Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 270: Thần đan nghịch thiên (1)

Chương 270: Thần đan nghịch thiên (1)Chương 270: Thần đan nghịch thiên (1)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Dù ngươi là môn chủ Ma Môn lạnh lùng cao ngạo hay chủ một tông nghiêm khắc ít cười, đứng trước thiên tài địa bảo đảo điên tam quan thì đều phải lộ ra mặt nhân tính ban sơ nhất.
Trần Trầm thích nhất là giúp người khác trở lại nguyên trạng, tìm về sung sướng tuổi thơ.
Chu Nhân Long lại gặn hỏi, cảm giác như đang nằm mơ:
- Thật sự tặng cho ta? Không cầu báo đáp?
- Ha ha, đương nhiên rồi, Trần Trầm này nói được thì làm được.
Nói xong, Trần Trầm nghĩ ngay đến chuyện bí cảnh Ma Môn, bỗng thấy hối hận.
Kích động quá quên mất việc này, giờ nhắc chuyện đó chẳng phải là tự vả mặt sao?
So với bí mật của một bí cảnh thì sĩ diện quan trọng hơn.
Thôi chờ khi đột phá Nguyên Thần cảnh rồi lại tới vậy, đến lúc đó thực lực cường một ít, không chừng thứ nhìn thấy cũng khác.
- Môn chủ, nếu ngươi không tin thì bây giờ ta rời đi vậy, hy vọng lần sau khi gặp lại môn chủ thì tu vi của môn chủ đã tăng tiến nhiều.
Trần Trầm nói rồi chắp tay xoay người rời đi.
Chu Nhân Long nhìn bóng lưng kia, không ngăn lại.
Trước kia hàng này bị lộ thân phận cũng chơi chiêu y như vậy, kết quả mọi người trong Ma Môn đều lên tiếng giữ lại.
Giờ giở trò cũ, gã không mắc mưu!
Nhưng mà . . .
Qua nửa canh giờ vẫn không thấy bóng dáng Trần Trầm trở về.
Chu Nhân Long nghệch mặt ra nhìn Xích Huyết San Hô trước mặt mình.
- Thật sự tặng thứ này cho ta?
Khi hiểu được Xích Huyết San Hô thật sự thành vật của mình thì trong lòng Chu Nhân Long cực kỳ rung động.
Không ngờ trên đời còn có người trả giá lớn như vậy mà không cần đền đáp.
Lẽ nào chỉ vì hai chữ tình nghĩa?
Nghĩ đến đây, vành mắt Chu Nhân Long đỏ hoe.
Ở trước mặt người ngoài, Chu Nhân Long chưa từng để lộ mặt yếu ớt của mình. Nhưng lòng người dù sao làm bằng thịt, hễ là con người đều khó tránh bị cảm động, môn chủ Ma Môn như gã cũng không ngoại lệ.
- Tiểu tử này, thật là người có tình có nghĩa, ngày xưa giữ lại hắn là đúng.
Nên sắp xếp thì đã dàn xếp ổn thỏa, Trần Trầm trong lòng có chút nhẹ nhàng.
Đợi hắn bước vào Nguyên Thần cảnh, Lão Chu thành Nguyên Thần đỉnh, Tiêu Vô Ưu thành Nguyên Thần cảnh, Hồ Tiên Nhi cũng thành Nguyên Thần cảnh, Lão Hắc tuy là vật biểu tượng may mắn nhưng nó có thể hút thuộc hạ càng lợi hại.
Khi đó cả nhóm tụm lại, nội ứng ngoại hợp, đưa mắt nhìn khắp nhân tộc, trừ bốn đại tông môn và bốn đại hoàng triều có cường giả Luyện Hư ra, hẳn là không có thế lực nào mạnh hơn hắn.
Huống chi, hắn còn có khu vực Vô Tận Hải làm bảo đảm hậu cần.
Trần Trầm hít sâu một hơi, trong mắt tràn đầy khát khao với tương lai tốt đẹp.
Hắn như nhìn thấy một thế lực khổng lồ theo sự dẫn dắt của hắn chậm rãi vươn lên.
Trần Trầm thầm đắc ý:
- Trùm sau màn, đây là từ hình dung dành cho người như ta. Đáng tiếc, ta không cách nào từ góc độ người ngoài trông thấy mặt ưu tú của mình, nếu không chắc cũng sẽ bị khiếp sợ một phen.
Trần Trầm ngẫm nghĩ, truyền tấn cho đạo lữ yêu dấu biết chuyện mình bước vào Nguyên Anh hậu kỳ.
Bởi vì hắn nhớ một câu chuyện trong kiếp trước.
Có đôi tình nhân hẹn nhau cùng thi đậu một trường, thành tích của cô gái không tốt, chàng trai tự nhận mình học giỏi, lúc thi cố ý không viết ba đề bài cuối. Sau cùng chàng trai đi học xúc đất, cô gái đi nước ngoài đào tạo sâu.
Trần Trầm không muốn bi kịch đó diễn ra trên người Tích Sương.
Nếu Tích Sương cố ý thả chậm tốc độ tu luyện đợi chính mình, mình sơ sẩy đạp chân vào Luyện Hư thì phải làm sao? Rồi lỡ phi thăng luôn thì làm sao bây giờ?
Chẳng khác nào đi thượng giới đào tạo sâu.
Quả nhiên, một lát sau từ lệnh bài truyền tấn truyền đến hồi âm hơi giật mình kinh ngạc của Hạ Tích Sương:
- Trần Trầm, tu vi của ngươi sắp đuổi kịp ta? Tại sao nhanh như vậy?
- Dạo này ta được một ít kỳ ngộ, có lẽ không lâu sau sẽ bước vào Nguyên Thần cảnh.
Hạ Tích Sương:
- . . .
Trần Trầm mỉm cười, hắn có thể tưởng tượng bộ dạng câm nín của Tích Sương lúc này.
Làm một thiên kiêu, tốc độ tu luyện chưa từng thua ai, hiện giờ bỗng nhiên bị người vượt qua thì chắc chắn khó mà thích ứng.
Trần Trầm quyết định, đợi bước chân vào Nguyên Thần cảnh liền đi chiến trường Tây Cương. Nếu tu vi của Tích Sương còn chưa bắt kịp mình thì mình sẽ lặng lẽ tặng một ít thứ tốt cho nàng.
So với người khác, Trần Trầm thật sự không cầu Hạ Tích Sương báo đáp, chỉ cần nàng mạnh khỏe là được.
Ai kêu hắn chỉ có một đạo lữ làm chi?
Trần Trầm tự nghĩ rồi tự cảm động, trên đời này hiếm có ai tình nghĩa được giống như hắn.
. . .
Tiếp theo.
Trần Trầm tĩnh tu nửa tháng, ăn thiên tài địa bảo đổi lấy tu vi lên rất nhanh, nhưng phải củng cố, đặc biệt là cần thích ứng lực lượng biến hóa.
Nếu không thì xuống tay sẽ không biết chừng mực.
Sau khi tĩnh tu nửa tháng, Trần Trầm dần thích ứng tu vi trước đó.
Không chậm trễ lâu hơn, Trần Trầm bay thẳng đến Ngọc Đỉnh Đan Tông, tính thời gian thì thần đan nghịch thiên của sư phụ Ngọc Quỳnh cũng nên ra lô.
Hắn không có trực tiếp lấy ra lệnh bài truyền tấn hỏi chuyện thần đan, làm như vậy có vẻ con buôn quá, không phải phong cách của hắn.
Chờ đến Ngọc Đỉnh Đan Tông, Trần Trầm chào hỏi về phía vị sư huynh sư tỷ trước.
Sau đó ‘vô tình’ đến viện lạc của Ngọc Quỳnh, thấy nàng không Luyện Đan, Trần Trầm động ý niệm, cung kính nói:
- Đệ tử chào sư phụ!
Không hiểu sao Ngọc Quỳnh hôm nay cho Trần Trầm cảm giác rất khác, khí chất xuất trần hơn nhiều.
Ngọc Quỳnh nở nụ cười hiền hòa nói:
- Ngươi ở vùng hai nước Tề, Vệ làm rất tốt, tông chủ đã mấy lần nhắc tên của ngươi với ta, trong lời nói có chút thích, nếu không phải tông chủ đang ở chiến trường không về được thì đã không kìm được muốn gặp đồ tôn nhà ngươi.
Trần Trầm nghe vậy cười ngại ngùng:
- Việc nhỏ tầm thường, đâu đáng để tông chủ lão nhân gia nhớ thương.
Phải biết rằng, Ngưng Thần Châu còn ở trên người của hắn, bị tông chủ nhớ kỹ rồi lỡ phát hiện ra Ngưng Thần Châu thì toi.
Ngọc Quỳnh không nhắc đến chuyện thần đan, nói tiếp:
- Ngươi hiện giờ tu vi không sai, nhưng cũng đừng quên tấm lòng ban đầu khi mới đến Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Trần Trầm nhủ thầm:
- Không quên, ta đến nơi này không phải vì học Luyện Đan mà là tới gian lận lừa gạt, người cứ yên tâm.
Hắn thầm bực, sư phụ chết sống không nhắc đến chuyện thần đan là thế nào? Chẳng lẽ định ăn quỵt?
Bạn cần đăng nhập để bình luận