Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 162: Ma Môn Ngạo Kiều

Chương 162: Ma Môn Ngạo KiềuChương 162: Ma Môn Ngạo Kiều
         Nhìn thấy thiên kiêu địch quốc bị một đám Nguyên Anh truy kích, người Ma môn đương nhiên cảm thấy khoái trá.
Giờ phút này, nội tâm bọn họ tràn đầy kiêu ngạo.
Dù thành thứ mười hai ở vào thế hiểm, dễ công khó thủ, đại trận lần trước bị hủy thê thảm, còn chưa hoàn toàn tu bổ, thế nhưng bọn họ vẫn lăn lộn phong sinh thủy khởi đấy.
Lần thứ nhất Yêu tộc công thành, môn chủ Huyễn bộ trực tiếp tạo ra ảo ảnh hai mươi Nguyên Anh trên tường thành, dọa cho đám Nguyên Anh yêu tộc kia chạy mấy dép.
Về phần đám yêu thú… đều bị môn chủ Độc bộ cùng môn chủ Luyện Thi bộ chơi chết.
Cho nên lần này căn bản không có mấy tên Yêu tộc chạy đến công thành, bọn họ cũng có thể rãnh tay đi cứu viện.
Bất quá kiêu ngạo xong, hả hê cũng xong, vấn đề lại tới… Có nên giúp tên này không?
...
- Mặc kệ các ngươi cứu hay không cứu, dù sao ta là không cứu. - Viên Kình Thiên quay đầu, lộ vẻ chán ghét.
Nghe vậy, mọi người đều ném ánh mắt xem thường về phía hắn, thầm nghĩ ngươi thì là cái lông gì?
Chỗ đó là một đám Nguyên Anh yêu tộc đấy, một tên Kết Đan nhỏ nhoi như ngươi xen tay vào được à?
- Nếu không… Khỏi cứu đi, bất quá thấy Nguyên Anh Yêu tộc, sao có thể không ra tay? - Hai mắt môn chủ Huyễn bộ lóe sáng.
- Đúng rồi, năm tên Nguyên Anh này đều là công tích đấy, giết xong coi bộ thu hoạch không nhỏ, còn tên Thiên Vân Tông Thánh tử kia… Chúng ta vốn không thấy hắn. - Môn chủ Độc bộ một thân áo len, thanh âm có hơi khàn khàn.
- Có đạo lý, vậy thì ra tay đi, hì hì! - Đám vải thưa thớt trên người môn chủ Yêu Nhân bộ tung bay, bộc phát tu vi cường đại của Nguyên Anh hậu kỳ, không nói hai lời vọt tới năm tên Nguyên Anh Yêu tộc kia.
Mấy vị Nguyên Anh khác cũng nhao nhao đuổi kịp, không bao lâu sau đám Nguyên Anh đã quần chiến với nhau.
Nếu như nói tu sĩ Ma môn đơn đả độc chiến có thể phát huy một điểm sức chiến đấu, vậy thì hai tên cùng phối hợp… Tuyệt đối vượt xa hai điểm.
Bởi vì khả năng phối hợp của bọn họ quá mức cường đại, năng lực bổ khuyết cho nhau hơn xa những tu sĩ Luyện Khí chỉ biết tu tập cùng một loại công pháp.
Cho nên trong nháy mắt, năm tên Nguyên Anh Yêu tu đã rơi vào thế hạ phong.
- Rút lui!
Yêu tu Nguyên Anh hậu kỳ cầm đầu biến sắc, khẽ quát một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy, lúc này, hắn mới phát hiện đồng bạn của mình đã sớm chạy mất dép rồi.
- CLGT?
Tức giận mắng một câu, Nguyên Anh hậu kỳ Yêu tu vọt thẳng vào trong chướng khí.
Đám Nguyên Anh Ma môn cũng điên cuồng đuổi theo sau.
Nhìn thấy một màn như vậy, Trần Trầm có chút cảm động, cao giọng nói:
- Đa tạ các vị Ma môn tiền bối xuất thủ tương trợ!
Nhưng mà đám Ma môn Nguyên Anh lại bày ra dáng vẻ cao lạnh, căn bản không thèm đáp lại hắn.
Chờ thêm một lúc, xa xa mới vang lên một tiếng hừ lạnh.
- Hừ! Cám ơn cái gì mà cám ơn, nói cứ như chúng ta là vì cứu mạng ngươi không bằng, nói cho ngươi biết, chờ ngươi trở về Đại Tấn, đụng phải ta, nhất định giết chết ngươi!
Trần Trầm đen mặt.
Được rồi, đám người Ma môn này rất ngạo kiều đấy!
Nguyên Anh Ma môn truy kích, nhưng đám tu sĩ Kim Đan thì vẫn còn đứng đó, tất cả đều nhìn chòng chọc về phía Trần Trầm, Viên Kình Thiên dường như còn muốn mắng mấy câu.
Trần Trầm vội bay đi, không để hắn có cơ hội.
Nhìn tốc độ kinh người Trần Trầm, Viên Kình Thiên bi thương.
Thực lực tên Trần Trầm này quá mạnh, có cảm giác sau khi bước vào Kết Đan, chẳng những hắn không theo kịp hắn ta, ngược lại còn thua xa.
Chuyện này khiến hắn không khỏi nhớ đến sư huynh đã chết, nếu như có sư huynh ở đây, dẫn hắn đi trôm thêm mấy lần, nói không chừng có thể đuổi kịp Trần Trầm rồi.
Nghĩ đến đây, hốc mắt Viên Kình Thiên ẩm ướt.
...
Đợi Trần Trầm quay về thành thứ mười lăm, Yêu tộc đã bị đánh tan.
Rất hiển nhiên, đội cứu viện đặc biệt đã đến, mà lúc này, Nguyên Anh lão giả cầm đầu thành thứ mười lăm đang bày tỏ lòng biết ơn với Tiêu Vô Ưu.
- Đạo hữu, lần này nếu không phải tu sĩ Đại Tấn đến kịp thời, thương vong của chúng ta chỉ sợ càng thêm thảm trọng, phần tình nghĩa này, tu sĩ Đại Trịnh ghi tạc trong lòng.
Tiêu Vô Ưu mặt già đỏ lên, liên tục khoác tay.
- Đạo hữu, sao các ngươi đến nhiều người như vậy, thành thứ mười sáu có ổn không? - Lão giả kia lo lắng hỏi.
Tiêu Vô Ưu đang định trả lời, lúc này, Trần Trầm đột ngột nhảy ra, vẻ mặt bi thống.
- Sư phụ… Ta vừa từ chiến trường trở về, thành thứ mười sáu tuy thủ vững nhưng có tám gã Nguyên Anh tiến công, khiến không ít tu sĩ Kim Đan thương vong…
- Hả? - Tiêu Vô Ưu lộ vẻ kinh ngạc, có luôn hả?
Hắn còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh, Nguyên Anh lão giả đã vô cùng cảm động.
Tu sĩ Đại Tấn quá mức thành thật rồi, thành của mình gặp nguy hiểm, vậy mà còn đi trợ giúp bọn họ, thậm chí còn hao tổn không ít nhân thủ.
Nếu như bọn họ không có gì biểu thị lòng biết ơn, vậy cũng quá khó coi rồi. Nghĩ đến đây, lão giả lấy ra một cái nhẫn trữ vật, cứng rắn nhét vào tay Tiêu Vô Ưu.
- Đạo hữu, nhất định đừng cự tuyệt! Bằng không tu sĩ Đại Trinh ta không có mặt mũi gặp người rồi!
- Cái này… cũng được hả?
Tiêu Vô Ưu hết biết nói gì, chỉ có thể thu nhẫn trữ vật vào, đối với đồ đệ nhà mình đã không còn lời nào để nói.
Thấy Tiêu Vô Ưu thu nhẫn trữ vật, rốt cuộc Nguyên Anh lão giả cũng an tâm vài phần. Thế nhưng nhìn đến đại trận bị tổn hại, thần sắc hắn lại lần nữa trở nên u buồn.
Đại trận vỡ, không nói đến trong khoảng thời gian ngắn không thể tu bổ kịp, quan trọng hơn chính là còn phải khấu trừ công tích…
Đang lúc phiền muộn, Trần Trầm kín đáo đưa cho hắn một cái thông tin lệnh bài.
- Vị tiền bối này, lần sau nếu gặp khó khăn, trực tiếp đưa tin cho chúng ta, tất cả mọi người đều là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, giúp nhau là nên đấy!
Lão giả kinh ngạc nhìn thông tin lệnh bài trên tay, tu sĩ Đại Tấn nhiệt tình vậy sao?
Thế nhưng sao hắn có thể không biết xấu hổ?
Nói thật, trong khoảng thời gian tu bổ đại trận, thành thứ mười lăm vô cùng nguy hiểm, hơn nữa sau trận này, lực lượng của bọn họ suy yếu không ít, nói không chừng ngày sau thật sự cần trợ giúp.
- Tiền bối, chúng ta coi như hỗ trợ lẫn nhau, nếu như thành thứ mười sáu gặp khó khăn, ta cũng sẽ hướng ngươi cầu viện!
- Tiền bối, xin ngài cứ yên tâm, nếu quả thật có một ngày như vậy, thành thứ mười sáu ta tuyệt đối sẽ không để Đại Trịnh tu sĩ đến tay không, đến lúc đó, chúng ta sẽ trả thù lao thỏa đáng.
Trần Trầm nghĩa chính ngôn từ, một bộ “ngươi nhất định đừng có khách khí với ta nha!”.
Nghe vậy, lão giả thành thứ mười lăm vội nói:
- Chúng ta cũng vậy!
Tiêu Vô Ưu coi như phục rồi.
Đệ tử nhà hắn đúng thật là tinh ranh, đem trợ giúp thu phí nói đến uyển chuyển xảo diệu như vậy, không chút tổn thương tình cảm, đây là lần đầu tiên hắn gặp đấy!
Thành thứ mười sáu gặp khó khăn?
Ngẫm lại 50 khẩu linh pháo cùng đại trận nặng nề bao quanh tường thành… Tiêu Vô Ưu lập tức bỏ đi ý nghĩ này.
Chỉ sợ đời này chỉ có thành thứ mười sáu trợ giúp thành thứ mười lăm mà thôi!
...
Trên đường trở về, Tiêu Vô Ưu không ngừng nghĩ xem bản thân có hay không bị để tử vô thanh vô tức lừa dối.
Trần Trầm thì đang lốp bốp gõ bàn tính trong lòng.
Về sau Yêu tộc đột kích, rất có thể thành thứ mười sáu bọn họ sẽ tiếp tục ở không đấy, cho nên nghiệp vụ “cứu viện thu phí” này vẫn cần được mở rộng, dù sao không có chuyện lúc nào thành thứ mười lăm cũng cầu viện binh.
Chỉ có thêm nhiều khách mới có thể đảm bảo mỗi lần tu sĩ Đại Tấn đều có chuyện làm.
Đội cứu viện đặc biệt chỉ có hai chi, một khi khai chiến, đạo phòng tuyến trên trăm thành không biết có bao nhiêu nơi cần trợ giúp, mà bọn họ chỉ có thể đi cứu trợ thành trì khó khăn nhất mà thôi.
Cho nên bọn họ mới đặt ra một điểm mốc, đó chính là đại trận bị phá mới xuất động.
Thế nhưng đại trận vừa vỡ thì có khác nào bị giảm công tích.
Cũng chính vì vậy, một vài thành trì thời điểm nguy nan dù phải dùng đến nhân mạng cũng muốn thủ vững thành.
Loại tình huống này không cần trợ giúp à? Dĩ nhiên không phải.
Trả giá nhân mạng với tài nguyên, người bình thường đều sẽ chọn cái thứ hai, thế nhưng bọn họ không có cơ hội lựa chọn.
Bất quá về sau thì có rồi, ánh mắt Trần Trầm lóe sáng.
- Tuy không trông cậy có thể thu hồi toàn bộ linh thạch, nhưng tối thiểu cũng thu được chút máu chứ hả?
Trần Trầm hạ quyết tâm, đợi đến sáng mai sẽ đi tìm tất cả các thành chủ đám phán.
Nhìn thấy hào quang trong mắt Trần Trầm, Tiêu Vô Ưu vô thức né ra xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận