Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 354: Làm sao bây giờ?

Chương 354: Làm sao bây giờ?Chương 354: Làm sao bây giờ?
         Trần Trầm lạnh lùng liếc Tiêu Lương một cái, xoay người rời đi.
Nhưng mà, ngay lúc này, ngoài rìa phạm vi thần thức của Trần Trầm, có hàng nghìn cao thủ yêu tộc rầm rộ lao về phía Thần Viên Sơn.
Yêu Tôn Luyện Hư dẫn đầu chớp mắt đến nơi, một chưởng vỗ về hướng ngọn núi ở ngay chính giữa.
Trong ngọn núi kia toàn là tu sĩ Nguyên Anh thiên phú không tệ, có mấy trăm người, trừ Nguyên Anh của bốn đại hoàng triều ra, còn có nhiều Nguyên Anh bốn đại tông môn.
Nếu một chưởng này đánh trúng thì e rằng mấy trăm Nguyên Anh sẽ có hơn một nửa số người chết.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm không do dự, một mình che đằng trước chưởng kia, trong khoảnh khắc linh lực toàn thân thúc đẩy đến cực độ, trên người sáng rực ánh sáng màu vàng.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chưởng bị xóa tan, nhưng xung lực mạnh mẽ vẫn chấn bị thương nhiều tu sĩ Nguyên Anh.
Trần Trầm đỡ một chưởng của Luyện Hư khiến cả người khảm vào lòng núi, quanh thân đầy vết nứt, trong cơ thể đến bờ vực tan vỡ.
- Khụ khụ!
Trần Trầm phun ra một ít máu cục, thúc đẩy Cửu Chuyển Kim Thân Quyết, khó khăn bay ra lòng núi.
Mặc kệ khó khăn cỡ nào nhưng tóm lại Trần Trầm đã đỡ được chưởng kia.
Nhiều tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía cảm kích nhìn Trần Trầm, sau đó định nhanh chóng bay xa khỏi chỗ thị phi này.
Nhưng mà, còn chưa chờ bọn họ bay ra phạm vi Thần Viên Sơn thì nhiều Yêu Hoàng Nguyên Thần xuất hiện ở bốn phía, phong tỏa Thần Viên Sơn.
Trần Trầm tùy ý nuốt vào một ít thiên tài địa bảo, dò xét trạng huống xung quanh.
Có gần nghìn cường giả yêu tộc, tất cả đều là thành viên trực hệ của tám đại yêu tộc, chỉ xem khí thế liền biết thực lực không yếu.
Phương xa, Ngọc Quỳnh và lão nhân Luyện Hư đã dừng tay, ánh mắt nhìn về hướng Bình Thiên Yêu Tôn ở trên trời, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
Bình Thiên Yêu Tôn rống to:
- Giết! Giết hết tu sĩ nhân tộc!
Giờ phút này, Thần Viên Sơn đã rối loạn, đại trận hộ sơn thủng lỗ chỗ như chỉ là vật trưng chơi.
Nếu gã xui khiến thuộc hạ tàn sát nơi này thì nhân tộc sẽ đại thương nguyên khí.
Phải biết rằng, nơi này tụ tập tu sĩ tinh hoa của nhân tộc, đại biểu cho tương lai nhân tộc.
Mắt thấy đám yêu tu giống như hổ vào bầy sói, bắt đầu truy sát tu sĩ nhân tộc, Ngọc Quỳnh căng thẳng quay sang chửi Tiêu Lương:
- Nhìn xem chuyện tốt mà ngươi đã làm! Hôm nay nếu có nhiều người chết thì Tiêu Lương nhà ngươi là tội nhân của nhân tộc chúng ta!
Tiêu Lương đã lấy lại bình tĩnh từ thống khổ, nhìn cảnh tượng bốn phía, đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.
Trong tình hình như vậy, Tiêu Lương không do dự nữa, nuốt hạt châu màu đen vào. Hạt châu chui vào người, không làm thiên địa biến sắc như trong tưởng tượng, người Tiêu Lương rung lên, giây sau, miệng gã phát ra âm thanh già nua:
- Một đám ô hợp cũng dám lỗ mãng!
Âm thanh giống như ma âm truyền khắp xung quanh mấy chục dặm, trong phạm vi âm thanh vang vọng, một đám yêu tộc vô luận là Nguyên Anh hay Nguyên Thần đều nổ tan xác mà chết.
Trông thấy cảnh này, Bình Thiên Yêu Tôn hoàn toàn thay đổi sắc mặt, ngay cả Ngọc Quỳnh cũng mở to mắt, trong ánh mắt tràn đầy không dám tin tưởng.
Chỉ nói một câu đã giết gần trăm cao thủ yêu tộc, Tiêu Lương không thể nào làm được điều này, ngay cả đám Luyện Hư bọn họ cũng không làm được.
Bình Thiên Yêu Tôn tức giận hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Tiêu Lương nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn hoàn cảnh bốn phía, thản nhiên nói:
- Lão phu là Bạch Đông Thăng của Đại Kinh hoàng triều, không ngờ nhân tộc ta thật sự đánh vào lãnh thổ yêu tộc, thật là đáng vui đáng mừng.
Bạch Đông Thăng.
Nghe thấy tên này, vô luận là Bình Thiên Yêu Tôn hay đám cường giả nhân tộc, tất cả đều vẻ mặt mờ mịt.
Bởi vì bọn họ chưa nghe nói qua có cường giả mang tên này.
Chỉ mình Ngọc Quỳnh là đáy mắt lóe tia hoảng sợ, lẩm bẩm:
- Hoàng đế Đại Kinh hoàng triều đời trước của đời trước, chẳng phải sau khi bước vào Luyện Hư đỉnh, độ kiếp thất bại rồi chết sao?
Phải biết rằng, hai tộc người, yêu hiện giờ không có một vị cường giả Luyện Hư đỉnh.
Bởi vì một khi bước vào cảnh giới như vậy, kiếp phi thăng sẽ tùy thời buông xuống. Độ kiếp phi thăng thì vô luận thành công hay không, cơ bản đều không thể nào ở lại thế gian này.
Bởi vậy vì ổn thỏa, cường giả đứng đầu hai tộc người, yêu đều đè ép tu vi ở Luyện Hư hậu kỳ.
Bạch Đông Thăng này rõ ràng độ kiếp thất bại vậy mà còn có thể sống tới ngày nay . . .
Loại tình huống này, đưa mắt nhìn lịch sử nhân tộc có thể đếm trên đầu ngón tay, không biết người này rốt cuộc dùng bí thuật như thế nào.
- Giả thần giả quỷ!
Bình Thiên Yêu Tôn liên tục thay đổi sắc mặt, theo sau bỗng nhiên lấy ra một cây gậy to đập về phía ‘Tiêu Lương’.
‘Tiêu Lương’ thấy vậy không phản ứng gì kịch liệt, vươn tay ra vung nhẹ, dễ dàng cản lại gậy to của Bình Thiên Yêu Tôn.
Sau đó ‘Tiêu Lương’ lại phất tay, Bình Thiên Yêu Tôn toàn thân không thể nhúc nhích, yêu bị giam cầm trên trời.
Đám tu sĩ nhân tộc thấy vậy vui mừng quá đỗi, giờ này khắc này, bọn họ đã tin tưởng, thật sự có đại năng nhân tộc nhập vào người Tiêu Lương.
- Chết đi!
Sau khi giam cầm Bình Thiên Yêu Tôn, Bạch Đông Thăng vươn ra một ngón tay chỉ về phía gã.
Một luồng sáng bắn ra, chớp mắt đến trước trán của Bình Thiên Yêu Tôn.
Nhưng lúc này trong không khí bỗng lan tỏa sóng gợn, một bóng dáng váy đen bước ra từ hư không, cũng chỉ một cái, xua tan ánh sáng đen.
Trông thấy bóng dáng kia, Bình Thiên Yêu Tôn thở phào nhẹ nhõm:
- Yêu Thần đại nhân, người rốt cuộc đến!
Đoạn thời gian trước, Yêu Thần đại nhân đột phá đến Luyện Hư hậu kỳ, trở thành kẻ mạnh nhất yêu tộc, sở dĩ Bình Thiên Yêu Tôn cho rằng Yêu Thần đại nhân giáng lâm đại biểu cho sẽ không phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Yêu Khanh hơi gật đầu, đầu tiên là liếc Bạch Đông Thăng một cái, sau đó nhìn Trần Trầm người đầy vết thương đứng ở phía dưới, trong mắt tràn đầy vẻ trào phúng.
- Trần Trầm, lúc trước ta kêu ngươi đi Vô Tận Hải, ngươi không tin, hiện tại chật vật như vậy, cần gì khổ thế?
Trần Trầm ở bên dưới im lặng không nói, không có đáp lại.
Đám tu sĩ nhân tộc xung quanh mắt lóe tia khác lạ.
Không ai ngờ rằng Trần Trầm quen Yêu Thần của yêu tộc, xem bộ dáng thì quan hệ không tệ.
Bạch Đông Thăng nhìn Yêu Khanh, ngữ khí cực kỳ tùy ý:
- Ngươi là lãnh tụ của yêu tộc hiện giờ? Đáng tiếc bản hoàng chỉ là thần thức giáng lâm, chỉ có thể phát huy trình độ Luyện Hư hậu kỳ, nếu không thì đã chém ngươi ngay bây giờ, không còn rắc rối gì nữa.
Yêu Khanh nghe vậy mới ngước lên nhìn Bạch Đông Thăng, lạnh lùng cười:
- Thứ kéo dài hơi tàn cũng dám buông lời ngông cuồng.
Bạch Đông Thăng cười mà không nói, giây tiếp theo nhìn chằm chằm vào Trần Trầm ở bên dưới, một thần thức công kích cực mạnh đánh vào trong thức hải của hắn.
Trần Trầm bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt hơi trắng.
Nhưng, chỉ có thế.
Tuy thần thức công kích này cực kỳ mạnh mẽ, nhưng Trần Trầm có Ngưng Thần Châu bảo vệ thức hải, thần thức của bản thân đến trình độ Luyện Hư, sở dĩ thần thức công kích chỉ có thể sản sinh bấy nhiêu ảnh hưởng với hắn.
Sau khi ổn định thân hình, Trần Trầm nhìn lên Bạch Đông Thăng trên đầu mình.
Giờ phút này, Trần Trầm đã hiểu ra tất cả, kẻ thật sự muốn giết hắn là người này.
Luyện Hư đỉnh, cường giả tùy thời đều sẽ phi thăng, hèn gì vội vã muốn lấy mạng của hắn.
Bạch Đông Thăng thấy Trần Trầm đứng bên dưới chẳng những không chết mà còn không bị thương chút nào thì cau mày.
Bạch Đông Thăng trầm mặc một lúc, tràn đầy tò mò chỉ một cái về phía Trần Trầm, một luồng sáng đen bắn hướng hắn.
Lực lượng một kích này nếu đánh trúng thì dư sức đánh chết Luyện Hư bình thường.
Ngọc Quỳnh ở phương xa thấy vậy hoàn toàn thay đổi sắc mặt, nhưng nàng chưa kịp phản ứng thì luồng sáng đen một lần nữa bị Yêu Khanh ngăn cản.
Toàn bộ Thần Viên Sơn rơi vào yên tĩnh, vô luận là tu sĩ nhân tộc hay yêu tộc nhìn cảnh này, tất cả đều trầm mặc.
Trần Trầm lặng im nhìn trời, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Giờ này khắc này, hắn làm tu sĩ nhân tộc nhưng bị cường giả đứng đầu của nhân tộc xuống tay giết.
Cứu hắn là nữ yêu.
Điều này khiến hắn từ nay về sau biết làm thế nào đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận