Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 135: Thiếu Môn Chủ Khảo Nghiệm

Chương 135: Thiếu Môn Chủ Khảo NghiệmChương 135: Thiếu Môn Chủ Khảo Nghiệm
         Nhìn di ảnh vỡ nát, Viên Kinh Thiên ngây người trong chốc lát, sau đó ánh mắt lộ ra bi thương khó nói lên lời, cứ như mất đi vật trân quý nhất vậy.
Bất quá, một giây sau, hắn giật mình hoàn hồn, nhảy dựng lên, nhìn về phía Trần Trầm, trong mắt tràn đầy kinh nghi bất định.
- Sư huynh! Ngươi thật sự là sư huynh? Không phải khôi lỗi hay hành thi?
- Đánh rắm! Khôi lỗi cùng hành thi có được 1% khí chất như ta sao? - Trần Trầm tức giận mắng, sau đó tháo mặt nạ ra, để lộ khuôn mặt của mình.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn hệt như trong trí nhớ, Viên Kình Thiên vô thức muốn khóc lên, lại bị Trần Trầm hung hăng trừng mắt, dọa cho nghẹn lại.
- Sư huynh, không hợp lý, nổ lớn như vậy, ta trốn trong lòng đất cách vài trăm mét mà còn xém chết, ngươi sao có thể không chết? Ngươi cũng không có Quật Địa Cơ…
Viên Kình Thiên lau đi nước mắt, lộ vẻ khó hiểu.
- Sao hả? Ta không chết, ngươi không vui à? Ta giống với ngươi à?
Trần Trầm hết biết nói gì, nếu không phải tên Viên Kình Thiên này lúc trước bị hắn đánh thành ngốc, hắm đảm bảo sẽ “cẩn thận” giáo huấn hắn ta một trận.
- Sư huynh… Không hổ là sư huynh!
Viên Kình Thiên còn chưa nói hết lời, Trần Trầm chợt cảm giác một cỗ lực lượng cường đại từ xa đánh úp lại, ngay sau đó, hắn mất khống chế bay lên trời, vọt về phương xa.
Cùng lúc đó, một thanh âm quanh quẩn trong đệ nhất phân bộ Ma môn.
- Hủy bỏ tang lễ! Về sau Ma môn ta không được làm mấy thứ… nghi thất loạn thất bát tao này nữa!
...
Phù phù!
Một âm thanh trầm đục, Trần Trầm ngã xuống trước mặt Chu Nhân Long.
Nhìn Chu Nhân Long gông xiêng đầy người, Trần Trầm nhịn không được toát mồ hôi lạnh.
May mà hắn bị khóa lại, bằng không chỉ sợ Đại Tấn không yên.
Cũng khó trách Vô Tâm Tông không quá nhiệt tình chống lại Ma môn, vị cường giả Nguyên Thần cảnh này có thực lực cường đại như thế, dù bọn họ có cố gắng cỡ nào cũng chưa chắc có thể hoàn toàn tiêu diệt được Ma môn, còn không bằng đi chỉnh đốn nội bộ.
- Môn chủ thần công cái thế, pháp lực vô biên, đệ tử bội phục!
Thấy Chu Nhân Long diện vô biểu tình, Trần Trầm vô thức chạy lên vỗ mông ngựa.
- Sao không chết? - Chu Nhân Long nhàn nhạt hỏi.
- Thật ra đệ tử thiếu chút nữa đã chết rồi, lúc ấy cả người đều đã bị đánh nát, kết quả Đoạt Thiên Bất Tử Quyết đột nhiên phát huy tác dụng, cộng với thể chất đặc thù của ta, vậy mà có thể sống lại.
Trần Trầm đã sớm nghĩ ra lý do.
Hắn đã xem qua Đoạt Thiên Bất Tử Quyết, giai đoạn đầu, thực lực còn yếu, sau khi chết có phục sinh được hay không hoàn toàn dựa vào xác suất. Càng về sau, tỷ lệ phục sinh càng cao, đến Nguyên Thần cảnh, chỉ cần trong cơ thể có được Bất Diệt chi tinh, thì có thể không ngừng phục sinh, mà sau mỗi lần phục sinh, thực lực sẽ càng trở nên mạnh mẽ.
- Tiểu tử ngươi quả thật là vận khí tốt kinh người. - Trong mắt Chu Nhân Long lóe tinh quang, không biết đang suy nghĩ gì.
- Đều là Ma Thần đại nhân phù hộ! - Trần Trầm ngẩng nhìn pho tượng Ma Thần dữ tợn, trong mắt đều là thành kính.
Nghe vậy, Chu Nhân Long khó có được lộ ra tươi cười, nói khẽ:
- Lần này ngươi làm rất tốt, nói đi, muốn ban thưởng cái gì? Linh thạch?
Trần Trầm ngượng ngùng cường, nói:
- Nếu như có thể, ta đương nhiên hi vọng môn chủ có thể cho ta một… Cơ hội khảo nghiệm.
- Ngươi muốn trở thành thiếu môn chủ Ma môn ta? Cũng là thái tử Đại Chu? - Chu Nhân Long cười mà không cười, Trần Trầm nhịn không được da đầu run lên.
Vị cường giả Nguyên Thần cảnh này quá thực kinh khủng, so với Nguyên Anh căn bản không cùng một cấp bậc, lúc cho chuyện tựa hồ mang theo lực lượng cường đại chấn nhiếp, khiến cho người ta kìm không được sinh lòng sợ hãi.
Bất quá Trần Trầm cũng không kinh sợ, trong mắt chợt lóe lên một tia sắc bén, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:
- Môn chủ! Ta muốn chấn hưng Ma môn! Ngoài ra, ta còn muốn một ngày nào đó có thể thay môn chủ tháo bỏ gông xiềng trên người!
Chu Nhân Long nghe vậy nao nao, kế đó, cả người hắn khẽ run lên, cuối cùng lại phát ra tiếng cười khiến người sởn hết gai ốc.
- Trương Thần, ngươi muốn thay ta tháo bỏ gông xiềng này à? Ha ha, ngươi có biết đây là ai đeo lên cho ta không?
Trần Trầm không cho là đúng, ánh mắt càng thêm kiên định, thiết chút viết lên mặt hai chữ “bất khuất” luôn rồi. Lúc này đây, hắn thể hiện đầy đủ khí khái kháng thiên kiếp.
- Ta mặc kệ hắn là ai! Cho dù hắn có là lão thiên gia thì đã sao? Một đời ma tu chính là muốn dùng ý chí tự thân đánh vỡ gông xiềng thiên địa! Vượt lên số mệnh!
- Thiên ta còn không sợ, há có thể sợ người? Môn chủ, ngươi là một cường giả cái thế, nhìn ngươi bị vây ở chỗ này, nội tâm đệ tử không nỡ, cho nên ngay khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy ngươi, trong tâm ta đã sớm lập đại nguyện. Sớm muộn gì cũng có một ngày ta thay ngươi cởi bỏ gông xiềng này.
Chu Nhân Long nhìn thẳng vào mắt Trần Trầm, thật lâu không nói, trong tâm không ngừng thở dài.
Ma tu bực này nếu như là con dân Đại Chu thì tốt biết mấy.
Mãi một lúc lâu sau, Chu Nhân Long thở dài, nói:
- Ta có thể cho ngươi một cơ hội, bất quá, làm Ma môn thiếu môn chủ thì có thể, nhưng thái tử Đại Chu thì không. Dù sao ngươi cũng không phải người Đại Chu.
- Con dân Đại Chu ta từ trước đến nay cừu thị Đại Tấn, nếu để ngươi lên làm thái tử, chỉ sợ Đại Chu sẽ loạn.
Nghe vậy, Trần Trầm có chút không dám tin, nói:
- Đại Chu ta không phải chính tông hợp nhất sao? Vì ta mà cải biến chế độ, cái này cũng quá tốn sức, để tử cảm thấy không ổn!
Chu Nhân Long cười lạnh:
- Cải biến chế độ? Không đến mức đó đâu! Dù sao thiếu môn chủ chưa chắc là môn chủ, lỡ như qua một thời gian ngắn, ngươi lại chết nữa thì sao?
- Nói thật, ta lên làm môn chủ Ma môn hai trăm năm, thiếu môn chủ đã chết hai tên rồi, nói không chừng, ngươi là thứ ba đấy!
Nghe vậy, mặt Trần Trầm đen như đáy nồi, bất quá bị mặt nạ thanh đồng che khuất.
Cái mặt nạ này hắn lấy ra từ trong bí cảnh, cũng là bảo vật, hẳn là Chu Nhân Long nhìn không thấu.
- Phi! Ta có lòng muốn giúp ngươi cởi bỏ gông xiềng, ngươi lại trù cho ta chết! Thế gian này có người lấy oán trả ơn vậy à? Đợi đi, sau này ta sẽ làm tiếp cho ngươi cái lồng sắt, nhốt ngươi vào đó! Hừ!
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng ngữ khí Trần Trầm lại thập chân thành:
- Môn chủ nói có lý, đệ tử nhất định sẽ cố gắng để được con dân Đại Chu tán thành.
- Ngươi có thể hiểu là tốt rồi, ha ha, hôm nay, 35 thiếu môn chủ vừa vặn đều đến tham gia tang lễ của ngươi, không cần ta triệu tập, ngươi muốn tiếp nhận khảo nghiệm của bọn họ, vậy thì đi đi.
Chu Nhân Long vừa dứt lời, liền nhìn ra ngoài, sau đó, toàn bộ Ma môn quanh quẩn thanh âm của hắn.
- Ma môn Luyện Thể Nhất Mạch đệ tử Trương Thần tiếp nhận thiếu môn chủ khảo nghiệm, người của 35 phân bộ khác chuẩn bị nghênh chiến!
...
Một lát sau, Trần Trầm lại lần nữa đi đến bình đài.
Lúc này, tất cả đồ trắng đều được tháo xuống, linh đường cũng biến mất vô tung, chỉ còn lại tiền giấy phấp phới bay xa xa, cho thấy nơi đây đã từng tổ chức tang lễ.
Lúc này, chúng đệ tử Ma môn vốn trước đó còn bi thương giờ đã khôi phục bình tĩnh, quay về bộ dạng lạnh như băng.
Ám Bộ thiếu môn chủ Viên Kình Thiên.
Huyễn Bộ thiếu môn chủ Phong Huyễn.
Yêu Nhân Bộ thiếu môn chủ Đông Phương Đãng.
...
Ba mươi lăm phân bộ thiếu môn chủ tập kết trên bình đài, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Trầm bằng ánh mắt lãnh khốc vô cùng.
Cứ như nửa canh giờ trước khóc tang không phải là bọn họ vậy.
- Ma môn này… Cũng quá thực tế đi!
Nhìn xem năm mươi tên hình thù kỳ quái, Trần Trầm khóc không ra nước mắt.
Luyện Thi Bộ, Cơ Quan Khôi Lỗi Bộ đều đã xuất thi thể cùng khôi lỗi ra, khôi lỗi rung động liên hồi không nói, mấy cái thi thể cũng đã miệng đầy nước miếng.
Mắt thấy Trần Trầm tới gần, Yêu Nhân Bộ Đông Phương Đãng phất tấm vải đang lay động trước người, triển lộ phong tình “đáng sợ”.
Trần Trầm vô thức quay mặt đi.
- … Sư huynh, ngươi đến gần chút!
Thế nhưng, lúc này, một bên khác, một lão giả gần đất xa trời sáp lại gần hắn.
- Làm gì? - Trần Trầm hỏi.
Lão giả kia không đáp, mà lấy ra một cái kính lúp, cẩn thận quan sát Trần Trầm, sau đó móc từ trong ngực ra bảy tám cái hình nhân dùng để nguyền rủa, sau đó họa lại bộ dáng Trần Trầm lên đó.
- Cmn… Đại gia nhà mi!
Trần Trầm thầm mắng, vội né xa lão giả kia ra.
Nhưng lão giả kia lại không chịu buông tha, dứt khoát nằm sấp xuống đất, bò theo sau Trần Trầm, dùng kính lúp tìm kiếm mấy thứ như tóc, dọa Trần Trầm nhịn không được bước nhanh hơn.
- Sư huynh, đây là việc trọng đại của Ma môn ra, đợi lát nữa ngươi chớ trách ta thủ hạ vô tình!
Viên Kình Thiên nghiêm túc nhìn Trần Trầm, khí thế Kết Đan kỳ không chút nào giữ lại.
Nhìn đám gia hỏa lòe loẹt trước mắt, Trần Trầm hít sâu một hơi.
Hắn muốn là Ma môn thiếu môn chủ, hôm nay nhất định phải giải quyết hết 35 tên này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận