Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 181: Tuyệt Đại Song Kiêu

Chương 181: Tuyệt Đại Song KiêuChương 181: Tuyệt Đại Song Kiêu
         Nghe được âm thanh có phần quen thuộc kia, Viên Kình Thiên nằm đờ ra trong đất.
Đó là. . . Chẳng lẽ. . . Hẳn là!
Nghĩ đến một loại khả năng nào đó, cả người hắn tựa như bị động kinh, không ngừng run rẩy kịch liệt.
Vô thức muốn gọi hai câu, thế nhưng trong miệng lại ăn đầy đất.
Nhẫn nhịn cảm giác đau nhức kịch liệt toàn thân, giãy giụa lật người qua, rốt cuộc hắn cũng có thể nhìn rõ thân ảnh kia.
Vẫn là bộ hắc y đó, mang theo mặt nạ, chỉ một bóng lưng đã tựa như thiên sơn, khiến cho người ta có cảm giác an toàn không gì sánh kịp.
Viên Kình Thiên phun đất trong miệng ra, ánh mắt nóng rực.
Có thể khiến đám Ma Môn đệ tử đồng loạt gọi một tiếng “sư huynh” cũng chỉ có một người, bất kể thế nào hắn cũng không làm được.
. . .
Trần Trầm cũng nhìn về phía Viên Kình Thiên đang nằm bò trên đất, trong lòng cảm thán tên này đúng là mạng tiểu cường mà, đánh mãi không chết.
Đây là lần thứ mấy?
Hắn cũng có chút không nhớ rõ.
Sau khi tiểu tử này trốn khỏi một tiếp từ tay hắn, hắn đã cảm thấy mạng hắn ta cứng rắn quá sức, không ngờ lại cứng đến trình độ này, điên cuồng muốn chết mà không cách nào chết được.
Suy nghĩ đến bản thân kém chút bị sét đánh chết, Trần Trầm nhịn không được đố kị.
Thấy sư huynh nhìn mình, Viên Kình Thiên lảo đảo bò dậy, trong mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp, trong lúc nhất lời lại không nói ra được bất luận điều gì, chỉ có thể cao giọng hô một tiếng “sư huynh”.
Trần Trầm mỉm cười ra hiệu với hắn.
Cùng lúc đó, trong hắc vân phía xa xa, một đạo kình khí đánh về phía hắn, uy lực của đạo kình khí này không kém bao nhiêu so với cái trước đó công kích Viên Kình Thiên.
Trần Trầm cũng chẳng quan tâm đến chuyện này, mặc cho kình khí bổ lên người mình.
Ầm!
Một âm thanh trầm đục vang lên, kình khí bị chấn tán đi, cả người Trần Trầm không hao tổn dù chỉ là một cọng lông chân.
Thấy cảnh tượng trước mắt, đám thiếu môn chủ lặng ngắt như tờ, có mấy tên vô thức nhìn về phía Viên Kình Thiên người đầy bụi đất.
Cái gì gọi là chênh lệch? Đây chính là chênh lệch!
Ngay cả đám môn chủ phân môn nhìn thấy một màn này, con ngươi cũng vô thức co lại.
Mới nãy một kích kia là do Nguyên Anh Yêu tu phát ra, dù cho có là bọn họ cũng phải cẩn thận ứng đối đấy. Thế mà lại chẳng lại động thiếu môn chủ dù chỉ một chút.
Chẳng lẽ thiếu môn chủ đã đột phá Nguyên Anh? Nghĩ đến loại khả năng này, nội tâm mấy tên môn chủ cũng nhịn không được gợn sóng.
Luyện Thế Nhất Mạch rốt cuộc cũng xuất hiện một cao thủ chân chính!
. . .
Trần Trầm xoay người, Vạn Hóa Thần Phong trong tay tản ra gợn sóng kinh người.
Phiến yêu vân kia lúc này cũng ngừng di chuyển.
Người mang mặt nạ này không giống tên đần lúc trước, không có thực lực còn bày đặt trang bức.
Bảy tám tên Nguyên Anh Yêu tu hiện thân từ trong yêu vân, thần sắc ngưng trọng nhìn về phía Trần Trầm.
Không có người nào nói nhảm, bốn cái Nguyên Anh Yêu tu lập tức bay ra, tỏa ra bốn phương tám hướng bao vây Trần Trầm.
Nhìn thấy một màn này, mấy vị môn chủ phân môn đều lộ vẻ khẩn trương.
Ma Môn cửu đại Nguyên Anh, hôm nay ở đây chỉ có ba vị, nếu không phải vậy, bọn hắn cũng sẽ không bị Yêu tộc đuổi theo.
Tuy là hiện tại thiếu môn chủ đã là cao thủ, nhưng vẫn chưa chắc là đối thủ của Yêu tộc.
Trong tiềm thức bọn họ vẫn muốn chạy trốn…
Bốn tên Nguyên Anh Yêu tu, đừng nói là Thiếu môn chủ, dù là tên Trần Trầm nghịch thiên kia cũng chưa chắc là đối thủ…
Tuy trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng bọn hắn vẫn cảm thấy Thiên Vân Tông Trần Trầm chính là đệ nhất thiên kiêu hai nước.
Dù sao tên kia chỉ mới Kết Đan sơ kỳ đã có thể độc đấu Nguyên Anh trung kỳ Bất Tử Yêu Hoàng, thật sự là quá mức nghịch thiên, e rằng chỉ có Hạ Tích Sương một kiếm trảm Nguyên Thần là có thể sánh ngang mà thôi.
Nghĩ đến đây, Độc bộ môn chủ khàn giọng nói:
- Thiếu môn chủ, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, hôm nay chúng ta vẫn nên chạy trước đi, không xa phía trước có viện quân của chúng ta…
Viện quân gì chứ, đương nhiên là hắn nói bừa… Phía trước có cái rắm ấy!
Trần Trầm từ tiền phương đi đến, tất nhiên biết chắc không có viện quân gì cả.
Nhìn đám Nguyên Anh Yêu tu trước mặt, hắn ngửa mặt cười to, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ tràn ra.
- Chớ có nhiều lời, khoảng thời gian trước, Ma Môn ta theo lệnh điều động của Nhân tộc chạy đến tiền tuyến, ta không thể cùng chung hoạn nạn với mọi người, chuyện này khiến ta áy náy không thôi. Nếu như lần này lại không chiến một trận, vậy chẳng phải ta tiếc nuối cả đời hay sao? Hôm nay, cho dù là chết…
Trần Trầm còn chưa nói hết lời, một tên Nguyên Anh Yêu tu đã phát động công kích về phía hắn.
Cái này khiến Trần Trầm giận tím mặt!
- Ta còn chưa tô đậm cảm giác bi tráng xong, ngươi vội động thủ cái gì hả?
Nội tâm mắng to một câu, Trần Trầm nén giận bổ ra một kiếm.
Một đạo kình lực tràn đầy kim sắc ầm vang mà ra!
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn, Nguyên Anh sơ kỳ Yêu tu kia trực tiếp bị chém thành hai nửa!
Nhìn thấy một màn này, Trần Trầm mới nói tiếp:
- Hôm nay, cho dù ta chết, cũng phải ngăn cản những Yêu tộc này, các ngươi mau đi đi…
Độc bộ môn chủ nhìn thấy một màn này, khóe mặt nhịn không được co giật liên hồi.
Thực lực này của ngươi… Chết cái cọng lông… Xem ra vừa nãy là hắn suy nghĩ nhiều.
Trong hai nước cũng không phải nhất chi độc tú, mà là tuyệt đại song kiêu.
Thực lực thiếu môn chủ đã hoàn toàn có thể sánh vai Thiên Vân Tông Thánh tử.
- Ta nói mà, nếu sư huynh sống sót, sao có thể kém hơn tên chó má Trần Trầm kia, ngươi còn hết lần này đến lần khác không tin! Ngươi nhìn đi! Bị vả mặt rồi đúng không!?
Viên Kình Thiên đang bị thương nắm lấy bả vai thiếu môn chủ Huyễn bộ Phong Huyễn lay động không ngừng, vẻ mặt kia cứ như sắp được ăn tết không bằng.
Phong Huyễn cũng không cãi lại, trên mặt tràn đầy xấu hổ, hối hận vì bản thân lúc trước lại hoài nghi thực lực của sư huynh nhà mình không bằng Thiên Vân Tông Thánh tử Trần Trầm.
. . .
Ma Môn cùng Yêu tộc đại chiến kịch liệt tại Đại Chu chỉ là một gợn sóng nhỏ trong cương vực Nhân tộc, cũng không có gì thu hút.
Nhưng chuyện Hạ Tích Sương một kiếm chém chết Hồ Liên Yêu Hoàng trước sơn môn Thiên Vân Tông lại tương đương với sóng to gió lớn, nhanh chóng truyền khắp hai tộc.
Một mặt, vô luận là Hạ Tích Sương hay Hồ Liên cũng điều không phải hạng vô danh tiểu tốt trong hai tộc.
Mặt khác, lấy thực lực Nguyên Anh trung kỳ chém giết Nguyên Thần, trong lịch sử của cả hai tộc cũng đều là hành động vĩ đại hiếm thấy.
Phải biết, vô luận là người hay yêu, một khi đạt đến Nguyên Thần cảnh liền có thể sinh ra thần thức, có thể Nguyên Thần xuất khiếu, dù cho cơ thể hoàn toàn bị phá hỏng cũng chưa chắc sẽ chết.
Chỉ cần tìm được một bộ thân thể tốt liền có thể tiếp tục tu hành.
Nhưng một vị cường giả khó chết như thế lại bị một tiểu bối trẻ tuổi giết chết.
Biết được tin này, sĩ khí Nhân tộc đại chấn, dường như thấy được hi vọng tương lai.
Chỉ có cao tầng hai tộc mới thật sự biết được nguyên nhân sâu xa trong đó.
. . .
Chiến trường Tây Cương, sau khi biết tin, Hạo Nhiên Kiếm Tông Thánh nữ chau mày, đương trường bóp nát một chén trà, sau đó thở dài thật sâu.
. . .
Bắc Cương, phạm vi lãnh thổ của Bất Tử Yêu Hoàng nhất tộc, một Bất Tử Yêu Hoàng trẻ tuổi vừa nghe tin, hai mắt đột nhiên sáng lên.
- Hạ Tích Sương, nữ nhân chết tiệt kia rốt cuộc cũng để Phá Hiểu ra khỏi vỏ! Hiện tại chắc chắn ả trọng thương chưa lành, không được, ta phải đi trả thù!
. . .
Tây Cương, trong tộc địa của Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.
Ánh mắt một nam hồ ly tràn đầy buồn bã, nhìn về phía Đại Tấn, lẩm bẩm nói:
- Tỷ tỷ, đã bảo ngươi đừng đến đó, chung quy, ngươi chết chính bởi đố kị trong lòng…
Dứt lời, hắn bay thẳng về phía Đại Tấn.
Tuy tỷ tỷ nhà mình không phải thứ gì tốn, nhưng thân là đệ đệ, hắn cũng nên đi trả thù.
Hạ Tích Sương đã vận dụng Phá Hiểu, hiện tại, ả cũng chỉ là một cái Nguyên Anh trung kỳ hơi chút lợi hại mà thôi, thật không đáng để hắn cố kỵ.
. . .
Tình huống trong các đại tộc khác cũng không kém bao nhiêu, không ít thiên kiêu Yêu tộc rục rịch, muốn tiến về Đại Tấn đánh bại Hạ Tích Sương, mượn cơ hội tạo danh tiếng.
Mà trên một ngọn núi vắng vẻ tại Đại Chu.
Một cái Yêu Vương lộ vẻ đau khổ nói chuyện với một hồ ly tinh.
- Tiểu thư… Phu nhân vừa đến cảnh nội hai nước liền bị thiên kiêu Nhân Tộc Hạ Tích Sương chém… Xin người hãy nén bi thương!
Nghe vậy, hồ ly tinh lập tức dùng tay tre miệng!
- Tiểu thư! Đừng quá thương tâm! Có ai ngờ Hạ Tích Sương kia vậy mà lại bỏ qua Nguyên Thần đại đạo…
Yêu Vương còn chưa nói hết lời, hồ ly tinh đã bay vọt ra ngoài, thẳng đến hơn mười dặm, nàng mới ngừng lại.
- Khanh khách. . . Ha ha ha! Ả kế mẫu này của ta cuối cùng cũng chết! Ha ha! – Suýt chút không ngăn được cười ra tiếng!
Cười một hồi, nàng chợt khóc lên, ngẩng đầu nhìn thương khung.
- Nương, tiểu tam kia rốt cuộc cũng chết rồi, ngươi trên trời linh thiên có nhìn thấy không? Chết trong tay một Nguyên Anh tu sĩ, trở thành trò cười của hai tộc.
Khóc một hồi, nàng lại lần nữa trở về ngọn núi kia.
Nếu kế mẫu Hồ Liên kia đã chết, vậy thì nàng có thể danh chính ngôn thuận quay về Yêu tộc, tiếp quản sự vụ của Yêu tộc tại Đại Chu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận