Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 398: Làm Người Phải Tự Biết Mình

Chương 398: Làm Người Phải Tự Biết MìnhChương 398: Làm Người Phải Tự Biết Mình
         Nghe được đáp án này, thần tình Trần Trầm trở nên cả người lẫn vật vô hại.
Đã nhiều năm, thời gian này quá dài, hắn có thể làm quá nhiều việc.
Giờ khắc này, hắn nhất định cần giả dạng một bình hoa không chút tâm cơ nào, để nữ sắc lang này yên tâm bế quan.
- Không ngờ Trần Trầm ta đường đường là nam tử hán đỉnh thiên lập địa vậy mà sinh ra liên hệ với hai chữ bình hoa này, thật sự là thói đời nóng lạnh!
Trong lòng Trần Trầm âm thầm thở dài, trên mặt lại lộ ra nụ cười ngây thơ.
- Vừa rồi động tĩnh quá lớn, khó tránh khỏi gây nên các tu sĩ khác chú ý, đi nhanh lên.
Lê Tiên mặt đầy vẻ chơi đùa, cười khẽ một tiếng, lấy ra một chiếc phi chu tạo hình diễm lệ, mang theo Trần Trầm xa rời khỏi nơi này....
Tầm nửa ngày sau. Trần Trầm cuối cùng đi tới cái gọi Lê Tiên tông. Đó là một nơi bốn bề toàn núi, trung tâm có một cái ao sen to lớn chiếm diện tích mấy ngàn mẫu, Lê Tiên tông là xây ở bên cạnh ao sen này.
Trần Trầm lặng yên không một tiếng động dùng thần thức dò xét một phen, đệ tử trong Lê Tiên tông không nhiều, chỉ có khoảng năm sáu trăm người, nhưng tu vi lại cực kỳ cân đối.
Trong đó, Nguyên Thần trở lên chiếm chừng một nửa, cảnh giới Luyện Hư cũng có mấy chục người. Đến mức bên trên Luyện Hư, hắn có thể cảm ứng được có năm người.
Cường giả giống Lê Tiên loại này hắn không cảm ứng được, hắn không biết, đến lúc đó vẫn là phải hỏi ý kiến hỏi hệ thống một chút.
Trừ cái đó ra, những tu sĩ này có một cái đặc điểm, đó chính là tuyệt đại bộ phận đều là nữ tu.
- Đây là một tông môn âm thịnh dương suy.
Trong lòng Trần Trầm âm thầm đề cao cảnh giác....
Tiến vào phạm vi tông môn, rất nhanh có một người trung niên nữ tu đón.
Trung niên nữ tu này tu vi Luyện Hư đỉnh phong, không nhìn thẳng Trần Trầm, nhìn về phía Lê Tiên.
- Tông chủ, ngươi bị thương rồi? Để ta tranh thủ thời gian an bài chỗ cho ngài bế quan?
Lê Tiên nghe đến đây nhẹ gật đầu cười nói:
- Lần này, ta cũng coi như nhân họa đắc phúc, tuy bị thương nhưng lại tìm được một tia thời cơ đột phá, giờ đây chỉ cần bế quan mấy năm thời gian là sẽ có hi vọng bước vào cảnh giới Hợp Thể!
Nghe nói như thế, trong ánh mắt trung niên nữ tu lóe lên vẻ kích động không gì sánh kịp, trong miệng liên tục chúc mừng.
Phải biết Phân Thần và Hợp Thể, vậy căn bản không phải một cái nhận thức.
Một khi bước vào Cảnh giới Hợp Thể sẽ đại biểu tiến vào cao tầng của thế giới này, cho dù muốn đi ngũ đại vực cũng sẽ là cường giả tiếng tăm lừng lẫy một phương.
Nếu bỏ đi mặt mũi, thậm chí có thể đầu nhập vào những siêu cấp tông môn kia, từ đó gà chó lên mây.
- Ha ha, tiểu đệ đệ này thật đúng là phúc tinh của ta.
Lê Tiên nhìn về phía Trần Trầm, trong mắt tràn đầy ý cười.
Trung niên nữ tu kia nghe đến đây sắc mặt trở nên cổ quái, Tông chủ bị vây ở bình cảnh chừng trăm năm, thật sự là tìm không thấy phương pháp đột phá bước tiếp theo, cho nên mới nghĩ ra biện pháp song tu.
Thế nhưng ánh mắt nhìn người của Tông chủ lại cực cao, từ trước đến nay vẫn không tìm được đối tượng song tu thích hợp, giờ đây vừa mới tìm tới, còn chưa kịp song tu đã có dấu hiệu đột phá.
Nghĩ tới đây, nàng cũng có chút động tâm, dù sao nàng bị vây ở Luyện Hư đỉnh phong cũng đã được một đoạn thời gian.
- Trong thời gian ta bế quan, tiểu đệ đệ này sẽ tu hành trong Lê Tiên tông, bất kỳ người nào cũng không nên làm khó hắn, hiểu chưa?
Lê Tiên cười mỉm nói với trung niên nữ tu kia, chỉ nhưng mà hai chữ “khó xử” nói rất nặng, hình như ẩn giấu thâm ý gì.
Trung niên nữ tu cái hiểu cái không, không thể làm gì khác hơn là nghiêm túc gật đầu.
Sau một lát, Lê Tiên tùy ý xử lý một thoáng chuyện lớn chuyện nhỏ trong tông môn sau đó đi bế quan.
Mà Trần Trầm thì được an bài ở một tòa độc lập bên cạnh chỗ tu luyện của Tông chủ.
Mức độ linh khí nơi này đậm đặc hắn trước đây chưa từng gặp, so với Ngọc Đỉnh đan tông ở Hạ giới đều mạnh hơn mấy cấp bậc, hơn nữa hình như chất lượng linh khí nơi này cực cao, hấp thu một chút tương đương với hấp thu rất nhiều ở Hạ giới.
- Thật sự là chỗ tốt, đợi ở chỗ này tu hành dường như cũng không tệ.
Trần Trầm cảm ứng đến hoàn cảnh tu luyện xung quanh tự lẩm bẩm.
Hắn đi Thiên Ma thành cũng chỉ để tìm một nơi có thể yên ổn tu luyện. Giờ đây hoàn cảnh nơi này ưu mỹ, linh khí dư dả, áo đến thì đưa tay, cơm đưa đến miệng, còn có cái gì không hài lòng?
Nhập gia tùy tục đi. Chuyện của mấy năm sau thì đến lúc đó tính, còn có thời gian mấy năm nữa để nghĩ kế hoạch, không vội.
Cơm chùa này ăn trước lại nói, nếu không hương thì mới nghĩ biện pháp chạy trốn....
Bất tri bất giác, Trần Trầm đã tu luyện ở Lê Tiên tông bảy ngày.
Trong bảy ngày này, hắn tu luyện vẫn là bí thuật, đến mức Luyện Hư đỉnh phong đột phá đến Phân Thần kỳ, hắn có một ít mấu chốt chưa nắm được.
Hơn nữa hắn từ Luyện Hư sơ kỳ bước vào đỉnh phong chỉ dùng trong chốc lát, sau khi tiến vào Thượng giới hắn cũng chưa kịp củng cố tu vi, giờ đây quan trọng nhất đối với hắn không phải bước vào Phân Thần, mà là lắng đọng.
Một ngày này, Trần Trầm từ trong tĩnh tu tỉnh lại, rời khỏi chỗ ở.
Trước khi bế quan, Lê Tiên đã đưa cho hắn một tấm lệnh bài, có lệnh bài này trong tay, toàn bộ Lê Tiên tông, loại trừ một ít cấm địa hoặc là chỗ tu luyện của đại nhân vật Phân Thần kỳ ra thì những nơi khác đều có thể đi.
Trần Trầm muốn đi nhất đương nhiên là Tàng Thư các của Lê Tiên tông.
Tuy lúc hắn ở Vọng Giang thành đã đọc không ít sách, nhưng sách trên thị trường tuyệt đối không thể vượt qua được tư tàng tông môn.
Nhưng mà, vừa rời khỏi chỗ ở, đối diện đã đi tới một cao gầy nữ tử lạnh lùng như băng, toàn thân áo lam.
Nhìn thấy Trần Trầm, cao gầy nữ tử theo bản năng nhăn mi lại.
Trần Trầm là bị người bắt đến, trong lòng tự có so sánh cân nhắc, hơn nữa làm một thân sĩ, trong lòng cũng hiểu đạo lý ưu tiên nữ sĩ, đó cũng là vì sao sau khi nhìn thấy nữ tử này hắn theo bản năng nhường ra một đường cho nữ tử đó.
Nhưng lúc này, nữ tử kia vẫn một mặt lạnh như băng ngăn trước người hắn, một bộ ta không cho ngươi đi.
- Đạo hữu, ngươi đây là?
Trần Trầm ngẩng đầu nhìn gương mặt lãnh nhược sương lạnh trước mặt, hơi kinh ngạc hỏi.
- Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này?
Cao gầy nữ tử lạnh giọng hỏi.
Trần Trầm nghe đến đây cẩn thận cảm ứng một thoáng tu vi của nữ tử này.
Luyện Hư hậu kỳ, nhưng lúc hắn mới vừa vào tông môn lại không phát hiện nữ tử này. Xem ra là đệ tử mới vừa từ bên ngoài trở về không lâu.
Nghĩ tới đây, Trần Trầm cười giải thích nói:
- Đạo hữu, ta là...
Ách... Nói đến đây, Trần Trầm không nói được nữa.
Hiện tại, hắn được coi là thân phận gì, chính hắn cũng không biết. Cũng không thể nói, ta là tình nhân Tông chủ được? Vậy cũng thật khó nghe. Ta là Tông chủ phu nhân? Đánh rắm! Quá không đáng tin cậy.
- Vậy ngươi là ai?
Trần Trầm không có tiếp tục nói hết, mà hỏi ngược một câu.
- Ngay cả ta mà ngươi cũng không nhận ra?
Nữ tử cao gầy thần bí nói.
Trần Trầm nhìn chung quanh, xung quanh đây đều là chỗ tu luyện của Tông chủ, bình thường căn bản không có người nào, mà có thể ở đây tất cả đều là người tai to mặt lớn trong tông môn.
Nữ tử này nói không chừng là đồ đệ của Lê Tiên, liên quan ta cái rắm.
Trần Trầm lắc đầu, đang muốn vòng qua nữ tử này tiếp tục tiến lên.
Lúc này, một cỗ uy áp Luyện Hư hậu kỳ bỗng nhiên ép tới, thân hình Trần Trầm run lên, thân thể cứng ngắc lại mấy phần.
Phía sau truyền đến âm thanh của cao gầy nữ tử lạnh nhạt.
- Sau này ngươi vẫn là ít đi ra ngoài đi, bớt bị ta gặp được cản trở tầm mắt của ta.
Nghe nói như thế, Trần Trầm nhíu mày. Không biết nữ nhân này xảy ra chuyện gì, giống như ăn thuốc nổ, đến hận hắn, chẳng lẽ là nữ nhi của Lê Tiên không muốn nhận phụ thân mình?
Trong lòng Trần Trầm tràn ngập ý nghĩ này.
- Có nghe hay không?
Cao gầy nữ tử lại cường điệu một lần, cùng lúc đó, uy áp kia lại mạnh mấy phần.
Trần Trầm không quay đầu lại, khí thế Luyện Hư đỉnh phong lóe lên rồi biến mất, qua trong giây lát làm cho uy áp của cao gầy nữ tử toàn bộ bắn trở về.
Phía sau truyền đến âm thanh cao gầy nữ tử lảo đảo thụt lùi, khóe miệng Trần Trầm hơi vểnh nói:
- Đạo hữu, làm người tốt nhất nên tự mình biết mình.
Dứt lời, hắn cũng không quay đầu lại, trực tiếp rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận