Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 373: Ta không làm được

Chương 373: Ta không làm đượcChương 373: Ta không làm được
         Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông nghe vậy nhắm mắt lại, theo sau sắc mặt bỗng nhiên trở nên kiên nghị vô cùng, lạnh lùng nói:
- Đừng hòng làm loạn tâm thần của ta! Mục tiêu của đường kiếm này đã sớm quyết định, đó là ngươi!
Nói xong, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông không do dự nữa, bỗng nhiên rút ra Khấp Quỷ Thần.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một tiếng sấm cực kỳ khủng bố nổ vang, đánh xuống thân kiếm Khấp Quỷ Thần.
Nhưng Khấp Quỷ Thần không bị áp chế mảy may, ngược lại mũi nhọn càng sắc bén, quanh kiếm phong hiện ra chút vết nứt không gian màu đen, tựa hồ thế giới này đều không chịu nổi uy lực khủng bố của thanh kiếm.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông hít sâu một hơi, khí thế tích góp mấy canh giờ tất cả đều rót vào trong trường kiếm.
Trong khoảnh khắc, một luồng sáng đỏ trắng bắn ra từ mũi kiếm của Khấp Quỷ Thần, bắn thẳng lên trời.
Toàn bộ đất đai lấy Khấp Quỷ Thần làm trung tâm bắt đầu chấn động, giống như có động đất cấp mười.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông cầm Khấp Quỷ Thần nắm lấy thế giới.
- Giết!
Cùng với một tiếng quát chói tai, ánh sáng đỏ trắng siêu khủng bố chậm rãi giáng xuống, dọc đường nó đi không gian bắt đầu sụp đổ. Yêu Khanh đứng yên tại chỗ, bị uy thế siêu khủng bố này trấn áp không thể nhúc nhích.
Lúc này đừng nói là Yêu Khanh, dù là cường giả từ Luyện Hư trở lên cũng không tránh nổi.
Nhưng dù là vậy thì sắc mặt của Yêu Khanh không chút sợ hãi, ngược lại tràn đầy thản nhiên.
Ầm ầm!
Ánh sáng đỏ trắng bỗng rơi xuống mặt đất, thân thể của tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông bị cắn ngược khủng bố biến thành bột phấn, trong thiên địa đầu tiên là yên tĩnh một cái chớp mắt, rồi tiếng gầm rú đinh tai nhức óc mới bắt đầu vang vọng.
Ngay sau đó, mặt đất bên dưới Yêu Khanh bỗng nứt ra, xuất hiện khe rãnh hẹp dài mấy trăm dặm, rộng trăm thước, sâu không thấy đáy.
Sau đó.
Bùm!
Một tiếng nổ trong trẻo.
Thân thể của Yêu Khanh bỗng nổ tung giống như tự nhiên phân giải, biến thành vô số mảnh nhỏ biến mất không dấu vết.
Uy lực đường kiếm này khủng bố đến mức đó!
. . .
Nguyên Thần của tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông yếu ớt nhìn quả cầu màu xanh phương xa.
Đúng như Yêu Khanh đã nói, quả cầu lớn màu xanh tựa hồ không hề dính líu gì với Yêu Khanh, dù y có giết Yêu Khanh thì quả cầu màu xanh vẫn sừng sững ở đó, cắn nuốt huyết khí của mấy vạn tu sĩ trong quả cầu.
- Đồ đệ, là vi sư có lỗi với ngươi.
Thì thào một câu, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông ngước nhìn bầu trời, thân thể mờ dần.
Nhưng ngay lúc này, phạm vi mấy vạn dặm đột nhiên phát sinh biến hóa to lớn, vô số thực vật bỗng nở rộ cùng lúc, chỉ vài phút, phạm vi vạn dặm Đông Vực yêu tộc đã thành mảnh đất đầy hoa.
Những đóa hoa đều mọc theo phương hướng có quả cầu to màu xanh, cảnh tượng rất giống muôn hoa triều phụng.
Trông thấy cảnh này, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông con ngươi co rút.
Giây sau, phần đỉnh quả cầu màu xanh chậm rãi nở rộ một đóa yêu hoa màu đỏ vàng, một bóng người từ trong hoa chậm rãi đi ra, đó là Yêu Khanh mới bị chém nát.
Nhưng giờ phút này Yêu Khanh mặc váy đỏ đầy hoa văn kỳ dị, trông cực kỳ kỳ dị, khí chất khác hẳn với vừa rồi.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông khó tin hỏi:
- Mới rồi là . . . thân giả?
Yêu Khanh cười khẽ một tiếng đáp lại:
- Ngươi chém chết là đạo thân mà ta cực khổ tu luyện ra, ta lúc này mới là bản thể.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông nghe vậy trong lòng cay đắng vô cùng.
Y ra kiếm đã hết sức cẩn thận, nhưng không ngờ vẫn không thể giết Yêu Thần trước mặt mình.
Nghĩ đến đây, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông khó tránh nản lòng thoái chí, từng đợt hơi thở tịch diệt phát ra từ người y.
Yêu Khanh không nhìn tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông nữa mà là nhắm mắt lại, chậm rãi nâng lên hai tay.
Cùng với động tác này của nàng, hoa trong phạm vi vạn dặm giống như sinh ra linh trí, bắt đầu rung rinh.
Phía ngoài cùng, một gốc cây nhỏ không bắt mắt bắt đầu làm ra động tác nhân tính hoa, sau đó cỏ nhỏ bên cạnh ngẩng đầu lên, dường như đang xem bầu trời.
Nhưng giây lát sau, Yêu Khanh ngừng động tác, nhìn về phương xa.
Không lâu sau, một bóng dáng quen thuộc chậm rãi đáp xuống chiến trường đầy hoa.
Trần Trầm nhìn Yêu Khanh nhìn cao cao tại thượng, giống như tinh linh thiên nhiên, ánh mắt phức tạp vô cùng.
Ngược lại Yêu Khanh tựa hồ không cảm thấy ngoài ý muốn, thản nhiên nói:
- Ngươi đến.
- Trần . . . Trầm.
Gần đó, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông sắp tan biến Nguyên Thần trông thấy Trần Trầm thì kêu lên, chậm rãi bay tới bên cạnh hắn.
- Trần Trầm, không ngờ rằng lúc này còn có thể trông thấy ngươi, ài, đám già chúng ta vô dụng, nhân tộc sau này giao cho ngươi.
- Tiền bối, người . . .
Nhìn ánh mắt hơi sốt ruột của Trần Trầm, tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông đột nhiên nở nụ cười, sau đó bùm một tiếng, hoàn toàn vỡ nát, tan biến trong thiên địa.
Cuối cùng chỉ còn lại một lực lượng thần thức tinh thuần lơ lửng trước người Trần Trầm.
Không đợi Trần Trầm suy nghĩ nhiều, lực lượng thần thức này tự tịnh hóa, nhập vào trong thức hải của hắn.
Chỉ chớp mắt, trình độ thần thức của Trần Trầm đột phá Luyện Hư hậu kỳ, bước ra một mảng lớn về phía Luyện Hư đỉnh.
Cảm thụ biến đổi của mình, Trần Trầm trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Tông chủ Hạo Nhiên Kiếm Tông là chính trực nhất trong nhân tộc, ghét cay ghét dắng tà đạo, nào ngờ lúc sắp chết sẵn lòng chủ động hóa thành lực lượng thần thức tinh thuần nhập vào thức hải của hắn.
Tất cả điều này chỉ vì hai chữ:
Nhân tộc.
Một người có tín ngưỡng, có tính cách, có lằn ranh giới hạn, nhưng có thứ quan trọng hơn vượt trên mấy thứ này.
Trần Trầm nhẹ thở ra một hơi, chậm rãi bay đến bên trên quả cầu to màu xanh, đáp xuống trước mặt Yêu Khanh.
Yêu Khanh thấy vậy cười hỏi:
- Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?
Trần Trầm nhìn thoáng qua quả cầu lớn màu xanh dưới chân, thì thào:
- Ngươi hiện giờ không giết ta được.
Yêu Khanh cười mà không nói, một người một yêu đối diện nhau thật lâu, Lý Thiên Mệnh phá vỡ bình tĩnh:
- Tại sao muốn làm quyết tuyệt như vậy?
- Nếu không quyết tuyệt thì yêu tộc thực vật chúng ta vĩnh viễn không có ngày quang minh chính đại đi trên thế gian. Nhân tộc, tám đại yêu tộc có vô số kẻ tham lam, chỉ có chém tận giết tuyệt thì yêu tộc thực vật ta mới yên ổn đứng trong thiên địa.
Trần Trầm nghe vậy lần thứ hai trầm mặc.
Đến hiện giờ hắn mới biết, nữ yêu này từ đầu đến cuối tính kế hai tộc người, yêu, lấy sức mạnh của bản thân dấy lên đại chiến hai tộc, cuối cùng phát triển đến cục diện ngày nay.
Nữ yêu này, chỉ có thể dùng hai chữ đáng sợ miêu tả nàng.
Suy tư giây lát, hắn lẩm bẩm nói:
- Kỳ thực . . . nhân tộc chúng ta cũng có người tốt.
Nghe lời này, Yêu Khanh bỗng nhiên trở nên kích động, tức giận nói:
- Vậy thì sao? Tính người tham lam, tính yêu cũng giống như vậy. Người tốt, yêu tốt đó là khi đối mặt đồng tộc của mình thôi! Gặp phải yêu tộc thực vật bản tính đơn thuần thì bọn họ bị làm như báu vật tăng lên tu vi, ai mà thèm xem yêu tộc là sinh mệnh bình đẳng để tôn trọng?
- Trần Trầm, ngươi biết lúc ta thức tỉnh, cảm thụ phạm vi vạn dặm chỉ có mình ta là yêu tộc thực vật thì tuyệt vọng cỡ nào không? Lúc ấy ta đã quyết định, nếu tất cả yêu tộc thực vật đều là bản tính đơn thuần, vậy thì để ta làm ác ma, sáng tạo ra vùng trời mới cho yêu tộc thực vật chúng ta!
Trần Trầm ánh mắt phức tạp nhìn Yêu Khanh một cái, trong lòng chỉ có tám chữ.
Mạnh ăn thịt yếu, kẻ thích ứng thì sống.
Nhưng Trần Trầm không nói ra câu này.
Giây lát sau, Trần Trầm bỗng hỏi:
- Đạo chủ, ngươi có xem ta là bằng hữu không?
Nghe câu hỏi của Trần Trầm, người Yêu Khanh cứng lại, cười khẩy nói:
- Đúng thì sao? Không phải thì sao?
Trần Trầm nhìn quả cầu màu xanh bên dưới, cảm thụ nhiều hơi thở dần suy yếu ở bên trong, ngữ khí chân thành nói:
- Nếu xem ta là bằng hữu thì hãy thả hai sư phụ của ta ra.
Yêu Khanh nghe vậy cười lớn, cười suốt một phút đồng hồ rồi mới ngạo nghễ ngẩng đầu lên, ngữ khí lạnh băng nói:
- Ta không làm được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận