Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 164: Tràn Đầy Nguy Cơ

Chương 164: Tràn Đầy Nguy CơChương 164: Tràn Đầy Nguy Cơ
         - Môn chủ đời thứ hai Đại Chu Ma môn đánh chết gia gia của gia gia của gia gia… gia gia của ông nội của ta, từ đó về sau, cùng Bất Tử Yêu Hoàng nhất tộc kết thù, không chết không thôi!
- Mấy ngàn năm sau, Luyện Thể Nhất Mạch Đại Chu đã nhiều lần giao thủ cùng Bất Tử Yêu Hoàng Nhất Tộc, song phương có thắng có bại, bất quá cẩn thận tính lại, Luyện Thể Nhất Mạch các ngươi còn nợ Bất Tử Yêu Hoàng Nhất Tộc ta hai mạng.
Hắc Phượng Hoàng lơ lửng bên ngoài pháp trận, nhìn bao quát đám người Ma môn, ngữ khí thập phần rét lạnh.
Nhìn hắc sắc hỏa diễm hừng hực thiêu đốt quanh thân nó, tâm tình mọi người Ma môn vô cùng nặng nề.
Trước khi đến, môn chủ từng đề cập, linh hỏa quanh thân Bất Tử Yêu Hoàng có thể đốt cháy vạn vật, chỉ có cường giả Luyện Thể Nhất Mạch đạt đến trình độ cao nhất mới có thể tiếp nhận được linh hỏa cường đại kia, cùng Bất Tử Yêu Hoàng Nhất Tộc chiến đấu.
Cho nên môn chủ dặn bọn họ, nếu có gặp phải Bất Tử Yêu Hoàng Nhất Tộc, nhất định phải… Chạy!
Thế nhưng ai có ngờ nó lại chạy đến trước cổng thành kiểu này?
Thủ thành không chiến lui binh, đó chẳng phải ô danh “sợ chiến” thành thật rồi sao? Chúng tu Ma môn sao có thể gánh cái nồi này?
- Luyện Thể Nhất Mạch của Ma môn các ngươi đâu? - Thấy không có người đáp lại, Bất Tử Yêu Hoàng lạnh giọng hỏi.
- Nếu sư huynh ở đây! Xem hắn có diệt ngươi không…
Viên Kình Thiên nhảy ra muốn mắng, nhưng mới nói được nửa câu đã bị mấy đệ tử Ma môn trẻ tuổi phía sau bịt miệng lại.
...
Thấy vậy, Bất Tử Yêu Hoàng đã hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, một đạo hắc sắc hỏa tuyến phun ra, đánh lên Thiên Mạc đại trận.
Trong trận, mấy tên cường giả Nguyên Anh đồng thời thúc giục linh lực ngăn cản, nhưng hắc sắc hỏa tuyến kia dường như có thể thiêu đốt linh lực, trực tiếp tiêu hủy toàn bộ linh lực, sau đó hung hăng đánh vào Thiên Mạc đại trận.
Oanh!
Một tiếng bạo nổ!
Thiên Mạc đại trận trực tiếp bị đốt ra một cái động lớn. Thấy vậy, đồng tử đám tu sĩ Ma môn co lại.
Hắc sắc hỏa diễm này cũng quá mức cường đại rồi!
- Nó chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, diệt nó.
Môn chủ Yêu Nhân bộ chỉ một tát đã đánh Địa Long văng ra xa hơn 10 mét, sau đó quay đầu quát lên một tiếng với đám Ma môn tu sĩ.
Hắn là người có tu vi cao nhất, cũng là Thành chủ hiện tại.
Môn chủ Yêu Nhân bộ vừa dứt lời, trên bầu trời một Nguyên Anh hậu kỳ yêu tu đã vọt về phía hắn.
Chúng tu sĩ Ma môn vây công Bất Tử Yêu Hoàng.
Nhưng mà chỉ một cái Nguyên Anh trung kỳ Bất Tử Yêu Hoàng, năm tên Nguyên Anh bọn họ lại không cách nào công phá được hắc sắc hỏa diễm quanh thân đối phương.
Giờ khắc này, bọn họ không thể không thừa nhận, Yêu tộc… cũng có thiên kiêu tồn tại, trước đó bọn họ đối mặt chẳng qua chỉ là chút ít thối cá nát tôm.
Chiến đấu không bao lâu, xa xa, mấy trăm đạo lưu quang đã vọt vào đại trận, trong khoảnh khắc, thành thứ mười hai tràn đầy nguy cơ.
...
Gần như là cùng thời khắc đó.
Tại đạo phòng tuyến thứ hai, đội cứu viện đặc thù đang tuần tra nhận được tin khẩn cấp.
- Đại trận thành thứ mười hai bị phá…
Nhìn thấy bốn chữ “Thành thứ mười hai” trong mắt gã Nguyên Anh trung niên dẫn đội vụt qua một tia sáng, dường như nhớ ra cái gì đó.
Hắn không quên… Đã từng có một vị đại nhân nào đó ám chỉ với hắn, bảo hắn “chiếu cố” Đại Chu Ma môn ở thành thứ mười hai.
Phía sau hắn, một lão giả Nguyên Anh vội vàng nói:
- Đại nhân, sức chiến đấu của tu sĩ thành thứ mười hai không kém, đại trận bị phá, rất có thể là bọn họ gặp phải cường địch, chúng ta mau chóng qua trợ giúp.
Nghe vậy, vẻ mặt Nguyên Anh trung niên không ngừng biến ảo, đúng lúc này, thông tin lệnh bài lại lần nữa phát sáng.
- Đại trận thành thứ ba mươi hai bị phá!
Nhìn thấy tin tức này, Nguyên Anh trung niên như trút được gánh nặng, lạnh lùng nói:
- Đi thành thứ ba mươi hai! Tu sĩ thành thứ mười hai có trăm ngàn thủ đoạn, có thể chống đỡ được một lát!
Đám người phía sau hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng đành im lặng.
Dù sao Bắc Cương chính là địa bàn của Hạo Nhiên Kiếm Tông, nếu như Ma Đạo cùng Luyện Khí Nhất Mạch đồng thời gặp chuyện, căn cứ thân sơ, dĩ nhiên là trợ giúp người của Luyện Khí Nhất Mạch trước, cái đó cũng không có gì là đáng trách.
...
Nửa khắc sau.
Thành thứ mười hai đã bị đánh rách tung tóe, một ngàn tu sĩ cấp thấp thủ thành sớm bị thiêu thành tro bụi, đều bỏ mình.
Không chỉ thế, người của Ma môn cũng tổn thương thảm trọng, ma tu Kim Đan chết hết mười người, chín đại Nguyên Anh cũng bị thương.
Viên Kình Thiên toàn thân là huyết, sau khi ám sát một gã Kim Đan yêu tu, trên mặt hắn lộ vẻ tuyệt vọng.
- Vì sao đội cứu viện đặc biệt còn chưa đến?
Nghe được nghi vấn của hắn, trên bầu trời rơi xuống một khối thông tin lệnh bài, cùng với đó là tiết quát của Độc bộ môn chủ.
- Viên Kình Thiên! Cầu viện Đại Tấn! Ma môn ta cùng cao tầng Đại Hạ có oán! Đừng hy vọng đội cứu viện đặc biệt nữa!
Nghe vậy, thần sắc Viên Kình Thiên có chút mờ mít, hắn bị mất trí nhớ, có một số việc cũng không thật sự hiểu rõ.
Thế nhưng bảo hắn cầu viện tên khốn Trần Trầm kia, cái này sao có thể!
Dù là chết cũng tuyệt đối không thể… không thể…
Lạch cạch!
Không đợi hắn nghĩ tiếp, một cánh tay của Độc bộ môn chủ rơi xuống trước mặt hắn, tản ra hắc khí dày đặc.
Nhìn cánh tay kia, đồng tử Viên Kình Thiên co lại.
Độc bộ môn chủ chỉ mới nói với hắn có một câu, ném một tấm lệnh bài, vậy mà phải trả giá một cái tay… Trận chiến này có bao nhiêu thảm liệt? Mà hắn sao có thể… Nhìn đồng bào Ma môn cứ thế chết đi?
Nghĩ đến đây, Viên Kình Thiên lệ rơi đầy mặt.
Tại thời khắc này, hắn chợt nhớ tới sư huynh khi đối mặt với linh mạch sắp bạo nổ, đối mặt với cường địch liều mạng để đám thiếu môn chủ bọn hắn chạy thoát.
Sư huynh vì đồng môn, nguyện hi sinh tánh mạng, Viên Kình Thiên hắn lại ích kỷ như vậy, so với sư huynh… Hắn thật sự không đuổi kịp dù chỉ là một chút!
Nghĩ đến đây, Viên Kình Thiên cắn chặt răng, môi đã rỉ máu, giãy dụa cầm khối lệnh bài kia lên, bộ dạng thập phần gian nan, cứ như cầm lên chính là một quả núi.
Mà sau khi phát ra tin tức cầu viện, Viên Kình Thiên có cảm giác nhân sinh lu mờ, xoa xoa khóe mắt, bi phẫn rống lên một tiếng, vọt tới đám Kim Đan yêu tu.
Trong nội tâm âm thầm quyết định, nhất định phải chết trận trước khi tên kia đến. Có như vậy mới có thể vãn hồi một chút mặt mũi. Thuận tiện đi tìm sư huynh luôn!
...
Thành thứ mười sáu, Trần Trầm đang yên lặng tu luyện.
Lúc này đây, hắn chỉ chờ chiến sự chấm dứt, thu linh thạch, hơn nửa tháng nay, không ít thành trì đã chú ý đến phòng ngự siêu cường của thành thứ mười sáu, nhưng không có ai bắt chước.
Bởi vì tiêu hao qua lớn.
Đến biên cảnh hai tộc tham chiến chỉ là một phần trong quảng đời tu tiên, cũng không phải toàn bộ. Người của những thành khác không có khả năng đầu nhập toàn bộ nội tình tông môn, thậm chí là quốc gia vào chiến tranh.
Trong mắt bọn họ, cách làm của tu sĩ Đại Tấn chẳng khác nào người bình thường vì muốn vượt qua đại thọ sáu mươi mà táng gia bại sản một phen.
Được không bù mất!
Bất quá, bọn họ cũng sẽ không nói gì, dù sao một người có chí hướng riêng.
- Thành thứ mười hai gặp cường địch… Vô lực chống cự, thành đã bị phá, thỉnh cầu trợ giúp.
Lúc này đây, một cái thông tin lệnh bài trong nhẫn trữ vật của Trần Trầm phát sáng.
Nhìn thấy tin tức, Trần Trầm mở bừng mắt, không chút do dự đứng dậy, lao ra ngoài.
Hắn ở Ma môn một thời gian ngắn, nếu nói không có cảm tình thì không thể nào.
Hơn nữa hắn còn từng cùng đám thiếu môn chủ Ma môn tác chiến.
Thiếu môn chủ Luyện Thi bộ Thẩm Lâm còn vì hắn mà vẫn lạc trong mê trận, ngay cả Viên Kình Thiên không đáng tin cũng vì hắn mà trọng thương.
Chớ nói chi hơn nữa tháng trước, đám Nguyên Anh Ma môn dù biết thân phận hắn nhưng vẫn xuất thủ cứu giúp.
Người Ma môn tuy tu luyện công pháp thiên kỳ bách quái, nhưng phần lớn đều là người hữu tình.
Nghĩ đến đây, hắn hít sâu một hơi, thanh âm truyền khắp thành thứ mười sáu.
- Lưu lại 50 Kim Đan tu sĩ điều khiển linh pháo, trấn thủ bổn thành, tất cả những người còn lại đều theo ta đến trợ giúp thành thứ mười hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận