Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 117: Chiến Tranh Nổi Lên

Chương 117: Chiến Tranh Nổi LênChương 117: Chiến Tranh Nổi Lên
         Chu Phong cùng Chu Sơn hai mặt nhìn nhau, một lát sau, hai người đồng thời gật đầu.
Bất quá Chu Phong lại bổ sung:
- Muốn đi Đại Tấn cũng được, bất quá phải đợi thêm hai ngày nữa. Hai ngày sau, ba mươi sáu bộ Ma môn ta sẽ áp dụng một vài hành động với Đại Tấn, đến lúc đó, song phương toàn diện khai chiến, chúng ta lại tái nhập Đại Tấn, so ra ổn thỏa hơn.
- Chỉ là không biết thiếu môn chủ muốn đi Đại Tấn làm gì?
Trần Trầm đã vạch ra kế hoạch sơ bộ, nhưng không thể nói ra được, bởi vì có rất nhiều chỗ cần bật hack mới thực hiện được, cho nên hắn cũng chỉ có thể nói qua loa ứng phó.

Ba người dừng lại tại lãnh địa đệ nhị phân bộ Ma môn.
Ngày hôm sau, bên Đại Tấn truyền đến tin tức, tông chủ Thiên Vân Tông Tiêu Vô Ưu đã quay về.
Ngoài ra, Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm dường như cũng không chết, mà là trọng thương trở về tông!
- Trần Trầm không chết!
Đệ nhị phân bộ, Viên Kình Thiên núp trong góc tường, ánh mắt vô cùng khủng hoảng, dường như bị ám ảnh tâm lý.
Bên cạnh hắn, Ám Ảnh cùng Ám Trần không ngừng an ủi, lại không có bất kỳ tác dụng gì.
Lúc này đây, bọn họ chỉ có thể mời hai vị Nguyên Anh tu sĩ là Chu Sơn và Chu Phong đến.
Hai người Chu Phong, Chu Sơn liếc nhìn Viên Kình Thiên, cả hai đều lắc đầu bất đắc dĩ.
- Aiz, trước khi thức hải sụp đổ, thiếu môn chủ đã bị Trần Trầm kích thích quá độ, tạo thành chấp niệm mãnh liệt, tâm bệnh cần tâm dược, muốn loại bỏ chấp niệm, chỉ sợ phải chính tay đả bại Trần Trầm mới có thể.
- Không! Ta không đấu cùng Trần Trầm! Hắn là tên vô lại! – Viên Kình Thiên điên cuồng gào thét, hai mắt đỏ bừng.
Một lát sau…
Rốt cuộc hắn cũng khôi phục lại bình thường, sợ hãi trong mắt đã biến thành kiên định.
Bản tính con người là trời sinh, dù có đánh mất ký ức, biến thành tiểu hài tử, nhưng tính cách kiên nghị cùng bất khuất vẫn không cách nào thay đổi.
Có thể ẩn nấp tại Vô Tâm Tông hơn mười năm, đương nhiên, Viên Kình Thiên cũng là người có nghị lực to lớn, người như vậy, thường thường có can đảm đối mặt với tâm ma của mình.
Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Ám Trần, Ám Ảnh có chút vui mừng.
Bịch!
Nhưng đúng lúc này, Viên Kình Thiên đột nhiên quỳ xuống trước mặt Trần Trầm.
- Sư huynh, ngươi có thể dùng một chiêu đánh bại ta, chắc chắn cũng có thể đánh bại Trần Trầm, khẩn cầu sư huynh cho phép Kình Thiên theo bên cạnh ngươi học tập bản lĩnh! Chiến thắng tâm ma!
Thấy vậy, Trần Trầm thập phần im lặng.
Cái này là muốn bái ta làm thầy để đánh bại ta? Mệt cho ngươi còn nghĩ ra được!
Bất quá, Ám Ảnh cùng Ám Trần bên cạnh thấy một màn như vậy, lại vô cùng chấn động, lẩm bẩm nói:
- Quá giống! Hai mươi năm trước, Kình Thiên cũng quỳ như thế trước mặt lão môn chủ, khẩn cầu ngài cho hắn một cơ hội tiến vào bí cảnh!
- Lúc đó Kình Thiên mang trên lưng gia cừu, tướng mạo bình thường đến cực điểm, bị môn chủ nhìn trúng, cuối cùng từ trong bí cảnh đạt được Thần Ẩn Thuật… Không chỉ báo gia cừu, về sau còn chủ động xin đi giết giặc, tiến vào Đại Tấn.
Trần Trầm:
- …
Thấy Trần Trầm không có phản ứng, Ám Ảnh cùng Ám Trần cũng lên tiếng cầu tình:
- Thiếu môn chủ, Kình Thiên muốn bắt đầu lại một lần nữa, có lẽ tâm trí sẽ nhanh chóng thành thục. Chúng ta không dám yêu cầu xa vời thiếu môn chủ có thể dạy hắn Luyện Thể, chỉ cần để hắn theo bên cạnh ngài, kính xin thiếu môn chủ đáp ứng.
- … Được rồi! – Trần Trầm bất đắc dĩ đáp ứng.
Thần Ẩn Thuật của Viên Kình Thiên so với trước lợi hại hơn, sơ hở duy nhất chính là thời điểm ra tay.
Cái này cũng có nghĩa nếu hắn không ra tay, căn bản không ai có thể phát hiện được hắn.
Ví dụ như đi nhìn lén người ta tắm, chỉ cần không động thủ động cước, đoán chừng có thể xem trọn bộ.
Loại kỹ năng này có hữu dụng với hắn, đương nhiên, Trần Trầm không định dùng vào mấy chuyện nhàm chán như nhìn tắm.
- Đa tạ sư huynh! Sư huynh ngày sau nếu có gì phân phó, chỉ cần Kình Thiên có thể làm được, ta nhất định toàn lực mà làm.
Viên Kình Thiên kích động dị thường, từ sau trận chiến lần đó, trong tâm trí nhỏ bé của hắn xuất hiện một thân ảnh vô cùng cao lớn, không cách nào chiến thắng được.
Thân ảnh kia chính là vị sư huynh đeo mặt nạ này.
Mỗi khi nhớ đến tên Trần Trầm đáng sợ kia, chỉ cần nghĩ đến sư huynh toàn thân phát ra kim quang, sợ hãi trong nội tâm sẽ bị xua đi.
Hôm nay sư huynh lại đồng ý để hắn theo bên cạnh, chuyện này khiến hắn cảm thấy vô cùng an toàn.
Nghe vậy, Trần Trầm khẽ vỗ vai Viên Kình Thiên, trịnh trọng nói:
- Ta không dễ thu người, nhưng một khi quyết định để ngươi theo bên cạnh ta, ta sẽ có trách nhiệm với ngươi. Ta ở đây cam đoan, chỉ cần ngươi cố gắng, ngày sau nhất định sẽ đánh bại Trần Trầm.
- Đa tạ sư huynh! – Viên Kình Thiên cảm động, lệ nóng đoanh tròng, thiên ngôn vạn ngữ chỉ tụ lại trong một câu đa tạ.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hết thảy không cần phải nói.
- Về sau để hắn khiêu chiến ta, ta trực tiếp nhận thua, đó cũng không tính là vi phạm hứa hẹn!
Trần Trầm thầm nghĩ, sau đó quay đầu đi.

Một ngày sau, ngoại trừ đệ nhất cùng đệ nhị phân bộ, hơn ba mươi phân bộ khác của Ma môn đều có động tác.
Bên cạnh đó, vương triều Đại Chu cũng phái ra trăm vạn đại quân tiến công lãnh thổ Đại Tấn, trong vòng một ngày đã chiếm được tám tòa đại thành.
Mà tám tòa đại thành này đều là lãnh địa của các tông môn đầu nhập dưới trước Vô Tâm Tông.
Những tông môn này cảm thấy vô cùng bất an, Vô Tâm Tông cũng luống cuống tay chân.
Ngày hôm nay, Trần Trầm lại lần nữa tiến về giao giới Đại Chu cùng Đại Tấn.
Theo bên cạnh là Chu Phong, Chu Sơn cùng Viên Kình Thiên mang theo chong chóng.
Nhìn Viên Kình Thiên ngây ngô cười, Chu Phong cùng Chu Sơn đều đen mặt.
- Thiếu môn chủ, như vậy có được không?
- Không có gì là không tốt, hắn nên có tuổi thơ khoái hoạt. Nói thật, đệ nhị phân bộ nói hết tất cả chuyện lúc trước của hắn, đối với phát triển của hắn chưa chắc là tốt. - Trần Trầm đứng chắp tay, thuận miệng đáp.
- Thế nhưng… Hắn là sát thủ!
- Bởi vì cái gọi không phá thì không xây được, nếu như cứ bắt hắn phát triển dựa theo quá khứ, vậy sau này hắn vẫn chỉ là Viên Kình Thiên kia, không có bất kỳ tiến bộ gì.
- Một người có thể sống lại thứ hai… Thập phần khó khăn! Đây là kỳ ngộ của hắn!
Hai người Chu Phong cùng Chu Sơn im lặng, từ sau khi thiếu môn chủ nói chuyện với Tiêu Vô Ưu, bọn họ liền phát hiện thiếu môn chủ này rất biết nói, hơn nữa đều có lý, khiến người tin phục, không cách nào phản bác được.
- Hiện tại chúng ta đi đâu? – Chu Phong hỏi.
- Đi đến Thiên Vân Tông, hôm nay Thiên Vân Tông thân cô thế cô, là đối tượng mà Vô Tâm Tông muốn lôi kéo nhất, nếu như chúng ta đến Thiên Vân Tông một chuyến, Vô Tâm Tông sẽ sinh ra nghi kị với Thiên Vân Tông.
- Dưới tình huống như vậy, Thiên Vân Tông không thể không liên hợp cùng Bạch Hổ Tông.
Trần Trầm lạnh nhạt trả lời.
Đương nhiên, hắn có thật nghĩ như vậy hay không, cũng chỉ có hắn biết.
Hai người Chu Phong, Chu Sơn nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, cùng kêu lên:
- Thiếu môn chủ anh danh!
Chẳng biết tại sao, giờ phút này trong đầu bọn họ xuất hiện một từ: Hùng tài đại lược!
Thiếu môn chủ trước mắt tuy còn trẻ, nhưng đã có tài thao lược, tuy là bọn họ không biết chuyến này thiếu môn chủ muốn đến Đại Tấn để làm gì, nhưng bọn họ cảm thấy, thiếu môn chủ là thật thâm muốn đối địch cùng Vô Tâm Tông.

Nhưng bọn họ không biết là lúc này đây…
Trên bầu trời Thiên Vân Tông, hai chiếc hắc sắc cự châu che trời, tản ra uy áp khủng bố không gì sánh kịp.
Từng ngọn núi của Thiên Vân Tông đều mở ra hộ sơn đại trận, trong đại trận, đám đệ tử trợn mắt nhìn lên cự châu trên trời kia.
Một lão giả chậm rãi bước ra đứng trên cự châu, diện bạch vô tu, thần sắc lạnh lẽo đến cực điểm.
- Thiên Vân Tông nghe lệnh, hạn các ngươi trong vòng nửa ngày, phái tất cả tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên theo ta ra tiền tuyến, chống lại Ma môn, nếu không hôm nay chính là ngày diệt vong của Thiên Vân Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận