Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 105: Quốc Đô Đại Loạn

Chương 105: Quốc Đô Đại LoạnChương 105: Quốc Đô Đại Loạn
         Khí tức kinh khủng nguyên lai xuất phát từ ba vị lão giả.
Ba người này vừa xuất hiện liền vây quanh Trọng Diệp, bắt đầu xem xét tình huống của hắn.
- Diệp nhi!
Một lão giả thấp giọng hô, linh khí trên người tựa như kinh đào hãi lãng rót vào cơ thể Trọng Diệp.
Một lão giả khác thì không ngừng xuất ra các loại thiên tài địa bảo từ trong nhẫn trữ vật, đút cho Trọng Diệp đã dần dần mất đi ý thức, trong đó không thiếu Vạn Niên Nhân Thâm cùng linh dược đỉnh cấp.
Vị cuối cùng thì nắm lấy tay Trọng Diệp, cẩn thận cảm ứng tình huống trong cơ thể hắn.
- Ba vị cường giả Nguyên Anh.
Đồng tử Trần Trầm có hơi co lại, nội tâm thầm khiếp sợ.
Đồng thời, cũng càng thêm kinh ngạc với thủ đoạn của Viên Kình Thiên, vậy mà có thể vạch rách da Trọng Diệp ngay dưới mí mắt cường giả Nguyên Anh kỳ.
Đương nhiên, mấu chốt là do đám cường giả này quá mức tin tưởng vào Trọng Diệp, cũng xem nhẹ sát tâm của Viên Kình Thiên.
Phệ Hồn Chủy, Thiên Niên Kỳ Độc, Vu Thuật Nguyền Rủa, Vạn Niên Thi Sát, tập hợp đủ bốn phân bộ của Ma môn, đây căn bản là chặt đứt sinh cơ.
Quả nhiên.
Dù ba vị cường giả Nguyên Anh ra sức bảo hộ, nhưng hắc khí trên người Trọng Diệp vẫn càng lúc càng nồng đậm.
Cuối cùng, những hắc khí này hoàn toàn bộc phát.
Phanh!
Một âm thanh trầm đục, cả người Trọng Diệp nháy mắt sụp đổ, hóa thành khói đen.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm phát run.
Khủng bố…
Người mới đó mà bị độc giết chết! Rạng sáng, hắn ta vẫn còn khoác lác, cái gì mà thiên kiêu chính thức của Đại Tấn duy chỉ có Trọng Diệp ta cùng Trần sư đệ mà thôi…
Giờ thì hay rồi, chết đến không thể chết hơn, một chút cặn cũng không còn.
Đại Tấn coi như xúi quẩy, tân vương vừa đăng cơ không bao lâu đã băng hà.
- Bảo ngươi bớt kiêu căng đi, ngươi không nghe, giờ thì sao, lạnh ngắt, aiz, A Di Đà Phật!
Trần Trầm niệm một câu, xem như tôn trọng cuối cùng đối với thiên kiêu đệ nhất Đại Tấn.
Bên kia, mấy vị lão giả nhìn thấy Trọng Diệp sụp đổ thành khói đen, có hơi ngẩn ra, một lúc lâu sau, lão giả cầm đầu mới không nhịn được ngửa mặt lên trời thét vang.
- Tốt! Rất tốt! Đại Chu Ma môn! Lão phu cùng các ngươi không chết không thôi!
Thanh âm này tựa như lôi đình cuồn cuộn, khiến màng nhĩ Trần Trầm chấn động, ngay sau đó, hắn thấy lão giả kia xuất ra một chưởng đánh về phía đống phế tích ở vị trí đài cao đầu tiên.
Một chưởng này khiến thiên địa phong vân đổi sắc, linh khí cuồn cuộn tạo thành một đạo thủ ấn che trời, nghiền áp hướng Viên Kình Thiên.
Xem ra là muốn đập Viên Kình Thiên cùng phế tích thành bột mịn.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên, mặt đất trực tiếp bị đánh lún xuống bảy, tám mét. Nhưng sau khi xuất chưởng, lão giả kia lại ngẩng đầu nhìn trời.
Đúng lúc này, trong tầm mắt hắn xuất hiện một thân ảnh hắc bào, trong tay thân ảnh kia xách theo Viên Kình Thiên đã bị thương, miệng phát ra tiếng cười quái dị như cú vọ.
- Khặc khặc… Vô Tâm lão tổ, tận mắt nhìn thấy ái đồ bị giết chết, cảm giác thế nào?
- Ám Ma, ngươi dám đến Quốc đô? Đã như vậy thì dùng máu ngươi tế vong linh đồ nhi ta! – Vô Tâm lão tổ cuồng nộ không thôi.
Kẻ được xưng là Ám Ma cũng chính là môn chủ đệ nhị phân bộ Đại Chu Ma môn, tu vi Nguyên Anh trung kỳ, luận thực lực kém hơn so với hắn một khoảng.
Huống chi, bên cạnh hắn còn có hai vị Vô Tâm Tông thái thượng trưởng lão, muốn giết một cái Ám Ma không có gì là khó.
Nghe đến đó, Ám Ma cười càng thêm càn rỡ.
- Ha ha, ngày giờ của bổn tọa còn lại không nhiều. Nếu đã dám đến đây, dĩ nhiên không nghĩ quay về. Người Ma môn ta sao có thể tọa hóa trong tông ngươi.
Nghe thế, Viên Kình Thiên phát ra một tiếng kinh hô:
- Sư phụ… Ngươi!
- Kình Thiên, lần này ngươi đánh chết tân vương Đại Tấn, vì Ma môn lập bất thế công lao, môn chủ đại nhân sẽ cho ngươi một cơ hội khảo hạch, để ngươi có thể trở thành thái tử Đại Chu, Ma môn thiếu chủ, đến lúc đó, vi sư cũng có thể mỉm cười nơi cửu tuyền.
Dứt lời, Ám Ma trực tiếp ném Viên Kình Thiên ra xa, ngay sau đó, từ trong cơ thể hắn vọt ra một thanh trường đao đen kịt, đón gió lao đi, trảm xuống ba vị cường giả Nguyên Anh trên lôi đài.
Không biết là vô tình hay cố ý, trong nháy mắt, khi trường đao kia xẹt qua đài cao của ba mươi sáu tông, tất cả đài cao đều sụp xuống.
Tòa bộ cờ của ba mươi sáu tông cũng bị chém đứt.
Không chỉ như thế, trên đao phát ra khí tức khủng bố của Ám Ma, ảnh hưởng trực tiếp đến Thánh tử, Thánh nữ của ba mươi sáu tông cùng mười tám tiểu tông.
Bảy tám vị chỉ mới đạt cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ chết ngay tại chỗ, Trúc Cơ hậu kỳ bị chấn cho thất điên bát đảo, thân thụ trọng thương.
Ngay cả Trần Trầm cũng đương trường hộc ra một ngụm máu tươi, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
- Nhiều máu quá, đáng tiếc, đóng không nổi vai quần chúng ăn dưa!
Nhìn máu của mình, Trần Trầm có hơi đau lòng, thầm mắng một câu, sau đó điên cuồng bỏ chạy.
Nói đùa, Nguyên Anh muốn liều mạng, nếu hắn không đi, e là sẽ bị dư âm chấn cho đi bán muối.
- U sư muội, cái này cho ngươi, mau chạy trốn.
Mắt thấy U Lan Tâm còn đang hộc máu, Trần Trầm vừa hô vừa ném cho nàng một củ Vạn Niên Xích Tham.
- Đa tạ Trần sư huynh.
- Không cần cảm tạ, bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.
Trần Trầm gào lên một câu, sau đó tựa như một làn khói bay khỏi phạm vi lôi đài.
Hắn vừa rời đi không lâu, phong hỏa nổi khắp bốn phía Quốc đô, nơi nơi vang lên âm thanh hảm sát.
Lệnh cấm bay của Quốc đô hiện tại coi như đồ bỏ, vô luận là người Đại Tấn, hay là đệ tử Ma môn làm loạn, tất cả đều phi hành. Chỉ trong nháy mắt, Quốc đô rơi vào hỗn loạn.
- Xảy ra chuyện lớn rồi…
Nhìn Quốc đô loạn thành một đoàn, nội tâm Trần Trầm chấn động.
Rất rõ ràng, trận này Ma môn đã sớm có dự mưu, hơn nữa còn vận dụng đại lượng lực lượng ẩn giấu tại Quốc đô.
Kỳ thật, đây cũng là chuyện thường tình.
So với ba mươi sáu tông Thanh Long Môn, Bạch Hổ Tông, Thiên Vân Tông,… Chắc chắn Ma môn càng không mong muốn Đại Tấn thống nhất.
Hơn nữa, nhìn quân đội phi hành trật tự thế kia, dường như Vô Tâm Tông cũng đã sớm có chuẩn bị.
Nhưng thế thì đã sao?
Tân vương cũng bị người ta giết mất, ai có thể ngờ Viên Kình Thiên lại ẩn nấp, tu luyện tại Vô Tâm Tông hơn mười năm?
Hiện tại, nội thành quá nguy hiểm.
Trần Trầm tận mắt nhìn thấy mấy đạo thân ảnh mặc thường phục đang ra sức phát tán nguồn độc, tùy tiện vứt mấy cái túi đen thui, phát ra thứ mùi tanh tưởi, thoạt nhìn cũng không phải vật gì tốt.
Khóe mắt Trần Trầm co giật liên hồi.
Ma môn thật đúng là không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.
Không có thời gian nghĩ tiếp, Trần Trầm vội lấy ra thông tin lệnh bài.
- Triệu trưởng lão, ngươi nhanh chóng mang Tôn Thiên Cương cùng Trương Kỵ rời khỏi thành, chúng ta tụ hợp ngoài rừng cây.
Sau khi truyền tin đi, Trần Trầm không nói hai lời, lập tức bay ra khỏi thành.
Lúc này, tu sĩ Vô Tâm Tông cùng Thành Vệ Quân đều bận xử lý loạn Ma môn, căn bản không quan tâm đến hắn.
Cho nên không bao lâu sau, Trần Trầm đã bay ra khỏi Quốc đô.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, bên trong Quốc đô vang lên một tiếng nổ kinh thiên, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy toàn bộ võ đài đều đã bay lên giữa không trung.
- Nguyên Anh chi uy quả nhiên khủng bố.
Trần Trầm thầm than một tiếng, tiếp tục bay về phía rừng cây.
Bên ngoài Quốc đô hiện cũng có không ít tu sĩ bỏ trốn, mọi người kéo nhau bỏ chạy, hắn lẫn vào đó cũng không ai để ý.
Thế nhưng, ngay khi tiến vào rừng cây, Trần Trầm đột nhiên cảm nhận được chấn động kịch liệt từ phía sau truyền đến.
Không kịp nghĩ nhiều, Trần Trầm quay phắt người, đánh ra một chưởng.
Phanh!
Âm thanh bạo nổ, linh khí va chạm, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt hắn.
- Viên Kình Thiên, ngươi có ý gì? Giết Trọng Diệp chưa đủ, còn muốn giết ta? – Nhìn thấy thân ảnh kia, Trần Trầm tức giận mắng.
Người nọ hiển nhiên là Viên Kình Thiên, trên đường chạy trốn, hẳn là hắn đã ăn không ít thiên tài địa bảo, cho nên hiện tại thương thế đã khôi phục không ít, có điều sắc mặt vẫn còn hơi tái.
- Ha ha, Thiên Vân Tông Thánh tử, thiên kiêu thứ hai Đại Tấn, nghe nói đêm qua ngươi đánh chết ba vị Thánh tử, trong đó có Tề Bất Phàm. Thực lực ba người kia ta cũng biết…
- Tư chất ngươi nghịch thiên như thế, có thể giết thì giết, bằng không ngày sau sẽ là đại địch của Ma môn ta.
Dứt lời, Viên Kình Thiên không chút lưu tình đánh ra một chưởng về phía Trần Trầm đứng cách đó không xa. Chưởng phong chưa đến, đại thụ bốn phía đã bị chấn tan tác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận