắm là con châu chấu.
Nhiều tu sĩ như vậy, nếu muốn diệt gã thì chỉ cần một đợt công kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận