Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 324: Tự mình đa tình

Chương 324: Tự mình đa tìnhChương 324: Tự mình đa tình
         Một góc Tây Cương, thái thượng trưởng lão của Linh Hư Khí Tông, Ô Linh tóc màu xám nét mặt tối tăm đột nhiên nhận được một truyền tấn:
- Ta đã kêu Trần Trầm quay về Vô Phong Thành.
Thấy truyền tấn này, Ô Linh im lặng giây lát rồi hỏi:
- Đạo chủ, vậy thì ta phải làm thế nào? Trốn chạy về hướng Vô Phong Thành sao? Tình huống của ta hiện giờ không lạc quan, nếu không thể bắt Trần Trầm làm con tin thì ta cơ bản không thể nào chạy ra lãnh thổ nhân tộc.
- Không cần, ngươi cố kéo dài ở trong lãnh thổ nhân tộc hai ngày, Trần Trầm kia rất gian xảo, hơn nữa cực kỳ trung thành với nhân tộc, nếu không ngoài dự liệu của ta, hắn hiện tại chắc chắn không ở trong Vô Phong Thành, không chừng còn lén báo cho cao tầng Bạch Hùng Yêu Hoàng thiết lập chướng ngại quanh Vô Phong Thành để chặn đường ngươi. Cho nên đợi qua một, hai ngày ngươi hãy bay phương hướng ngưqọc lại Vô Phong Thành, phòng hộ nơi đó hẳn là mỏng nhất, đến lúc đó do ta tự mình tiếp ứng ngươi.
Xem truyền tấn này, Ô Linh hận Trần Trầm ngứa răng, không kìm được hỏi:
- Đạo chủ, nếu ngươi biết rõ Trần Trầm không đáng tin, thậm chí còn sẽ nguy hại Thiên Tà chúng ta thì tại sao còn chứa chấp hắn.
- Bởi vì hắn còn có chỗ để lợi dụng, ngươi không cần lo mấy chuyện khác.
- Vâng thưa đạo chủ! Dù sao vô luận như thế nào, có người tự mình tiếp ứng thì ta an tâm.
. . .
Thiên Tà đạo chủ ở lãnh thổ yêu phương xa lặng lẽ thu về lệnh bài truyền tấn, nhếch mép cười nhạc.
Từ lần trước ở Bắc Cương nghe Trần Trầm nói những lời đó thì Thiên Tà đạo chủ biết con người này tuyệt đối sẽ không bán đứng ích lợi của nhân tộc.
Lần này tiết lộ chuyện lớn như vậy cho Trần Trầm, hắn không giở trò gì mới là lạ!
Bởi vì điểm này nên Thiên Tà đạo chủ mới lợi dụng nó.
Tình trạng Trần Trầm tiết lộ tin tức giả cho cao tầng nhân tộc, vậy thì xác suất Ô Linh chạy ra lãnh thổ nhân tộc sẽ tăng mảng lớn.
- Hừm, luôn xem người khác là đồ ngốc, ai biết ngoài trời có trời, ngoài người có người. Trong đầu ngươi nghĩ gì chẳng lẽ có thể giấu được ta hay sao? Ngây thơ!
Thiên Tà đạo chủ hừ lạnh một tiếng, bay về phía lãnh thổ nhân tộc.
. . .
Mà cùng lúc đó, Trần Trầm đã ngoan ngoãn trở lại Vô Phong Thành.
Giờ phút này trong lòng hắn có chút rối rắm.
Có nên lén báo chuyện bán yêu Luyện Hư cho cao tầng nhân tộc hay không?
Nói thật, trong lòng hắn hơi e ngại Thiên Tà đạo chủ, nếu lén báo cáo, tám chín phần mười sau này nàng sẽ tới tìm hắn tính sổ.
Không chỉ thế, hiện giờ có một vấn đề khó khăn đặt ở trước mặt Trần Trầm.
Đã đến phút mấu chốt nhất Tích Sương bế quan đột phá Nguyên Thần, trong vòng một, hai ngày này có lẽ sẽ độ kiếp, nếu đại chiến cấp bậc Luyện Hư phát sinh ở gần Vô Phong Thành không chừng sẽ quấy nhiễu Tích Sương.
Sợ Tích Sương dính vào việc này, đến lúc đó không thể tưởng tượng nổi hậu quả.
Tích Sương đang trong tình trạng bế quan, Trần Trầm không dám tùy tiện quấy nhiễu, nên trong lòng hết sức rối rắm, cũng cảm thán tu sĩ trên đời này khó khăn.
Cho dù là Tiên Thiên Linh Thể như Tích Sương, khi đến phút mấu chốt cũng phải bế quan một đoạn thời gian dài.
Không giống như hắn, tối đa cũng liền bế quan một, hai ngày, tiêu hóa một ít thiên tài địa bảo là đột phá, điều duy nhất cần chú ý là lôi kiếp.
Ài, tuyệt đối không thể để chiến đấu phát sinh ở gần Vô Phong Thành.
Sau khi Trần Trầm có quyết định, hắn liên hệ Thiên Tà đạo chủ.
- Đạo chủ, ta cảm thấy để ta ở Vô Phong Thành không được tốt.
Trong lệnh bài truyền tấn rất nhanh truyền đến câu hỏi của Thiên Tà đạo chủ:
- A? ngươi còn có ý tưởng gì?
Trần Trầm lời nói thấm thía:
- Đạo chủ, trên người của ta có chút báu vật, nếu dùng thật thì dù là cường giả Luyện Hư trong một chốc cũng không bắt được ta. Đến lúc đó vị đại nhân kia đi tới Vô Phong Thành, trước mắt công chúng, ta rốt cuộc có dùng báu vật hay không? Nếu không dùng khó tránh sẽ bị mọi người hoài nghi, nếu dùng, vị đại nhân kia khó mà bắt ta làm con tin.
Thiên Tà đạo chủ lập tức đáp lại:
- Vậy ngươi cảm thấy nên làm sao?
- Hay là chọn chỗ cách Vô Phong Thành về phía tây năm trăm dặm, ta giả vờ đi thám thính tình báo, kết quả trùng hợp gặp được vị đại nhân kia. Chỗ đó bốn bề vắng lặng, vị đại nhân kia trực tiếp bắt ta cũng không có vấn đề gì, người thấy sao?
Lệnh bài truyền tấn im lặng thật lâu sau mới truyền đến trả lời của Thiên Tà đạo chủ:
- Được, vậy ngươi đi ngay bây giờ!
- Tuân mệnh!
Thu hồi lệnh bài truyền tấn, thần thức của Trần Trầm chui vào Khống Giới Châu, bắt đầu bố trí bí cảnh.
Còn về đi cách Vô Phong Thành năm trăm dặm về phía tây? Còn lâu, Trần Trầm quyết định cho bán yêu Luyện Hư leo cây.
. . .
Không biết qua đi bao lâu.
Trần Trầm vừa hát nghêu ngao vừa thanh lý một số truyền thừa còn sót lại trong bí cảnh.
Dù sao hắn định bắt nhốt tù phạm ở trong Khống Giới Châu, tuy những truyền thừa này không đáng giá tiền nhưng tuyệt đối không cho tù phạm được lợi.
Mắt thấy sắp đến đêm khuya, lệnh bài truyền tấn của Thiên Tà đạo chủ bỗng phát sáng:
- Trần Trầm, ngươi đang ở đâu?!
Lệnh bài truyền tấn truyền đến chữ ngưng kết từ linh lực, nhưng Trần Trầm có thể cảm giác cơn giận của Thiên Tà đạo chủ.
Trần Trầm nhìn tường thành quanh Vô Phong Thành, nói xạo:
- Đạo chủ đại nhân, ta đang o ử chỗ hẹn của chúng ta, không lẽ vị đại nhân kia tìm lầm chỗ?
- Ngươi không tiết lộ địa điểm đó cho Luyện Hư khác của nhân tộc?
Trông thấy câu hỏi này, Trần Trầm giật bắn người, sau đó trán rịn mồ hôi lạnh.
Ý của Thiên Tà đạo chủ là sao?
Không lẽ cho rằng hắn sẽ đem tin tức tiết lộ cho Luyện Hư nhân tộc?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm lạnh lẽo sống lưng, xem tình hình thì tựa hồ Thiên Tà đạo chủ đoán trước được cử động của hắn.
May mắn hắn không cung cấp tin tức giả cho các Luyện Hư nhân tộc, nếu thật sự làm họ tin alàm, để bán yêu Luyện Hư chạy thoát thì hắn có nhảy vào Hoàng Hà cũng không sửa sạch được.
Nữ yêu này đúng là là âm hiểm!
Phi!
Trần Trầm xì một tiếng khinh miệt, oán hận nhắn lại:
- Đạo chủ nói đùa, ta không phải loại người đó. Nếu ta đã gia nhập Thiên Tà, tuy không làm cống hiến lớn gì cho Thiên Tà nhưng cũng không đến mức nguy hại Thiên Tà. Không ngờ người không tin tưởng ta . . .
Sự thật thì Trần Trầm quả thực định ám thị cho cao tầng nhân tộc, nhưng sau này ngẫm nghĩ lại rụt vòi, dù sao Thiên Tà đạo chủ không dễ chọc.
Quan trọng là Trần Trầm tin tưởng những đại năng nhân tộc khi đã quyết định thu lưới thì tám chín phần mười liền có thể bắt lấy bán yêu Luyện Hư, dù hắn ám thị cho họ cũng chỉ là dệt hoa trên gấm.
Nếu đa vậy thì Trần Trầm cần gì mạo hiểm chọc giận Thiên Tà đạo chủ?
Nào ngờ trùng hợp tình cờ ngược lại cứu Trần Trầm một phen.
Quả nhiên làm người nên hèn một chút, nếu không khó tránh khỏi bị người gài hàng.
. . .
Bên kia.
Ô Linh nhìn Thiên Tà đạo chủ áo đỏ ở trước mặt mình, sắc mặt hơi trắng.
- Đạo chủ, Trần Trầm đang ở đâu?
Thiên Tà đạo chủ rít qua kẽ răng:
- Hắn nói đang ở chỗ hẹn.
Nàng không thể ngờ Trần Trầm sẽ thành thật nghe lời.
Phải biết rằng, nàng mang theo Ô Linh trốn hướng trái ngược với chỗ hẹn, kết quả rơi vào bao vây.
- Không thể nào! Sao hắn có thể như vậy?
Thiên Tà đạo chủ càng nghĩ càng không dám tin tưởng.
Lúc trước Trần Trầm đề nghị nàng đổi địa điểm, dưới tình huống bình thường, tiểu tử kia không thể nào tốt bụng như vậy được.
Cho nên nội tâm của nàng cơ bản kết luận tiểu tử Trần Trầm giở trò!
Kết quả hiện tại phát hiện là nàng tự mình đa tình.
Phải biết rằng, một người vẫn luôn không nghe lời đột nhiên nghe lời sẽ khiến người cực kỳ không thói quen.
Trầm tư giây lát, Thiên Tà đạo chủ tựa hồ hiểu được cái gì, không kìm được nhỏ giọng mắng:
- Trần Trầm, ta đáng sợ như vậy sao? Uổng ta cho rằng ngươi là người đại nghĩa, thì ra là đồ hèn!
Ô Linh ở bên cạnh nhìn Thiên Tà đạo chủ bằng ánh mắt xem đồ ngốc.
Lúc trước Ô Linh còn cảm thấy Thiên Tà đạo chủ túc trí đa mưu, ngăn chặn Trần Trầm gắt gao.
Nay xem ra Thiên Tà đạo chủ tự cho là thông minh, không ngờ mang lão tốn đến nơi nguy hiểm nhất.
Đúng là đồ ngốc, không biết trong cái đầu loè loẹt đó suy nghĩ cái gì nữa.
Dường như cảm nhận ánh mắt của Ô Linh, Thiên Tà đạo chủ thẹn quá hóa giận, lạnh lùng nói:
- Ánh mắt đó của ngươi là sao? Ta đã nói mang ngươi chạy đi thì sẽ làm được! Ta luôn nói được thì làm được!
Tiếng nói dứt, mắt Thiên Tà đạo chủ lóe tia sáng độc ác, phun ra một bãi máu màu vàng đỏ, quay đầu nhìn hư không sau lưng.
Nơi đó có ba Luyện Hư nhân tộc đang bình tĩnh nhìn bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận