Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 134: Ngươi Nằm Mơ Đi

Chương 134: Ngươi Nằm Mơ ĐiChương 134: Ngươi Nằm Mơ Đi
         Hắt…Chù!
Trần Trầm hắt hơi một cái, ánh mắt có chút khó hiểu.
Hắn đã là tu vi Kết Đan, sao lại còn hắt xì, chẳng lẽ người Vô Tâm Tông rủa hắn?
Xem ra sau này phải cẩn thận một chút, mấy thứ như nguyền rủa thật sự tồn tại đấy.
“Kiểm tra tu vi Kí Chủ đạt đến Kết Đan, khoảng cách truy tung tăng lên 50 mét, đồng thời ban thưởng một cơ hội truy tung hạnh vận.”
Đúng lúc này, trong đầu Trần Trầm vang lên âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
- Năm mươi nét à? Phạm vi truy tung mở ra không ít!
Trần Trầm có hơi kích động, đừng nhìn 30 mét với 50 mét chỉ cách nhau có 20 mét, nhưng trên thực tế, phạm vi truy tung là tăng lên gấp 3 đấy.
Diện tích hình tròn bằng bán kính bình phương nhân với số pi, đây chính là kiến thức mà lão sư kiếp trước dạy cho hắn đấy.
“Kích hoạt truy tung hạnh vận! Truy tung một người khác phái có tam quan phù hợp, thẩm mỹ tương xứng với Kí Chủ.”
“Truy tung món đồ chơi Kí Chủ yêu thích nhất.”
“Truy tung công pháp phù hợp với thể chất của Kí Chủ nhất.”

Nghe thấy nhắc nhở trong đầu, khóe mắt Trần Trầm nhịn không được co giật.
Lần trước cái truy tung hạnh vận này truy ra con trai tinh mà hắn thích ăn nhất ở Vô Tận Hải, khiến hắn suốt mấy ngày tâm thần không yên, luôn nhịn không được nghĩ đến hương vị của con trai tinh kia.
Hiện tại trò này… Lại đến nữa.
Ngàn vạn đừng kiếm chuyện hành hắn nữa, bằng không thì sớm muộn cũng có ngày hắn bị hệ thống làm cho tẩu hỏa nhập ma.
“Truy tung hạnh vận kích hoạch, truy tung tài liệu luyện khí thích hợp nhất với Kí Chủ trong phạm vi vạn dặm.”
“Phía Tây bảy vạn sáu nghìn dặm có Miên Duyên hỏa sơn, trong hỏa sơn thứ 30 có tài liệu luyện khí cực kỳ trân quý: Vạn Hóa Thần Kim. Đó chính là tài liệu luyện khí thích hợp nhất với Kí Chủ.”
“Truy tung hoàn tất.”
Hệ thống nói đến đây thì chấm dứt, nhưng Trần Trầm mãi vẫn không nói gì.
Thật sự là buồn ngủ gặp chiếu manh mà, hiện tại, hắn muốn nhất chính là bổn mạng pháp bảo đấy.
Tài liệu luyện khí bình thường căn bản không vừa mắt hắn.
Trong bảo khố Vô Tâm Tông có không ít pháp bảo, thế nhưng một cái hắn cũng không để ý.
Bổn mạng pháp bảo… Thế nào là bổn mạng pháp bảo? Đó chính là thứ làm bạn với mình một thời gian rất dài, thậm chí có thể là cả đời.
Loại pháp bảo như vậy sao có thể kém được? Đặc biệt là thiên kiêu như hắn, càng cần Pháp bảo chi vương mới xứng với thân phận.
- Vạn Hóa Thần Kim? Nghe không tệ, hắc hắc…
Trần Trầm nhịn không được cười ngây dại, lúc này, Tiêu Vô Ưu đột nhiên cắt được dòng suy nghĩ của hắn.
- Đồ đệ, ngươi thật sự muốn đi Ma môn?
Nghe nói thế, thần sắc Trần Trầm thoáng cái trở nên nghiêm túc.
- Đúng vậy! Sư phụ, hiện tại Vô Tâm Tông thương gân động cốt, Ma môn chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nếu như ta không đi Ma môn, sau khi đánh tan Vô Tâm Tông, rất có thể bọn họ sẽ chỉa mũi dùi về phía Thiên Vân Tông ta.
- Cho nên ta phải trà trộn vào Ma môn một phen, vì Thiên Vân Tông tranh thủ chút thời gian.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu không khỏi hổ thẹn. Trần Trầm giảo động phong vân khắp nơi, chỉ vì muốn tạo cho Thiên Vân Tông nhỏ yếu một cơ hội quật khởi.
Nguy hiểm trong đó không cần nghĩ cũng có thể đoán được.
Mà sư phụ như hắn lại chỉ có thể trợ giúp đệ tử rất nhỏ, trái lại còn nhận không ít chỗ tốt từ đệ tử.
Giờ khắc này, hắn vậy mà lại có chút hâm mộ Bạch Chiến.
Chí ít hắn có cơ hội phát huy tác dụng của một sư phụ, thậm chí vì Diệp Vô Sinh hi sinh tánh mạng.
Còn hắn… Cái gì cũng không làm được.
Thấy tâm tình Tiêu Vô Ưu xuống thấp, Trần Trầm an ủi:
- Ha ha, sư phụ, chớ nghĩ quá nhiều, chuyện này đối với ta cũng là một cơ hội rèn luyện. Ta cũng giống với ngọc thô chưa mài dùa, tuy là không mài cũng có thể trở thành thần khí, thế nhưng vẫn nên mài mài một phát, nói tóm lại là rất tốt.
- Đúng rồi, sư phụ, mặt nạ đặc sản của tông môn sư mẫu còn không? Cho ta xin một tấm.
Thấy khó có dịp đồ đệ xin hắn đồ, Tiêu Vô Ưu trở nên sốt sắng hẳn lên, nhẫn trữ vật lóe sáng, mười cái mặt nạ đặc chế của U Thủy Môn rơi vào tay Trần Trầm.
Nhìn một xấp mặt nạ trong tay, Trần Trầm á khẩu.
Người yêu cùng đồ đệ của người yêu đúng là khác biệt, lúc trước sư mẫu chỉ cho hắn một tấm, còn nói cả buổi thứ này trân quý bao nhiêu.
Kết quả đến sư phụ thì… Muốn bán sỉ luôn rồi!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm sâu kín thở dài, nói:
- Sư phụ, vốn ta cũng không nên nhiều lời, thế nhưng sư mẫu đối với ngươi không tệ, ngươi đừng nên…
Nghe đến đây, Tiêu Vô Ưu mặt già đỏ lên, vội lắc đầu, nói:
- Ta biết, hết thảy đều do Chu Tước Môn môn chủ tự mình đa tình, về sau vi sư sẽ giữ khoảng cách với nàng, bất quá, việc này ngươi nhất định không được nói cho sư mẫu ngươi biết.
- Ta biết.
Thầy trò hai người nhìn nhau một phen, thấy được chân thành trong mắt đối phương.
Đúng lúc này, một gã đệ tử Bạch Hổ Tông đi tới, hành lễ với Tiêu Vô Ưu.
- Tiêu tông chủ, bên ngoài tông môn có hai người đến, tự xưng là Thanh Linh Tông tông chủ Thanh Hành cùng Thanh Linh Tông Thánh nữ Thanh Thiển, bọn họ muốn gặp mặt ngươi.
Nghe nói thế, Trần Trầm biến sắc, vội nói:
- Sư phụ, ta có chuyện gấp, đi trước một bước!
- Hả? Vội vậy sao? - Tiêu Vô Ưu kinh ngạc hỏi.
- Ừm! Việc này không nên chậm trễ! - Trần Trầm để lại mấy lời này, sau đó xoay người rời đi, bất quá, một lát sau hắn lại vòng trở về, từ cửa sau ly khai.
Nhìn theo bóng lưng Trần Trầm, Tiêu Vô Ưu cảm động.
Đừng thấy đệ tử này của hắn ngày thường cà lơ phất phơ, nhưng đến lúc tông môn đứng trước nguy cơ, hắn so với ai cũng gấp hơn…
Đệ tử như vậy, ngày sau không làm tông chủ thì ai làm?

Rời khỏi Bạch Hổ Tông, Trần Trầm đeo mặt nạ lên, biến thành Trương Thần. Lúc đi đến biên giới Đại Chu, hắn lại đeo cái mặt nạ đồng xanh dữ tợn kia lên, lần nữa biến thành thiếu môn chủ đệ nhất phân bộ Ma môn.
- Ha ha, dựa vào công trạng lần này môn chủ có lẽ sẽ cho ta cơ hội khảo hạch, để ta khiêu chiến thiếu môn chủ 35 phân bộ còn lại?
Trần Trầm vừa phi hành vừa khoái trá tưởng tượng, nếu như trở thành thiếu môn chủ Ma môn, kiêm thêm vị trí Thái Tử Đại Chu, hắn có thể nhúng tay vào rất nhiều việc nha!
Nhưng mà, khi đến đệ nhất phân bộ Ma môn, Trần Trầm đờ ra.
Bởi vì lúc này đệ nhất phân mộ toàn một màu trắng, trên mặt mọi người đều là bi thương.
Thấy một màn như vậy, tim Trần Trầm “lộp bộp” một tiếng.
- Môn chủ không chết đấy chứ? Đừng nha! Chờ ta thành thiếu môn chủ xong rồi chết!
Nội tâm Trần Trầm điên cuồng hô, vô thức phi đến chỗ có nhiều người nhất.
Không bao lâu sau, hắn đã đến bầu trời phía trên bình đài của đệ nhất phân bộ.
Lúc này, phía dưới tập kết có hơn ngàn người, tất cả đều một thân bạch y.
Mà ở trung tâm bình đài, Viên Kình Thiên ôm một tấm di ảnh cực lớn, bộ pháp lảo đảo, trong mắt ngấn lệ, mỗi một bước đi đều kêu khóc một trận, hết như hiếu tử hiền tôn vậy.
- Sư huynh! Ngươi chết thảm! Ngay cả thi cốt cũng không lưu lại cho chúng ta!
- Sư huynh! Tuy ngươi chết rồi, nhưng Ma môn vĩnh viễn nhớ rõ chiến công của ngươi!
Hắn vừa dứt lời, chung quanh có hơn ngàn người cùng hét lên!
- Trương Thần sư huynh thiên cổ! Vĩnh viễn sống trong lò chúng ta.
Cùng với tiếng hò hét, một đám đệ tử của Huyễn Bộ bước ra, ném mấy khối huyễn thạch lên trời.
Trong chốc mát, một “Trương Thần” cao mấy chục mét xuất hiện phía trước bình đài.
“Trương Thần” cực lớn này tuy đeo mặt nạ nhưng vẫn có thể thấy được khóe miệng cong lên cùng với ánh mắt chân thành, cười đến thập phần an tường.
Sau đó, “Trương Thần” phất phất tay với hơn một ngàn Ma môn đệ tử, miệng mấp máy, dường như đang nói tạm biệt.
Đợi mọi người chiêm ngưỡng đủ rồi, “Trương Thần” xoay người bay về phương tây, càng bay càng xa, bất quá, tươi cười vẫn không đổi, chỉ là trong mắt có thêm vài phần luyến tiếc.
Thấy một màn như vậy, Viên Kình Thiên trực tiếp quỳ sụp xuống, hô to:
- Cung kính sư huynh tây khứ!
- Cung kính sư huynh tây khứ! - Đám đệ tử Ma môn cũng hô theo.
Thấy vậy, Trần Trầm đen mặt, cái gì là Cung kính sư huynh tây khứ?
Các ngươi mới tây khứ đấy!
Không chút do dự, Trần Trầm trực tiếp hạ xuống bên cạnh Viên Kình Thiên, tóm lấy hắn.
- Ngu xuẩn, ta không chết! Ngươi khóc cái búa ấy!
Lúc này, Viên Kình Thiên đã khóc thành một cái lệ nhân, thần trí không rõ ràng, lẩm bẩm:
- Hả? Đây là Khôi Lỗi Bộ làm sao? Hay là Luyện Thi Bộ? Quá thật! Nếu lấy ra đốt thì…
BA~!
Trần Trầm tát một cái lên mặt hắn, cả giận nói:
- Ngươi nằm mơ hả, sư huynh của ngươi vẫn sống tốt đây này!
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua di ảnh giống mình như đúc trên mặt đất, vung chân, một cược giẫm nó thành mảnh vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận