Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 275: Thiên Ma ảo cảnh

Chương 275: Thiên Ma ảo cảnhChương 275: Thiên Ma ảo cảnh
         Ngay lúc này, cậu bé ngây thơ đáng yêu vô tư nhảy cẫng lên cao nửa thước, sau đó . . .
Một đồng xu rơi xuống đất.
Nhưng cậu bé không hề hay biết, vẫn sung sướng chạy đến cuối thôn.
Trong lòng Trần Trầm dâng lên nhè nhẹ ưu thương, cao giọng nhắc nhở một tiếng, nhưng cậu bé không nghe thấy.
Một đoạn hồi ức theo hình ảnh này hiện ra trong đầu Trần Trầm.
Năm đó . . . Hắn mới tám tuổi, cửa thôn bán hồ lô băng đường, hắn cầm một văn tiền mừng tuổi để dành muốn đi mua một cái nếm thử.
Không ngờ giữa đường làm rớt tiền.
Khi đến cửa thôn, sờ túi quần, có thể tưởng tượng tâm tình thất vọng đau thương của hắn cỡ nào.
Trên đường về nhà, Trần Trầm tìm mãi tìm mãi, cho đến khi được hệ thống thì hắn mới tìm được một đồng tiền đánh rơi trước cửa nhà.
Trần Trầm buồn bã thở dài, nét mặt dần dần ưu thương:
- Ma đầu kia . . . Thật là lợi hại, có thể lật ra đoạn ký ức này cũng giỏi lắm.
Hình ảnh vẫn kéo dài đến khi cậu bé ngây thơ đáng yêu hụt hẫng về nhà, rồi . . .
Họa phong thay đổi, hắn ngây thơ đáng yêu lại xuất hiện, nhảy nhót, lại rớt đồng tiền.
Trong đầu vang lên một âm thanh tràn ngập dụ dỗ:
- Thống khổ sao? Tuyệt vọng sao? Khẹc khẹc! Cảm giác thế nào hả? Chỉ cần ngươi mở rộng nội tâm của mình thì cảnh này sẽ không xuất hiện nữa!
Nét mặt của Trần Trầm càng ưu thương hơn.
. . .
Sau mười lần.
Trần Trầm nhìn bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện ở trước mặt, hắn chửi thề:
- Tổ cha nó, một vừa hai phải thôi! Một đồng tiền chứ có gì, lặp lại mười lần rồi! Ta xem đến ngủ gật!
Trần Trầm xuyên đến đây, vừa sinh ra đã có tâm tình tuổi hai mươi mấy, làm gì có thơ ấu nào.
Không có thơ ấu thì đào đâu ra ám ảnh tuổi thơ?
Hơn nữa bởi vì hắn từ bé đã ngoan, phụ mẫu chưa từng đánh chửi hắn, người trong thôn cực kỳ thân mật với hắn.
Còn về bị con nít khác ăn hiếp thì càng không thể nào.
Tâm trí của người hai mươi mấy tuổi mà sẽ bị con nít ăn hiếp sao?
Hắn không khi dễ người khác đã là may.
Cùng với câu chửi trên, một tiếng hét vang lên trong óc Trần Trầm, thế giới trước mắt tan vỡ, bầu trời đen kịt lại xuất hiện ở trước mắt hắn.
Phương xa, Lão Hắc và Viên Kình Thiên đang vẻ mặt lo lắng nhìn hắn.
Trần Trầm cho cả hai một nụ cười yên tâm, tiếp theo nhắm mắt lại.
Thế giới trước mắt lần thứ hai biến ảo, lần này thế giới chân thực vô cùng.
Trần Trầm xuất hiện dưới chân núi lớn, trong một chốc hắn thậm chí quên chính mình đang ở độ kiếp.
- Tại sao ta đến chỗ này? Đang làm gì vậy?
Trần Trầm trong lòng mờ mịt, có chút không rõ.
Không đợi hắn suy nghĩ hiểu thấu, một nữ nhân phong tư thướt tha lắc mông đến trước mặt hắn, cười đa tình nói:
- Trần Trầm, ta rốt cuộc đợi đến ngươi, vào Thần Môn của ta đi, nguyên ngọn núi đều là của ngươi.
Trần Trầm hỏi:
- Thần Môn là môn phái nào?
- Đương nhiên là môn phái mạnh mẽ nhất thế gian.
Nữ nhân vừa nói vừa búng ngón tay, nguyên tòa sơn mạch thay đổi, tỏa ánh sáng linh lực cực kỳ đậm.
- Đây là một tòa . . . núi linh thạch!
Trần Trầm cực kỳ giật mình.
Nữ nhân kia che miệng cười khẽ nói:
- Không sai, là một tòa núi linh thạch, chỉ cần ngươi gật đầu là cả ngọn núi thuộc về ngươi.
Trần Trầm rơi vào trầm mặc, thật lâu sau mới nói:
- Ta không thiếu linh thạch, thứ to như vậy cất vào trữ vật giới còn ngại chiếm chỗ, nếu muốn ta vào Thần Môn gì đó hãy lấy ra thành ý đi.
Nữ nhân ngây người, một lát sau mới lại nặn ra nụ cười. Ngay sau đó, một nhân sâm thô cỡ cánh tay hiện ra trong tay nàng.
- Cây nhân sâm này đủ cho tu vi của ngươi tăng lên một cảnh giới, vào Thần Môn của ta thì ngươi muốn bao nhiêu thiên tài địa bảo như vậy đều có, sao nào?
Trần Trầm trông thấy nhân sâu kia, đáy mắt lóe tia ghét bỏ nói:
- Dưới mười vạn năm tuổi thì ta khinh thường ăn vào.
Nữ nhân kia nghe vậy nét mặt giận dữ, lại lấy ra linh chi to cỡ cây dù, kiêu ngạo nói:
- Cái này thì sao?
Trần Trầm vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Miễn cưỡng đủ chuẩn, thứ như vậy vừa đủ thích hợp để ta tặng cho người.
Nữ nhân kia nghe xong nổi giận, lại lấy ra thiên tài địa bảo càng lợi hại hơn, năm tuổi e rằng cỡ mấy chục vạn năm.
Trần Trầm thấy nữ nhân kia có tài sản không tầm thường, trong lòng mơ hồ sinh ra ý chí chiến đấu.
Tùy ý dò xét một chút trữ vật giới, Trần Trầm đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Bởi vì trong trữ vật giới một mảnh trống rỗng mênh mông.
Không thể nào!
Trong lòng vừa sinh ra ý nghĩ này, một đoạn ký ức nổi lên trong óc của hắn.
Độ kiếp . . .
Phải rồi, hắn ở trong độ kiếp.
Đây lại là ảo giác!
Trần Trầm sắc mặt khôi phục bình tĩnh, nội tâm cực kỳ tức giận, động ý niệm, Thương Thiên Đại Linh Tham xuất hiện trong trữ vật giới của hắn.
Trần Trầm dứt khoát lấy Thương Thiên Đại Linh Tham kia ra, trầm giọng nói:
- Cô nương, bần cùng hạn chế sức tưởng tượng của nàng, với chút xíu đồ như thế tốt nhất đừng lấy ra dụ dỗ người.
- Cái đó . . . ngươi . . .!
Nữ nhân kia trông thấy Thương Thiên Đại Linh Tham thì sợ hãi lảo đảo thụt lùi hai bước, suýt tẩu hỏa nhập ma.
Nhìn nữ nhân sắc mặt tái nhợt, Trần Trầm trong lòng cười nhạt.
Trình độ Thiên Ma thật thấp.
Làm ảo giác mà không nghĩ ra được thứ tốt gì, muốn dụ dỗ người có hết tất cả như hắn chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Thật lâu sau.
Nữ nhân kia rốt cuộc tỉnh táo lại, nét mặt trở nên vô cùng ưu thương.
- Không ngờ công tử có của cải dày như vậy, là tiểu muội tầm mắt hạn hẹp. Nhưng vào Thần Môn của ta còn có một chỗ tốt.
Nói rồi nữ nhân vỗ tay, một đám mỹ nữ không mảnh vải che thân tư thế khoa trương đi đến, nét mặt hết sức dụ dỗ nhảy múa quanh Trần Trầm.
Trần Trầm nhướng mày, không đợi hắn mở miệng, nữ nhân kia cũng dán lại gần, thổi nhẹ một hơi:
- Công tử, vào Thần Môn của ta thì ta và bọn họ đều là của công tử.
Trần Trầm nét mặt dịu lại.
Kiếp trước lúc đi xã giao, Trần Trầm từng gặp vài lần giống như trận thế này.
Nếu đặt đám mỹ nữ này ở kiếp trước thì năng lực nghiệp vụ chỉ có thể tính là bình thường.
Nhớ lại năm tháng tranh vanh khi xưa, ánh mắt của Trần Trầm dần kén chọn, hắn nói nhỏ bên tai nữ nhân kia:
- Lặng lẽ nói cho ngươi . . . cả nhóm các ngươi đều không đẹp bằng đạo lữ của ta!
- A?
Nữ nhân kia tái mặt, trên mặt tràn đầy bởi vì xấu hổ bực dọc mà sản sinh lửa giận.
Nữ nhân gầm lên:
- Ngươi phải chết!
Nàng thò tay ra định bóp cổ Trần Trầm, nhưng mà hai tay còn chưa đụng tới người hắn đã bị cản lại.
Trần Trầm bản năng lùi lại hai bước, cảnh sắc trước mắt thay đổi, chỉ thấy một cái đầu ma điên cuồng va chạm Huyền Quang Tráo.
Nhưng mà, Huyền Quang Tráo không nhúc nhích chút nào.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm nở nụ cười.
Nhớ lại hai màn ảo cảnh lúc trước, Trần Trầm hít một hơi thật sâu.
Hắn đi tới thế giới này, mười mấy năm đầu tuy không có gì mới mẻ, sinh hoạt cũng thực nghèo khổ, nhưng gia đình hòa thuận, xem như hạnh phúc.
Bước vào đường tu tiên hơn một năm, hắn có được quá nhiều thứ.
Có huynh đệ cùng sống cùng chết, có đạo lữ thật lòng yêu nhau, có mấy sư phụ tạm được.
Ngoài ra, hắn có vô số linh thạch, hàng tá thiên tài địa bảo, kiến thức đủ loại chí bảo thật sự và cơ duyên trên đời này, tâm tình đã đến cảnh giới không mừng vì vật gì nữa.
Đầu ma ở trên bầu trời cố gắng dụ dỗ, nhưng nó không thể làm ảo cảnh hút Trần Trầm vào được nữa:
- Thiếu niên! Ngươi muốn đạt được sức mạnh to lớn không? Muốn tiến cảnh tu vi tiến triển cực nhanh không?
Trần Trầm cười hờ hững, sau đó chỉ lên trời nói:
- Nếu không phải những thiên kiếp chó má kia thì ta sắp phi thăng rồi! Sức mạnh, tiến cảnh tu vi cực nhanh nào có đáng gì!
- Thiếu niên! Ngươi muốn . . .
- Ta có.
- Thiếu niên!
- Quá cấp thấp, không thèm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận