Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 462: Thu Thập Phục Tùng

Chương 462: Thu Thập Phục TùngChương 462: Thu Thập Phục Tùng
         - Tiểu muội muội, có chuyện gì thế?
Nhìn Lê Tiên bị phong ấn tu vi, Trần Trầm chớp chớp quai hàm của nàng, cười hỏi.
- Hừ!
Lê Tiên hừ lạnh một tiếng, cứ như vậy hung tợn trừng mắt Trần Trầm, nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Trần Trầm khẳng định đã bị thiên đao vạn quả.
- Khụ khụ, Thiên Vận đạo hữu, người này ta giao cho ngươi, tại hạ ở tông môn sự vụ bận rộn, cáo từ!
Một bên, ánh mắt Kim Tông chủ lấp lóe, mang theo thủ hạ rời khỏi.
Vạn nhất Thiên Vận Tử này muốn làm chuyện gì không tốt, hắn đợi ở chỗ này nhìn thấy cũng không tiện, vậy không bằng tránh một chút.
Chờ sau khi bọn hắn đi, Trần Trầm cũng không khách khí, mang bốn người mình bắt được lên phi chu.
Phi chu này của hắn là từ Dịch Hành điện đấu giá được, tuy thoạt nhìn không hoa mỹ như phi chu của Lê Tiên nhưng chất lượng và tốc độ phi hành vượt xa chiếc kia của Lê Tiên.
Thấy Trần Trầm tiện tay lấy ra phi chu bực này, Lê Tiên mở to hai mắt, biết tiểu tử này là xưa đâu bằng nay.
Chẳng lẽ Nam Vực này thần kỳ như vậy, ngắn ngủi một năm đã có thể thay đổi một người thành như vậy
Hay là tên tiểu tử khốn kiếp này vốn là có quan hệ với Kim Thánh tông
Không chờ nàng tiếp tục suy nghĩ, Trần Trầm tựa vào chỗ không xa, thản nhiên nói:
- Lê Tông chủ, sổ sách của chúng ta cũng nên tính toán.
- Muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ tự nhiên, ngươi muốn làm gì cũng được.
Lê Tiên ác thanh ác khí nói.
Nguyên bản đã đi lên đỉnh phong nhân sinh, không ngờ ven đường tùy tiện hái đóa hoa dại, kết quả trúng độc, ngã xuống đáy vực.
Giờ khắc này, nàng khắc sâu hiểu rõ một đạo lý.
Hoa dại ven đường, không được hái.
- Đây chính là ngươi nói, nhưng mà nếu ta muốn giết ngươi, vậy khẳng định các nàng cũng không thể lưu lại, trừ cái đó ra, để phòng ngừa sau này lọt vào trả thù, ta vẫn phải đuổi tận giết tuyệt Lê Tiên tông.
Trần Trầm không nhanh không chậm nói, nhưng trong phi chu cũng thoáng cái tràn đầy sát cơ.
Con ngươi Lê Tiên hơi co lại, sắc mặt thoáng cái trở nên tái nhợt xuống.
Sở Vân ở bên cạnh thần tình thê lương, lúc trước nàng từng huyễn tưởng lúc gặp lại Trần Trầm là quang cảnh bực nào, nhưng người nào nghĩ đến là loại kết quả này
Người này lên như diều gặp gió không nói, giờ đây còn muốn tiêu diệt Lê Tiên tông.
Lại nhớ tới chuyện một đêm vô lý kia, trong lòng của nàng thoáng cái phức tạp đến cực điểm.
Lê Tương thì cúi đầu âm thầm hối hận, thậm chí nức nở lên, nếu không phải lúc trước nàng thả hỗn đản này đi, sao có thể xảy ra chuyện như vậy
Nhìn bốn người thần sắc khác nhau, Trần Trầm cười ha ha, trong lòng vui sướng hơn nhiều.
Lúc trước hắn bị Lê Tiên bắt đi, trong lòng không biệt khuất đó là không thể nào, giờ đây phần này biệt khuất cuối cùng phát tiết ra.
Nhưng mà, nữ nhân này là cọng rơm cứng, hắn vẫn phải đe dọa thật tốt.
- Nhưng mà trừ cái đó ra, các ngươi còn có một con đường.
Trần Trầm đưa ra một ngón tay, nụ cười trở nên có chút tà ác.
- Kim Thánh tông các ngươi cũng biết, đều là một chút hùng tráng Luyện Khí sư, mà Lê Tiên tông lại nữ tu chiếm đa số, hay là ngươi để cho những đệ tử kia của Lê Tiên tông các ngươi tranh thủ thời gian tới, ta cho bọn đại hán Kim Thánh tông, một người phát một đạo lữ, như vậy cũng có thể cho các nàng một sinh lộ.
- Vô sỉ!
Lê Tiên thấp giọng mắng, ánh mắt lại càng sợ hãi.
- Phi, ngươi nói ta vô sỉ chẳng lẽ lúc đó ngươi nhẹ nhàng trắng trợn cướp đoạt mỹ thiếu niên ta đây thì không vô sỉ ư, nói cho ngươi, ta không sẽ giết ngươi.
- Chờ trở lại Kim Thánh tông, ta sẽ lột sạch y phục của ngươi treo ở trước sơn môn, ngươi nói có thể hay không?
Trần Trầm hùng hổ nói, Lê Tiên nghe được toàn thân phát run.
Lúc trước còn một mặt thấy chết không sờn sư phụ của Sở Vân nghe vậy cũng tranh thủ thời gian cúi đầu, sợ bị ác ma Trần Trầm này chú ý tới.
...
Trở lại trên ngọn núi kia của Kim Thánh tông mình, giờ phút này sắc mặt bốn nữ nhân giống như những nữ du khách kiếp trước mới từ trên xe qua núi đi xuống, đó là phải có bao nhiêu xấu xí.
Thật sự là bởi vì Trần Trầm quá mức vô sỉ, một đường đe dọa, cái gì lột sạch y phục theo ở cửa sơn môn, cái gì phế tu vi bán cho những ngoại tộc kia một ngày giao phối vài chục lần.
Còn có như là bán sư đồ cho cùng một người, đến cái hai phượng kịch rồng, đem bắt toàn bộ nữ đệ tử Lê Tiên tông đến, tất cả đưa vào thanh lâu.
Nhưng lời nói này, Trần Trầm đó là tiện tay bóp đến, một đường xuống, tâm thần của bốn nữ tu đã đến bên bờ biên giới sắp sụp đổ, nóng lòng lập tức đi chết.
- Trần Trầm, ban đầu là ta không đúng, có gì ngươi cứ làm với ta là được rồi!
Cặp mắt Lê Tiên đỏ rực, run rẩy nói.
Ai có thể nghĩ đến nàng đường đường là một Tu sĩ Hợp Thể cảnh sẽ có một ngày kém chút bị người dọa cho khóc
Làm sao lại đắc tội một oan gia như thế?
- Vậy ta sẽ không khách khí, hiện tại ta sẽ cởi sạch y phục của ngươi treo trước sơn môn.
Dứt lời, Trần Trầm bắt đầu thoát y phục của Lê Tiên.
Mới cởi một kiện, Lê Tiên đã bị dọa đến hét lên, bên cạnh Lê Tương và Sở Vân cũng triệt để tan vỡ, lên tiếng khóc lớn.
- Sau này còn đi ra ngoài cướp người sao?
Trần Trầm cầm y phục trong tay bóp thành bột mịn, từ tốn nói.
- Không...
Trong mắt Lê Tiên rưng rưng, yếu ớt nói.
Hôm nay, nàng một Tu sĩ Hợp Thể cảnh, xem mặt mũi như lớp vải lót đều ném sạch, người đáng giận nàng đã gặp qua, nhưng như Trần Trầm thì mới là lần đầu tiên gặp.
- Gọi ta là cái gì?
- Ca...
- Ngoan, sau này còn dám đối nghịch với ta không?
- Không dám, không dám nữa.
Lê Tiên đầu lắc như đánh trống chầu, hoàn toàn mất hết phong độ tu sĩ Hợp Thể.
Khóe miệng Trần Trầm hơi vểnh nói:
- Sau này ta làm Tông chủ Lê Tiên tông, ngươi làm nha hoàn cho ta đi.
- A?
Lê Tiên ngẩng đầu, trên mặt mang nước mắt, trong mắt tràn đầy chấn kinh.
- Như thế nào? Không nguyện ý?
Âm thanh của Trần Trầm bỗng nhiên chuyển sang lạnh lẽo.
- Nguyện ý... Nguyện ý...
Lê Tiên cúi đầu, không dám không nghe theo.
Sau khi Trần Trầm nghe thấy vậy mới nhẹ gật đầu, sau đó quay người rời khỏi đỉnh núi.
Một khắc đồng hồ sau, hắn lại lần nữa trở về, trên tay đã nhiều hai tấm lệnh bài.
Đây là hắn từ chỗ Luyện Dương lấy được, có thể tiếp nhận một tia Thần Hồn của người khác, một bảo vật tà đạo mục đích khống chế người khác.
- Nguyên Thần đi ra, tiếp đó thả một tia Thần Hồn vào đây.
Trần Trầm thần sắc lạnh lùng, thả trước mặt Lê Tiên và sư phụ của Sở Vân một người một khối.
Về phần Lê Tương và Sở Vân, hắn ngược lại lười khống chế, hai Luyện Hư đỉnh phong mà thôi, lật không lên trời.
Nhìn thấy lệnh bài kia, Lê Tiên có chút chần chờ.
Thứ này hẳn là thật, nếu mà nàng làm theo Trần Trầm, vậy đời này chỉ sợ cũng sẽ không được tự do, nghĩ tới đây, trong lòng nàng cũng có chút không muốn.
- Ừm.
Trần Trầm ừ một tiếng, Lê Tiên hồi tưởng lại những lời nói lúc trước, không nói hai lời làm theo ý tứ của Trần Trầm.
Về phần sư phụ của Sở Vân cũng cũng giống như thế.
Chờ mọi việc thỏa đáng, Trần Trầm thỏa mãn thu hồi hai tấm lệnh bài, tiếp đó giải trừ phong ấn trên người bốn người.
Bỗng nhiên thu được lực lượng, lệ khí trong lòng Lê Tiên thoáng cái dâng lên, trên mình gợn sóng không thể át chế bộc phát ra, uy áp mạnh mẽ nháy mắt bao phủ cả toà sơn phong!
- Ngươi hỗn đản này! Đồ vô sỉ!
Trên mặt Lê Tiên linh khí lóe lên một cái, nước mắt lúc trước biến mất không thấy gì nữa, trong nháy mắt lại biến thành Tu sĩ Hợp Thể cảnh uy nghiêm.
- Tiểu muội muội, ngươi muốn như thế nào?
Trần Trầm đối với uy áp xung quanh thờ ơ, cười khẽ một tiếng, Vạn Hóa Thần Phong từ trong cơ thể hắn bay ra, mũi kiếm chiến minh không thôi nhắm thẳng vào Lê Tiên.
Bên trên kiếm thế ẩn mà không phát, mặc dù như thế những vẫn như cũ có một cỗ khí tứcsắc bén đâm gương mặt Lê Tiên đau nhức, làm cho cả người nàng như rớt vào hầm băng, giống như bị tử thần để mắt tới.
Nhìn lên ánh mắt yên tĩnh trước mặt, ánh mắt khôi hài nam tử, lại nghĩ đến lúc trước đấu pháp người này triển lộ ra lực lượng pháp tắc, và việc mình giao ra Thần Hồn.
Khí thế Lê Tiên phát triển mạnh mẽ, trên mặt lộ ra nụ cười xấu hổ mà lại không mất lễ phép.
- Không muốn thế nào... Công tử chê cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận