Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 208: Ra tay!

Chương 208: Ra tay!Chương 208: Ra tay!
         Bởi vì người có phúc không phải bọn họ.
Hai người đang định nhận lấy đan dược thì có người nhanh hơn họ, bước ra một bước cầm lấy Nguyên Phách Ngưng Thần Đan.
- Nguyên Phách Ngưng Thần Đan phẩm chất ưu tú, đại sư huynh thật giỏi!
Trần Trầm cầm đan dược, luôn miệng khen, trong mắt tràn đầy thưởng thức đối với tác phẩm nghệ thuật và cuồng nhiệt đối với Đan Đạo.
Dư Hỏa vuốt râu cười khẽ, mặt tràn đầy vẻ vui mừng:
- Tiểu sư đệ, với thiên phú của ngươi thì không lâu sau cũng sẽ luyện ra được đan dược như vậy.
Tiểu sư đệ cuồng nhiệt yêu Đan Đạo như vậy, cộng thêm thiên phú cường đại thì tương lai thênh thang.
Tông chủ Ô Tiên Tông và thái thượng trưởng lão đứng một bên thì âm thầm cười nhạt!
Tiểu tử này mà luyện chế ra được đan dược như vậy?
Ha ha, đời này không thể nào, bởi vì hôm nay là ngày chết của hắn!
- Hai vị, Nguyên Phách Ngưng Thần Đan phẩm chất ưu tú thật là vật đáng giá hơn xa giá gốc của nó, chúc mừng.
Trần Trầm vừa nói vừa làm vẻ mặt lưu luyến giao Nguyên Phách Ngưng Thần Đan cho thái thượng trưởng lão Ô Tiên Tông.
Thái thượng trưởng lão Ô Tiên Tông nhanh chóng dùng bình đan dược đã chuẩn bị sẵn đựng đan dược, miệng ngọt tâng bốc:
- Tất cả đều là công lao của Dư Hỏa đại sư, đồ đệ đứng đầu của Thánh Nữ đại nhân đúng là danh bất hư truyền, Dư Hỏa đại sư đến Ô Tiên Tông thật sự là vinh hạnh cho Ô Tiên Tông ta.
Thái thượng trưởng lão vừa dứt lời, một tu sĩ Ô Tiên Tông từ bên ngoài hốt hoảng bối rối lao vào viện lạc:
- Tông chủ, thái thượng trưởng lão, việc lớn không tốt! Cách trăm dặm tụ tập nhiều yêu tu, số lượng kinh người! Trước giờ chưa từng có! Xem bộ dạng thì đang hướng tới Phục Côn thành chúng ta!
Nghe báo tin, hai người Ô Tiên Tông thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói:
- Mở ra đại trận hộ thành, và triệu tập tu sĩ toàn thành, chuẩn bị đón đánh! Dù thế nào cũng phải giữ được Phục Côn thành!
Hai người nói xong quay sang xin lỗi nhìn Dư Hỏa và Trần Trầm:
- Hai vị Thượng Sử, yêu tộc đến xâm phạm, thứ lỗi cho chúng ta không thể ở lâu với các vị, chờ đánh lui yêu tộc rồi chúng ta sẽ mở tiệc chúc mừng đan này thành công!
Dư Hỏa nghe vậy lộ vẻ lo âu, buồn bã nói:
- Đi đi, đáng tiếc Luyện Đan Sư như chúng ta không có sức chiến đấu, không thể phân ưu cho Phục Côn thành, mọi chuyện đành nhờ vào hai vị.
Hai người Ô Tiên Tông lộ vẻ mặt cảm động, ba người nhìn nhau đắm đuối, hạt giống hữu nghị nhanh chóng nẩy mầm, phụ trợ không khí trong viện lạc đặc biệt bi tráng.
Thái thượng trưởng lão khẽ quát một tiếng:
- Dư Hỏa đại sư! Tuy có muôn vàn không nỡ nhưng ngô đi đây!
Thái thượng trưởng lão dứt khoát quyết tuyệt mang theo tông chủ Ô Tiên Tông bay ra viện lạc.
Nhìn bóng lưng hai người đi xa, Dư Hỏa lau khóe mắt:
- Ài, tu sĩ tốt biết bao, nhân tộc ta vì có những người này nên mới phát triển đến nay, bọn họ đều là sống lưng của nhân tộc ta. Tiểu sư đệ, hay là chờ bọn họ trở về rồi chúng ta trả lại một nửa thù lao?
Trần Trầm câm nín, nếu những người này là sống lưng của nhân tộc thì chắc nhân tộc bại liệt luôn rồi.
- Sư huynh, ta đi xem tình huống.
Trần Trầm báo một tiếng rồi bay ra ngoài.
. . .
Bên ngoài Phục Côn thành đúng là tụ tập nhiều yêu tu, xem số lượng không dưới một vạn.
Nhưng tất cả đều bị chặn ở ngoài đại trận hộ thành.
Đông Cương giàu có và đông đúc, cho nên đại trận hộ thành của đa số thành trì đều cực mạnh, ví dụ như đại trận của Phục Côn thành, dù là yêu tu Nguyên Thần cảnh muốn phá tan cũng phải mất thời gian rất lâu.
Bên ngoài trận pháp, thái thượng trưởng lão Ô Tiên Tông đang đấu pháp một chọi một với yêu tu Nguyên Anh đỉnh. Một người một yêu lực lượng ngang nhau, đánh đất rung núi chuyển, thoạt nhìn cực kỳ kịch liệt.
Phía sau tường thành.
Mấy vạn tu sĩ Phục Côn thành đang nhanh chóng tập kết, vị trí bọn họ tập kết là mảnh đất vài dặm không mọc cọng cỏ.
Chúng tu sĩ đến nơi này đều cảm giác hơi khó chịu, nhưng không có người nói cái gì.
Bởi vì trong giờ phút thế này, bọn họ không rảnh suy nghĩ nhiều.
Trần Trầm nhìn yêu tu rầm rộ bên ngoài thành, lại nhìn đám tu sĩ Phục Côn thành, hắn hít sâu, nói:
- Ô Tiên Tông chuẩn bị hôm nay ra tay thật rồi.
Thắng thua ở ngay phút này!
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nhanh chóng quay ngược về, đến viện lạc của nhị sư tỷ Tô Liên.
Nhị sư tỷ cũng là mục tiêu giết lén của Ô Tiên Tông, hắn phải luôn canh chừng.
Còn về Viên Kình Thiên thì đi phân phát Ngừng Đau Đan rồi.
. . .
Cùng lúc đó.
Lòng đất bên dưới chỗ đám tu sĩ Phục Côn thành tập kết, một lão già khô gầy sắc mặt tái nhợt đang ngồi xếp bằng, gân xanh trên mặt như ẩn như hiện, trong đôi mắt đục ngầu tràn đầy sắc đỏ.
Xung quanh lão lượn lờ khói đen, loáng thoáng nghe tiếng oan hồn gầm rống, thoạt nhìn khủng bố vô cùng.
Tông chủ Ô Tiên Tông cung kính quỳ ở trước mặt lão già khô gầy, tay nâng một bình đan dược tinh xảo.
- Đại nhân, đây là Nguyên Phách Ngưng Thần Đan mà lần trước ta nói với đại nhân! Do đại đệ tử đứng đầu của Thánh Nữ Ngọc Đỉnh Đan Tông, Dư Hỏa luyện chế năm ngày năm đêm mới ra thần đan này! Con người của Dư Hỏa trung hậu thành thật, không chút khôn khéo, bị chúng ta ăn gắt gao, hơn nữa trong mấy ngày luyện chế đan dược ta đều giám thị kỹ, cho nên xin đại nhân yên tâm, đan dược này tuyệt đối không có vấn đề!
Lão già khô gầy nghe vậy gật đầu, động tâm niệm, Nguyên Phách Ngưng Thần Đan liền bay tới trước mặt lão.
- Chuyện khác thì chuẩn bị sao rồi?
Tông chủ Ô Tiên Tông không vội trả lời mà là lấy ra một chuỗi lệnh bài truyền tấn, phát ra một tin tức.
Rất nhanh, mỗi lệnh bài truyền tấn gửi về hồi âm.
- Sư đệ yên tâm, tu sĩ Phục Côn thành đã toàn bộ tập kết, lát nữa sẽ cùng nhau khốn trận, bọn họ khó tránh khỏi số phận bị huyết tế!
- Tông chủ, ba Luyện Đan Sư đều ở trong giám thị của chúng ta, không có gì khác lạ, tùy thời đều có thể ra tay!
- Ha ha ha! Bán yêu ti tiện, yêu tộc ta cũng đã sẵn sàng rồi, chỉ cần các ngươi mở đại trận thì yêu thú dưới trướng của ta sẽ lao vào thành nuốt trọn từng người, tuyệt đối không để lại một xác chết nào!
. . .
Nhìn các tấm lệnh bài truyền tấn tuyền tin về, tông chủ Ô Tiên Tông vì kích động mà sắc mặt dần hồng hào, trong đầu không ngừng hiển hiện quá trình nguyên kế hoạch.
Hiện giờ gã chỉ cần ra lệnh một tiếng là mấy vạn tu sĩ Phục Côn thành trên đỉnh đầu sẽ bị nhốt trong trận.
Đến lúc đó đại nhân đột phá, những tu sĩ này khó thoát khỏi kết cuộc bị huyết tế.
Chờ đại nhân thành công đột phá, rồi dẫn yêu tộc vào thành, chế tạo biểu hiện giả dối thành bị phá.
Cuối cùng do đám tu sĩ Ô Tiên Tông ‘huyết chiến bị thương nặng’ mang theo Luyện Đan Sư Ngọc Đỉnh Đan Tông Dư Hỏa lao ra trùng vây.
Ơn cứu mạng cộng thêm tu sĩ Ô Tiên Tông thảm liệt, Dư Hỏa về Ngọc Đỉnh Đan Tông tất nhiên sẽ nói đỡ cho bọn họ. Còn Ô Tiên Tông bọn họ chẳng những thuận lợi cho đại nhân huyết tế tu sĩ cả thành, còn có thể tiếp tục ở lại Đông Cương.
- Tất cả lưu trình không có vấn đề, kế này nhất định thành công!
Tông chủ Ô Tiên Tông cẩn thận nhớ lại từng chi tiết, trịnh trọng nhìn về hướng lão già khô gầy, trầm giọng nói:
- Đại nhân yên tâm! Hết thảy đều đã chuẩn bị thỏa đáng! Tuyệt đối không có sai sót gì!
Lão già khô gầy vừa lòng gật đầu, tia sáng đỏ trong mắt càng đỏ hơn, dường như sắp không đè ép được lực lượng tà đạo trong người.
- Ừm, vậy thì hành động đi, ta đã . . . nôn nóng muốn uống máu.
Tông chủ Ô Tiên Tông nghe vậy vẻ mặt nanh ác, cúi đầu ra lệnh cùng lúc cho mấy lệnh bài:
- Ra tay!
Bạn cần đăng nhập để bình luận