Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 119: Mục Tiêu Là Tinh Thần Đại Hải

Chương 119: Mục Tiêu Là Tinh Thần Đại HảiChương 119: Mục Tiêu Là Tinh Thần Đại Hải
         - Ta bắt được Thiên Vân Tông Thánh tử rồi!
Vô Tâm Tông đệ tử kia cực kỳ hưng phấn, đột nhiên, một thân ảnh đeo mặt nạ lạnh lùng xuất hiện, giẫm lên người hắn.
Tên đệ tử kia không kịp phản ứng, bị giẫm bẹp xuống đất, chỉ còn đôi tay đang quơ quào loạn xạ trên không.
- Ngươi là người phương nào!
Nhìn quái nhân đột ngột xuất hiện kia, trong mắt đám đệ tử Vô Tâm Tông lóe lên tia kiêng kỵ, tức giận quát.
- Bổn tọa là tân nhiệm thiếu môn chủ Ma môn đệ nhất phân bộ, hôm nay đặc biệt tới đây xem thử thiên kiêu Đại Tấn thế nào, ngờ đâu chỉ toàn là gà đất chó sành.
Trần Trầm quay đầu nhìn Trương Kỵ, căn bản không để tâm đến đám người kia, ngữ khí thập phần lạnh lùng.
- Tân nhiệm thiếu môn chủ? - Ánh mắt đám đệ tử Vô Tâm Tông tối sầm.
Thiếu môn chủ Viên Kình Thiên của đệ nhị phân bộ đã giết chết tân vương Đại Tấn, tên thiếu môn chủ đệ nhất phân môn rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?
Nghĩ đến đây, cả đám đều sinh lòng sợ hãi, do dự không tiến.
Nhìn hắc y nhân đeo mặt nạ trước mặt, Trương Kỵ vô cùng chấn động.
Quá giống, phương thức xuất hiện đầy cợt nhã của người này quả thật y hệt đại ca.
Bất quá, đại ca là có ý định cợt nhã, thời điểm xuất hiện đã chuẩn bị sẵn, còn hắc y nhân trước mặt, ánh mắt lãnh liệt, đùa giỡn người ta mà không tự biết, rõ ràng là ngấm ngầm làm trò xấu.
Hắn là… Đây là…
Không đợi Trương Kỵ kịp suy nghĩ, hắc y nhân đã lên tiếng.
- Dù chỉ còn một hơi thở, cũng phải phấn đấu đến cùng, chỉ cần mệnh vẫn còn, thì còn có hi vọng.
Tuy lúc nói những người này, hắc y nhân nhìn về phía bầu trời, nhưng Trương Kỵ biết rõ là hắn đang nói với mình, nội tâm lập tức xác định thân phận người trước mắt.
Là đại ca!
Không ngờ là đại ca lại cứu mình một lần nữa!
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Xông lên cho ta! Nếu không bắt được Trần Trầm, tất cả đều phải chết!
Trên bầu trời, hai cường giả Nguyên Anh của Vô Tâm Tông thấy các đệ tử bên dưới bất động, giận dữ quát.
Hai đánh ba, bọn họ không chống được bao lâu nữa, đến lúc đó, bọn họ chạy trốn, đám đệ tử này ngoại trừ chết thì còn con đường nào khác nữa?
Phía dưới, chúng đệ tử Vô Tâm Tông nháy mắt hiểu rõ tình cảnh của mình, cũng mặc kệ hắc y nhân trước mặt rốt cuộc là ai, trực tiếp xông lên.
Nhìn đám đệ tử Trúc Cơ này, Trần Trầm hừ lạnh một tiếng, vung ra một quyền, quét bay cả mảng lớn.
Lúc này, mấy tên cường giả Kim Đan dẫn đội cũng vừa xông đến, liều mạng tấn công Trần Trầm.
Phanh!
Một âm thanh trầm đục, Trần Trầm đã bị đánh bay ra ngoài, vừa vặn đâm vào người Trương Kỵ.
Trương Kỵ còn chưa kịp phản ứng, người cùng xe lăn đã lăn xa mấy chục thước.
Bất quá, thời điểm rơi xuống, chẳng hiểu sao không có đau nhức kịch liệt như trong tưởng tượng, chỉ thấy xe lăn bị chấn thành bột mịn.
- Kim Đan cường giả lại ra tay với đám tiểu bối, đúng thật là vô sỉ! - Trần Trầm bò dậy, không liếc nhìn Trương Kỵ lấy một cái, quay người chạy về phương xa.
Nhìn theo bóng lưng Trần Trầm, thần sắc Trương Kỵ vô cùng phức tạp, bởi vì hắn cảm giác được hiện tại trong lồng ngực có thêm thứ gì đó.
Đám cường giả Kim Đan hai mặt nhìn nhau, không biết nên bắt Trương Kỵ hay nên bắt tên hắc y nhân kia thì tốt hơn.
Không đợi bọn họ kịp quyết định, trên bầu trời đột nhiên vang lên tiếng hô đầy lo lắng.
- Thiếu môn chủ! Ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì, hai vị cứ lo đánh đi, tốt nhất đánh chết hai tên cẩu tặc Vô Tâm Tông kia! Đám cá tôm thối nát này không khiến ta bị thương được!
Trần Trầm vừa hôn vừa đuổi đánh đám đệ tử Trúc Cơ, không bao lâu sau, hắn đã dùng sức một người đánh mấy tên đệ tử Trúc Cơ của Vô Tâm Tông bỏ chạy tứ tán.
Trên không trung, hai cường giả Vô Tâm Tông thấy địch thủ lo lắng không phải giả, tâm tư thoáng cái lung lay.
Bắt được Trần Trầm có thể chuyển cơ, nhưng nếu bắt được tên thiếu môn chủ Ma môn kia… Thế cục của hai nước sẽ có thay đổi.
Thực lực của tên thiếu môn chủ Ma môn này quả thực rất mạnh, đánh Trúc Cơ mà như thái thịt, xem ra là một cái thiên kiêu, nhân vật bực này khẳng định được Ma môn coi trọng.
Hơn nữa, Trần Trầm hiện tại đang được đám đệ tử Thiên Vân Tông bảo hộ xung quanh, trái lại, thiếu môn chủ Ma môn chỉ có một mình.
Nghĩ đến đây, lão giả Vô Tâm Tông không chút do dự quát:
- Trước bắt tên thiếu môn chủ Ma môn kia! Nếu ai có thể bắt lấy hắn, thưởng 1 vạn linh thạch!
Hắn vừa dứt lời, lập tức có ba bốn tên cường giả Kim Đan vọt về phía Trần Trầm.
- Lão tắc, ngươi lấy nhiều khi ít! Tại hạ cáo từ!
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm gào to, xoay người bỏ chạy, tốc độ cực nhanh.
Mấy tên cường giả Kim Đan đuổi sát phía say, không bao lâu lắm, đám người đã biến mất ở phương xa.
Trên bầu trời, Chu Phong cùng Chu Sơn thấy vậy, vô cùng lo lắng, vô thức một chia ra một người đi cứu viện.
Nhưng lúc này, hai gã Nguyên Anh Vô Tâm Tông tựa như đánh máu gà, bộc phát 120% thực lực, ngăn chặn hai người bọn họ cùng Tiêu Vô Ưu.
Phía dưới, Trương Kỵ nhanh chóng được đưa đến chỗ an toàn.
- Thánh tử, chúng ta ra ngoài xem thử, thuận tiện giúp các sư đệ khác! - Sau khi an bài thỏa đáng cho Trương Kỵ, mấy tên đệ tử nội môn vội vã chạy ra ngoài.
Không bao lâu sau, chỗ này chỉ còn lại Trương Kỵ.
Hắn lẳng lặng lấy vật trong ngực ra, đó là một tờ giấy cùng với một cái nhẫn trữ vật.
Mở ra xem, là bút tích của đại ca.
- Trương Kỵ, ở Ma môn, ta tìm được một công pháp không tệ, không có đan điền vẫn có thể tu luyện được, gọi là Đoạt Thiên Bất Tử Quyết.
- Tu luyện môn công pháp này cần cướp đoạt thượng thiên khí vận, dung hòa vào bản thân, nói ngắn gọn là đập thiên tài địa bảo.
- Theo ta thấy, môn công pháp này càng ăn nhiều thiên tài địa bảo thì càng lợi hại, thậm chí mỗi một lần đột phá tu vi đều cần thiên tài địa bảo đặc biệt.
- Thiên tài địa bảo là thứ gi? Đại ca ngươi thiếu sao?
- Cho nên hảo hảo mà tu luyện, không cần lo lắng gì cả, mấy thứ bên trong nhẫn trữ vật đủ để ngươi tu luyện đến mức lợi hại như đại ca.
- Trương Kỵ, ngươi là người có vận khí tốt, ở bên cạnh ta sẽ hạn chế ngươi phát triển, hôm nay ta thân hãm Ma môn, ngươi vừa lúc có thể thả sức mà làm.
- Trở nên mạnh mẽ, bước đi trên con đường thuộc về mình, nhớ kỹ, mục tiêu của huynh đệ chúng ta chính là tinh thần đại hải!
Nhìn mấy dòng ngắn ngủi này, Trương Kỵ lệ rơi đầy mặt.
Đại ca ở Ma môn có bao nhiêu nguy hiểm, không nghĩ cũng biết, nhưng hắn vẫn nhớ đến mình, thậm chí còn vì mình tìm được một truyền thừa lợi hại như vậy.
Không chỉ thế… Vừa nãy trước mặt nhiều Nguyên Anh cường giả như thế, đại ca vẫn liều lĩnh giao nhẫn trữ vật cho mình, thậm chỉ không tiếc cứng rắn nhận một kích của tu sĩ Kim Đan.
Phần tình nghĩa này…
Trương Kỵ lau nước mắt, trong đầu tưởng tượng đủ loại gian nan mà Trần Trầm phải trải qua, nội tâm càng thêm cảm động, kiềm lòng không được phát thệ.
Từ này về sau, hắn nhất định phải là một cường giả đầu đội trời, chân đạp đất! Dù cho có cực khổ nhiều hơn nữa, có phải dùng hết thảy thủ đoạn cũng không hối tiếc!
Có vậy mới không phụ huynh đệ chi nghĩa!

Bên kia, Trần Trầm đã chạy được năm sáu ngàn mét, tốc độ dàn thả chậm, cuối cùng quay đầu, nhìn về phía đám cường giả Kim Đan.
- Chỉ ba cái Kim Đan sơ kỳ, các ngươi cũng quá xem thường ta!
Trần Trầm cười nhạt nói.
Tên Kim Đan cầm đầu thấy Trần Trầm đủng đỉnh chạy, tựa hồ không có chút nào khẩn trương, lập tức lộ vẻ lo lắng.
Cảm giác bất an đột nhiên ùa về, có khi nào bọn hắn bị lừa rồi không?
- Rốt cuộc ngươi là người phương nào? Hẳn không phải thiếu môn chủ đệ nhất phân bộ Ma môn?
Trần Trầm lắc đầu, cười khẽ:
- Không, ta chính là thiếu môn chủ đệ nhất phân bộ Ma môn, tương lai là môn chủ Ma môn, kiêm nhiệm Đại Trần chi vương! Các ngươi thấy có trâu không?
- Đại Trần chi vương? - Mấy tên tu sĩ Kim Đan nghệt mặt ra, vương này là vương nước nào?
- À, ta quyết định tương lai sẽ thống nhất Đại Tấn cùng Đại Chu, đổi quốc hiệu thành Đại Trần, các ngươi thấy thế nào? Êm tai không? - Trần Trầm giải thích.
Mặt đám tu sĩ Kết Đan thoáng cái biến thành màu gan heo.
Vô liêm sỉ bọn họ từng gặp rồi, nhưng vô liêm sỉ cỡ này quả thật là văn sở vị văn đấy!
Đang lúc đám người nộ khí xông thiên, lực chú ý đều đặt vào tên vô sỉ trước mặt, giữa hư không đột nhiên xuất hiện một thân ảnh, mang theo phong mang sáng chói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận