Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 312: Biến sắc

Chương 312: Biến sắcChương 312: Biến sắc
         Lửa đốt một ngày, bên trong thường truyền ra vài tiếng kêu thảm thiết.
Chu Nhân Long đứng ngoài nhìn mà khóe mắt co giật, nhưng không dám kêu người khác.
Hình ảnh quá mức thảm liệt, nếu như bị người khác trông thấy, khó tránh khỏi để lại bóng ma tâm lý, đặc biệt là mấy người rất thân với Trần Trầm, sau khi nhìn có lẽ sẽ tâm tình tan vỡ.
Vèo!
Ngày thứ hai, một luồng gió nhẹ thổi qua, hỏa diễm dần dần tắt.
Chu Nhân Long nhanh chóng lại gần, Trần Trầm ở trước mắt gã hoàn toàn biến dạng, toàn thân đều là màu vàng kỳ dị.
Mấu chốt là không phát ra chút hơi thở, trông như pho tượng.
Không đợi Chu Nhân Long kinh hoàng thất thố, đột nhiên mở mắt, thẳng tắp nhìn bầu trời, thều thào:
- Khụ khụ! Lão Chu, ta sắp bị lửa này luyện thành đan dược . . . Không ngờ còn chưa chết, thật là không dễ dàng . . .
Chu Nhân Long lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ mà sợ.
May mắn tiểu tử này không chết, hiện giờ tuy rằng trông như bí đỏ thành tinh, nhưng núi xanh còn đó, không sợ không có củi đốt.
- Tiểu tử, đừng càu nhàu nữa, còn sống đã là may, ta mang ngươi trở lại nghỉ ngơi.
Nghe Chu Nhân Long nói, Trần Trầm bỗng nhảy cẫng lên, móc ra một tấm gương từ trữ vật giới, soi gương.
Người trong gương toàn thân không một mảnh vải, một sợi lông tóc đều không có, nếu không phải ngũ quan điển trai còn đó thì căn bản nhìn không ra là chính mình.
Đương nhiên, những thứ này đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là trong gương chiếu ra người đó toàn thân kim hoàng, không phải loại vàng ánh tím mà vàng chóe như chanh.
Trần Trầm đấm nát gương, lắc đầu liên tục:
- Không . . . Không! Ta . . . Không trở lại! Xấu chết, nếu như bị người khác trông thấy sẽ ảnh hưởng hình tượng hoàn mỹ vô khuyết của ta trong lòng họ!
Chu Nhân Long câm nín:
- Vậy ngươi bảo ta trở về ăn nói thế nào?
Làm tu sĩ mà còn chú trọng bề ngoài như vậy, Chu Nhân Long cảm thấy khó tin.
Nếu là gã, chỉ cần thực lực cường, đừng nói biến thành như vậy, dù đổi thành màu vàng phân gã cũng đồng ý.
Bề ngoài nào có đáng gì?
Trần Trầm lờ đi ánh mắt của Chu Nhân Long, trầm tư giây lát nói:
- Ngươi hãy nói rằng Luyện Thể của ta sắp đột phá Nguyên Thần cảnh, cần một người lặng lẽ tu luyện một đoạn thời gian, không lâu sau sẽ trở về.
Nói xong, Trần Trầm không đợi Chu Nhân Long trả lời, trực tiếp lấy ra lệnh bài truyền tấn truyền tin cho đám người Viên Kình Thiên.
Còn về Tích Sương, vừa lúc nàng bước chân vào Nguyên Anh đỉnh, đang bế quan đánh sâu vào Nguyên Thần, nếu không thì Trần Trầm không nỡ trốn đi.
Thông báo cho mọi người xong, Trần Trầm ngước đầu lên, ánh mắt hung ác trừng Chu Nhân Long:
- Lão Chu, không được cho bất cứ ai biết bộ dạng này của ta, nghe chưa?
Chu Nhân Long cau mày, Trần Trầm đang nói cái gì đó? Không lẽ uy hiếp gã?
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Nhân Long nảy ý làm trái, là ma tu, đây là phản ứng phản xạ.
Trần Trầm thấy vậy vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Lão Chu, ngươi nợ ta rất nhiều nhân tình, không chừng đời này khó mà trả hết. Nhớ Huyết San Hô không? Chậc chậc, cường giả Nguyên Thần cũng không đổi được nó.
Nhắc đến nhân tình, cơ mặt Chu Nhân Long co giật, thật lâu sau mới nói:
- Ta hiểu rồi.
- Hiểu rồi thì tốt!
Trần Trầm bỏ lại câu này, lắc người ra xa nghìn thước, cùng lúc đó, một bộ đồ màu trắng tiêu sái khoác lên người hắn.
Tiếc rằng áo trắng không có mũ, Trần Trầm lộ đầu ra ngoài trông như quả chanh to.
. . .
- Hệ thống, trong phạm vi năm trăm thước có thứ gì có thể khiến ta khôi phục như ban đầu không?
[Không có thứ đó.]
- Hiện tại có hay không?
[Không có.]
Trần Trầm một đường hướng đông, một bên hỏi hệ thống, một bên cẩn thận quan sát tình huống thân thể của mình, nhưng vô luận là hắn hay hệ thống đều không thể thay đổi ngoại hình hiện tại.
Nửa canh giờ sau.
Trần Trầm khôi phục khuôn mặt đẹp trai, chẳng qua trên cổ có thêm khăn quàng, trông chẳng ra cái gì, từ khe hở có thể mơ hồ trông thấy sắc vàng rực từ bên trong.
Hết cách, mặt thì có thể dùng mặt nạ biến đổi, nhưng không thể dán mặt nạ lên cổ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Trầm chỉ có thể nghĩ ra cách này tạm thời che đậy.
Bay loanh quanh xung quanh một lúc, Trần Trầm tìm một hang núi núp vào, sau đó chui vào trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Lục Đậu, Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng không đến mức cười nhạo Trần Trầm, vì tất cả đều lòe loẹt, không tốt hơn ai, hắn thành màu này ngược lại khiến Tiểu Hoa, Tiểu Hoàng thích gần gũi với hắn hơn.
Còn về Thanh Lâm thì bận tu luyện, dường như đang điên cuồng rèn luyện thần thức.
Nhìn Thanh Lâm như thế, Trần Trầm có thể hiểu được, dù sao thần thức của nữ yêu tinh này đã ngang ngửa với hắn, cảm thấy áp lực là chuyện bình thường.
Hít sâu một hơi, Trần Trầm lấy ra thiên tài địa bảo, cắt thành từng lát đắp mặt, sau đó khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu cẩn thận cảm ứng tình trạng thân thể hiện giờ.
. . .
Không biết ở trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung bao lâu, thiên tài địa bảo trên mặt Trần Trầm đã đổi bảy, tám loại, kim mộc thủy hỏa thổ, các loại thuộc tính đều có.
Nhưng hiệu quả lại cực kỳ bé nhỏ.
Nếu bị người khác trông thấy cảnh này, tám chín phần mười sẽ tức chết.
Bọn họ đã gặp qua phí của trời, nhưng xa xỉ đến mức này thì chưa thấy bao giờ.
Thừa dịp đổi thiên tài địa bảo khác, Trần Trầm móc ra lệnh bài truyền tấn, liên hệ Vô Phong Thành.
- Kình Thiên, không xảy ra chuyện gì đi?
- Sư huynh, không có việc gì, bên yêu tộc cũng không có động tĩnh gì. Khi nào sư huynh trở về?
- Có lẽ phải một lúc nữa.
Trần Trầm lấy gương ra, nhìn bóng người phản chiếu trong gương, trong lòng khẽ thở dài.
Viên Kình Thiên trả lời:
- À, không sao, sư huynh ở bên ngoài, có môn chủ tọa trấn, Vô Phong Thành sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trần Trầm nghe vậy thở ra, ngẫm nghĩ lại bổ sung một câu.
- Kình Thiên, nếu tẩu tử của ngươi sắp độ kiếp thì nhớ báo cho ta một tiếng, dù cho ta tu luyện đến phút mấu chốt nhất cũng sẽ trở về ngay.
- Hiểu được, sư huynh yên tâm.
Trần Trầm cất lệnh bài truyền tấn, im lặng.
Không biết khi nào thân thể của hắn mới khôi phục bình thường, nếu khi Tích Sương độ kiếp mà hắn còn chưa khôi phục thì vẫn phải quay về.
Xét cho cùng, hắn không phải loại người ăn cơm nhờ vào nhan sắc.
Đương nhiên, dù hắn đã biến thành bộ dạng này thì vẫn đẹp trai hơn đa số nam nhân trên đời, chắc Tích Sương sẽ không ghét bỏ.
Xét cho cùng cần dựa vào tài hoa, sắc đẹp rồi sẽ có lúc giảm xuống nhưng tài hoa thì trường tồn.
Ngẫm nghĩ, Trần Trầm dần cười tươi, hắn đang định lấy một nhân sâm ra cắt mỏng thì một lệnh bài truyền tấn bỗng sáng lên.
Chỉ có bốn chữ:
- Chủ nhân cứu ta!
Thấy lệnh bài truyền tấn này, Trần Trầm cau mày.
Hồ Tiên Nhi đang làm cái quỷ gì?
Tuy rằng trong lòng chịu bó tay, Trần Trầm vẫn nhanh chóng hỏi:
- Có chuyện gì? Nói rõ ràng!
Nhưng lệnh bài truyền tấn không truyền thừa hồi âm.
Trần Trầm sắc mặt cực kỳ khó xem, nhanh chóng liên hệ bên Vô Phong Sơn.
Đại Chu Đại Tấn hiện giờ đều ở dưới sự quản hạt của Hồ Tiên Nhi, nếu nàng xảy ra chuyện, người của Vô Phong Sơn đi điều tra một chút, hẳn là có thể tra ra chút manh mối.
Quả nhiên.
Không lâu sau, bên Vô Phong Sơn truyền về hồi âm:
- Sơn chủ, chúng ta không rõ nữ hồ yêu kia gặp chuyện gì, nhưng hai ngày này yêu tộc ở Đại Tấn Đại Chu có dấu hiệu rục rịch.
Nghe được đáp án này, Trần Trầm sắc mặt âm trầm.
Rõ ràng, Hồ Tiên Nhi không ở trong phạm vi hai nước, chứ không thì nàng không thể nào để mặc đám yêu tộc kia.
Phối hợp tin cầu cứu của Hồ Tiên Nhi, đã có thể kết luận nàng chắc chắn xảy ra chuyện, hơn nữa lúc này hẳn là ở trong lãnh thổ yêu tộc.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nhức đầu.
Rất không dễ dàng xử lý tốt chuyện ở vùng đất hai nước, có thể không lo lắng gì đi tới chiến trường ngay mặt Tây Cương, nếu lúc này xảy ra chuyện gì thì cục diện vùng hai nước sẽ lại hỗn loạn.
Trần Trầm thở hắt ra:
- Phù.
Hắn đứng lên, rời khỏi Tiểu Vô Ưu Tiên Cung.
Trần Trầm sớm muốn đi lãnh thổ yêu tộc một chuyến, nhưng vẫn luôn không dám dễ dàng thử, hiện giờ ngược lại là cơ hội tốt.
Phải cứu Hồ Tiên Nhi, Trần Trầm còn muốn điều tra gốc gác của Thiên Tà đạo chủ, xem thử nàng có thân phận gì trong yêu tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận