Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 273: Đây là vị đại năng nào độ kiếp vậy?

Chương 273: Đây là vị đại năng nào độ kiếp vậy?Chương 273: Đây là vị đại năng nào độ kiếp vậy?
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Trần Trầm nhận lấy trữ vật giới xem thử, bên trong có ba món pháp bảo, không đợi hắn hỏi, Ngọc Quỳnh đã bắt đầu giới thiệu:
- Món pháp bảo thứ nhất tên Huyền Quang Tráo, là chí bảo độ kiếp lưu truyền lại của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, dù là Diệt Thế Thần Lôi cũng có thể ngăn cản, có nó trợ giúp, đã có mấy vị Luyện Hư đỉnh phi thăng thành công.
- Món thứ hai tên Tĩnh Tâm Lô, đặt ở một bên có thể ổn định tâm tình, tránh cho tẩu hỏa nhập ma, là báu vật của tông chủ lão nhân gia.
- Món thứ ba tên Bất Diệt Phiên, vốn là một món chí bảo tà đạo, sau này bị Ngọc Đỉnh Đan Tông ta lấy được, tế luyện lại, trở thành một món báu vật độ kiếp. Có bảo bối này thì cho dù ngươi chết trong lôi kiếp, chỉ cần còn sót lại một chút thần hồn cũng sẽ được Bất Diệt Phiên thu vào, ngày sau không chừng còn có cơ hội tu luyện lại từ đầu.
Nghe Ngọc Quỳnh giải thích, Trần Trầm hoàn toàn vững tâm.
Có ba món báu vật này ở thì chẳng phải là hắn vô địch rồi? Còn sợ cái quái gì nữa?
Nhưng một lát sau, tâm trạng của hắn trở nên khiêm tốn.
Ngày xưa hắn có được tinh thể tam giác cũng cảm thấy vô địch, kết quả ông trời dạy cho hắn làm người.
Ngắm nhìn ba món báu vật trong trữ vật giới, Trần Trầm vẻ mặt trịnh trọng, nghiêm túc nói:
- Sư phụ, ơn lớn không biết cảm ơn sao cho hết, ta ghi nhớ tình nghĩa này trong lòng!
Ngọc Quỳnh thấy vẻ mặt đó của Trần Trầm thì hơi ngoài ý muốn, một lát sau vẫy tay nói:
- Đừng nói chuyện buồn nôn quá, ngươi dù sao là đồ đệ của ta, nếu chết trong lôi kiếp thì ta cũng mất mặt theo. Phải rồi, khi độ kiếp nhớ đi Lôi Kiếp Đài trên đỉnh núi, ở đó có trận pháp tránh lôi, ta đã sắp xếp cho ngươi rồi, trực tiếp đến nơi là được.
- Biết!
- Cần ta hộ pháp cho ngươi không?
- Không cần sư phụ, ta sợ người trông thấy lôi kiếp của ta sẽ ảnh hưởng tâm trạng, khi đó sẽ tạo thành chướng ngại khi người bước vào Luyện Hư cảnh.
- Xì, ngươi nghĩ ta tu luyện đến Nguyên Thần đỉnh toàn nhờ vào ăn dược sao? Nói cho ngươi, đừng không xem Luyện Đan Sư là tu sĩ, người có thể đến Nguyên Thần đỉnh đều có tâm tính kiên nghị.
. . .
Nửa ngày sau, Trần Trầm điều chỉnh tình trạng đến đỉnh cao nhất, sau đó leo lên đỉnh núi Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Ở đây có một bình đài to lớn phạm vi nghìn thước, màu ngọc bích, bên trên rậm rạp phủ đầy trận văn.
Không ai ngăn trở, Trần Trầm trực tiếp đi tới giữa bình đài, ngồi xếp bằng.
Lấy Huyền Quang Tráo ra trước, bảo vệ quanh người, lại lấy tinh thể tam giác ra bảo vệ Huyền Quang Tráo.
Sau đó lấy ra Tĩnh Tâm Lô, đốt hương liệu làm bằng thiên tài địa bảo có tác dụng an thần ở trong lô, đặt bên người.
Sau đó cắm Bất Diệt Phiên vào sau eo.
Trần Trầm mỗi một cử động đều cẩn thận, tràn ngập nghi thức cảm.
Nhưng mà, nhiêu đó còn chưa có kết thúc.
Cuối cùng, Trần Trầm lấy ra mười hộp ngọc xếp một loạt ở trước mặt, linh khí đậm đặc bắt đầu khuếch tán.
Không biết tại sao, bọn họ cứ cảm giác Trần Trầm động tác cực kỳ ưu nhã, không biết còn tưởng đang trình diễn nghệ thuật cấp cao gì.
- Ông trời ơi, xin hãy nhẹ tay, Trần Trầm này vô cùng cảm kích!
Thấy chuẩn bị gần xong xuôi, vái một cái với bầu trời trên đầu, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Sau đó hắn có nề nếp lần thứ hai khoanh chân ngồi xuống.
Trong cảm ứng, bình cảnh như có như không, Trần Trầm nhớ đến Tích Sương, bỗng cắn răng đánh sâu vào bình cảnh.
Tiên Thiên Linh Thể tu luyện cực kỳ đơn giản, cho nên Trần Trầm vừa đụng vào đã phá bình cảnh.
Rất nhanh, Trần Trầm cảm ứng được uy áp nhè nhẹ hội tụ trên đỉnh đầu.
Một khắc đồng hồ sau.
Bầu trời dần tối xuống, nhưng đang là giữa trưa.
Lần này lôi kiếp không có mây lôi cuồn cuộn mà trực tiếp tối sầm, nguyên Ngọc Đỉnh Đan Tông bị bao phủ trong hắc ám.
Nói chính xác hơn là không chỉ có Ngọc Đỉnh Đan Tông, Ngọc Đỉnh Thành gần chân núi và nơi xa hơn đều rơi vào hắc ám.
Cảm thụ áp lực khổng lồ đẩy núi diệt thành trên đầu, Trần Trầm hơi run.
Ông trời này quả nhiên quyết tâm muốn diệt hắn, áp lực như vậy mạnh hơn độ Nguyên Anh kiếp không biết bao nhiêu lần!
Thật không hiểu nổi, người tốt như mình đã làm gì đắc tội với ông trời?
Bầu trời càng lúc càng đen, cuối cùng nguyên phạm vi Ngọc Đỉnh Đan Tông hoàn toàn rơi vào hắc ám.
Đen ngòm xòe tay không thấy năm ngón, hoàn toàn không có một chút tia sáng.
Mắt thấy nhiều đệ tử Ngọc Đỉnh Đan Tông bắt đầu náo động, giọng của Ngọc Quỳnh vang vọng khắp tông môn:
- Cao thủ tông mình đang độ kiếp trên đỉnh núi, các vị hãy chờ ngay tại chỗ, chớ lo sợ, đừng đi lung tung.
. . .
- Đây là vị đại năng nào độ kiếp vậy?
- Trận thế này quá khủng bố.
Nhiều Luyện Đan Sư của Ngọc Đỉnh Đan Tông đốt đèn nhìn phương hướng đỉnh núi, trong mắt tràn đầy tò mò.
Đương sự Trần Trầm thì không tò mò nổi, mặt như đưa đám lấy mấy viên minh châu to cỡ đầu người ra khỏi trữ vật giới, đặt ở bên người làm vật chiếu sáng.
Hắn tiện tay ném mấy viên cho Viên Kình Thiên và Lão Hắc đứng ở phía xa, cũng cao giọng dặn dò:
- Lão Hắc, tâm trạng của ngươi nhớ là bình hòa, tuyệt đối đừng kích động!
Lão Hắc nâng minh châu, trên mặt heo tràn đầy không biết nên nói cái gì.
Có phải ta độ kiếp đâu mà dặn ta giữ tâm trạng bình hòa?
Lần đầu tiên nó gặp người đang độ kiếp mà dặn người khác tâm trạng bình hòa, đừng kích động.
Ầm ầm!
Không đợi nó suy nghĩ hiểu thấu, một tia chớp màu vàng xẹt qua màn đêm đen, rẽ đôi màn trời.
Mục tiêu tia chớp vàng đánh vào là Trần Trầm trốn trong hai tầng phòng hộ.
Nhìn Diệt Thế Thần Lôi thô cỡ cánh tay, gò má Trần Trầm co giật.
Lần trước hắn thu thập Diệt Thế Thần Lôi đều là một chút xíu, giờ thì hay rồi, vừa bắt đầu đã là Diệt Thế Thần Lôi thô cỡ cánh tay.
Chỉ riêng tia chớp thứ nhất này đã khiến đa số cường giả Nguyên Thần cảnh không chịu nổi.
Thần lôi giáng xuống, bị tinh thể tam giác chia ra làm ba, sau đó đánh vào Huyền Quang Tráo.
Huyền Quang Tráo lấp lóe tia sáng xanh chặn lại ba Diệt Thế Thần Lôi, chỉ có một chút hơi thở hủy diệt thẩm thấu vào lồng chụp, khiến Trần Trầm cảm thấy hơi khó chịu.
Trông thấy cảnh này, Trần Trầm hơi yên lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận