Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 56: Nhãn Tuyến Của Vô Tâm Tông

Chương 56: Nhãn Tuyến Của Vô Tâm TôngChương 56: Nhãn Tuyến Của Vô Tâm Tông
         Sáng sớm hôm sau, Trần Trầm vẫn còn trong trạng thái mộng bức.
Lúc này, Hồ Tiên Nhi lộ vẻ xấu hổ bước ra từ trong thư phòng. Thân là yêu, đã rất lâu rồi nàng không ngủ, nhưng đếm qua lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Mấu chốt hơn nữa chính là khi tỉnh lại còn phát hiện mình… Chảy nước miếng.
Bộ dạng kia tám chín phần là bị chủ nhân thấy được. Thật mất mặt mà!
- Chủ nhân, chào buổi sáng… - Hồ Tiên Nhi bắt chuyện hòng che dấu bối rối của mình.
Nghe vậy, Trần Trầm lẩm bẩm:
- Nói cho ngươi một tin tốt, cùng một tin xấu, ngươi muốn nghe cái nào?
- À? - Hồ Tiên Nhi có hơi sững sờ, sau đó vô thức nói. - Tin tốt!
- Sau này ngươi không cần quản lý dược điền nữa.
Hồ Tiên Nhi không vội cao hứng, mà cẩn thận từng chút một hỏi:
- Còn tin xấu?
- Ngươi phải dạy nó nói chuyện! - Trần Trầm chỉ một ngón tay về phía dược điền, trịnh trọng nói.
Hồ Tiên Nhi nhìn theo phương hướng hắn chỉ, toàn bộ yêu đều đang đứng trong đó.
Bên trong dược điền, Vạn niên Giả Hoàng Tinh cao khoảng 1 xích, trên người có một lớp băng, đang đào đất, mỗi một lần đào đều không quên phóng thích ít linh khí.
Ngoài ra, còn có tiểu bìm biếc đang cười run cả người, phát ra âm thanh liên tiếp:
- Sớm sớm!
- Hai thứ này thành tinh rồi? - Hồ Tiên Nhi cả kinh nói.
- Còn không phải sao? Giả Hoàng Tinh còn may, là một con yêu trung thực, thế nhưng hoa bìm biếc dường như có năng lực nói chuyện, rất thích bắt chước người khác nói, sau này ngươi có rãnh thì dạy nó. Đúng rồi, hình như nó còn có một năng lực đặc thù, có thể thúc đẩy thiên tài địa bảo trong dược điền phát triển.
Trần Trầm bất đắc dĩ giải thích.
- Co…Co…Co… Có thể! - Tiểu bìm biếc lên tiếng.
- Thiên phú thần thông… Không ngờ tiểu tử này lại sinh ra thiên phú thần thông nghịch thiên như thế… - Hồ Tiên Nhi không dám tin nói.
Loại năng lực “thôi” này vốn chỉ có những cường giả Nguyên Thần cảnh trong truyền thuyết mới có được, nhưng cần phải trả một cái giá đắt. Vậy mà tiểu yêu còn chưa hóa hình trước mặt lại có thể làm được, nếu truyền ra ngoài sợ rằng đưa đến không ít người ngấp nghé.
Nàng vừa dứt lời, tiểu bìm biếc không lên tiếng nữa, vạn niên Giả Hoàng Tinh cũng chui tọt vào đất.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên âm thanh dịu dàng của một nữ nhân.
- Trần sư huynh có đây không?
Nghe được thanh âm này, Trần Trầm chấn động, vội đứng lên.
Theo lý thuyết, đến Thiên Vân tông, hắn còn chưa kịp thả thính mấy vị sư muội, vậy mà hiện tại lại có ngườ tìm tới cửa, chẳng lẽ muốn nịnh nọt chưởng môn tương lai?
Nghĩ đến đây, hắn hắng giọng một cái, một bộ trịnh trọng nói:
- Ở đây, mời vào.
Hắn vừa nói xong, một nữ tử hoàng y, tướng mạo cực đẹp bước vào. Nhìn thấy vị này, Trần Trầm cảm thấy có chút quen mắt.
Không đợi hắn hỏi, hoàng y nữ tử đã chủ động giới thiệu:
- Nội môn đệ tử Triệu Tiểu Nhã bái kiến Trần sư huynh.
...
Tuy mặt ngoài Triệu Tiểu Nhã đang cười, nhưng trong lòng lại đắng chát không thôi.
Đây là lần đầu tiên nàng đến biệt viện chủ phong, mức độ nồng đậm của linh khí tại đây quả thực khiến người khiếp sợ, so với nơi nàng tu luyện, tối thiểu phải tốt hơn gấp 3 lần.
Thậm chí ngay cả chỗ của gia gia nàng, Thiên Vân tông Hình Phạt trưởng lão, cũng không tốt được như vậy.
- À? Triệu sư muội tìm ta có chuyện gì? - Trần Trầm lạnh nhạt hỏi, rất có phong phạm sư huynh.
Đương nhiên là Triệu Tiểu Nhã đến tìm hiểu về Thiên Vân Thần Lôi Quyết rồi, chính vì thế, nàng còn mang theo Thiên Niên Xích Tham (1) vô cùng quý trọng dùng làm lễ vật đây này.
(1) Nhân sâm đỏ ngàn năm.
Diễn xuất hôm qua của Trần Trầm… Nàng xem hiểu. Trong mắt nàng, đó chính là trần trụi ám chỉ mọi người đến tặng lễ.
Loại người sinh ra trong hóc kẹt này, vô cung tham lam, chỉ cần hợp ý, nói không chừng thật sự sẽ đưa ra Thiên Vân Thần Lôi Quyết.
Ý niệm vừa sinh ra, nàng lập tức nhìn về phía Hồ Tiên Nhi sau lưng Trần Trầm.
Trần Trầm nhanh chóng hiểu ý nàng, quay sang phân phó Hồ Tiên Nhi:
- Tiên Nhi, ngươi đi trông coi dược điền đi.
Nghe vậy, Hồ Tiên Nhi đành phải vờ vịt rời đi, ở trước mặt người ngoài, nàng không dám làm mất mặt Trần Trầm.
Đi theo hắn ta lâu như vậy, nàng biết rõ, so với mấy thứ bảo vật loạn thất bát tao, cái mà chủ nhân nàng coi trọng nhất chính là thể diện.
- Sư huynh quả nhiên là người thông tuệ… - Triệu Tiểu Nhã cười tán thưởng một câu, sau đó nét mặt thoáng thay đổi, trở nên điềm đạm đáng yêu.
- Trần sư huynh, ngươi có điều không biết, lúc Tiểu Nhã còn nhỏ, phụ mẫu đã bị Ma môn giết hại, cho nên ta vẫn luôn dốc lòng báo thù cho phụ mẫu… Đáng tiếc thực lực không đủ…
Nghe đến đó, Trần Trầm cau mày.
Đây là có ý gì, chẳng lẽ muốn ta thay ngươi báo thù à?
Thế nhưng người cũng đâu phải thê tử của ta, hiện tại ta cũng chưa là chưởng môn, hơi đâu quản nhiều việc như vậy chứ?
Thấy vẻ mặt của Trần Trầm biến hóa, Triệu Tiểu Nhã biết chắc hắn đã hiểu lầm, lập tức giải thích:
- Gia cừu tự nhiên sẽ do Tiểu Nhã báo, chỉ là hiện nay thực lực Tiểu Nhã quá yếu, cần…
Nói đến đây, Triệu Tiểu Nhã liền xuất ra Thiên Niên Xích Tham từ trong túi trữ vật.
Xích Tham vừa ra, một cỗ linh khí nồng đậm cũng theo đó tản mát.
Nhìn Xích Tham trong tay, Triệu Tiểu Nhã vô cùng đau lòng, linh khí ẩn chứa bên trong thứ này không dưới 500 khối Linh thạch đâu! Nếu nàng hấp thu toàn bộ, tu vi sẽ lập tức tiến lên một bước đấy.
Thế nhưng không bỏ được hài tử sao bắt được sói, không đổ máu thì sao có thể không biết xấu hổ hỏi đến Thiên Vân Thần Lôi Quyết?
Nhưng nhìn thấy Thiên Niên Xích Tham, trong mắt Trần Trầm lại chẳng hề có một chút tham lam như nàng tưởng tượng, thậm chí một chút dao động cảm xúc cũng không có.
Sao lại thế này?
Thời điểm nàng còn đang nghi hoặc, xa xa truyền đến một âm thanh xưa cũ.
- Đồ đệ, một ngàn khối linh thạch lần trước đã dùng hết chưa? Đến chỗ ta lấy thêm 1000 khối nữa.
Nghe được thanh âm này, Triệu Tiểu Nhã như bị sét đánh.
Đãi ngộ của Thánh Tử là vậy à? Lần trước một ngàn khối Linh thạch…
Thế nhưng Trần Trầm chỉ mới đến Thiên Vân tông vài ngày thôi!
Nhìn lại Xích Tham trong tay mình, Triệu Tiểu Nhã có hơi xấu hổ, cảm thấy cái này không đưa ra được nữa.
Thấy thái độ của nàng, lại nhớ đến mấy lời sư phụ vừa nói, Trần Trầm bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Triệu Tiểu Nhã trước mặt tám chín phần là có yêu cầu quá phận với hắn.
- Chẳng lẽ cầu yêu?! Cái này… Cũng không tính là quá phận đâu nhỉ! Haiz… Dù sau lớn lên cũng xinh đẹp như vậy.
- Mà thôi, vẫn nên tin tưởng sư phụ.
Trần Trầm khẽ thở dài, quay đầu nói với Hồ Tiên Nhi:
- Tiên Nhi, không phải ngươi muốn gốc Hoa Yêu 2000 năm trong dược điền à? Hôm nay tâm tình bản Thánh Tử tốt, ban thưởng cho ngươi.
Nghe vậy, đồng tử Triệu Tiểu Nhã có hơi co lại, vô thức nhìn về phía dược điền. Không xem thì thôi, vừa xem thiếu chút mù mắt, chỉ thấy bên trong tràn đầy thiên tài địa bảo, mỗi một loại đều không kém Thiên Niên Xích Tham trong tay nàng.
- Cái này...
Cả người Triệu Tiểu Nhã run lên, Thiên Niên Xích Tham vô cùng quý giá đối với nàng, vậy mà lại có thể tùy tiện thấy được trong sân của tên Thánh Tử mới nhập môn này.
Cái này bảo nàng tìm ai nói lý đây hả?
Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy Thiên Niên Xích Tham trong tay không kém là bao so với hoàng kim của Tôn Thiên Cương ngày hôm qua.
Dù sao giá trị một vật là tương đối, một trăm lượng trong mắt dân đen là thiên văn tổ sự, thế nhưng đối với thổ hào bất quá chỉ là chút tiền tiêu vặt.
Mà hiện tại, nàng chính là dân đen, còn Trần Trầm trước mặt là thổ hào.
- Sư muội, ngươi cầm cái Xích Tham này là có ý gì? - Trần Trầm quay đầu lại, nở nụ cười nhìn Triệu Tiểu Nhã.
- Không có… Không có, chỉ là một chút lễ gặp mặt, khiến Trần sư huynh chê cười rồi. - Triệu Tiểu Nhã luống cuống dúi Xích Tham vào tay Trần Trầm.
Thân là nội môn nhị sư tỷ, nàng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, hôm nay sợ là tiền mất tật mang rồi.
Càng khiến nàng sợ hãi chính là vừa nãy Tông chủ đã lên tiếng, nói cách khác, hành vi hôm nay của nàng sợ là đã bị Tông chủ thấy được.
Thực lực cường giả Kết Đan đỉnh phong khủng bố như vậy sao? Dù cho an tọa ngoài ngàn mét cũng có thể thấy rõ những chuyện xảy ra ở đây…
Vừa nghĩ đến đây, nàng nào ở nán lại, vội vã cáo từ một tiếng, sau đó hoảng sợ rời khỏi biệt viện chủ phong.
- Triệu sư muội, Xích Tham này của ngươi… Ta nhận! Ngày sau ở Thiên Vân tông, ta bảo hộ ngươi! Gặp phiền toái cứ báo tên ta!
Sau lưng vang lên thanh âm Trần Trầm, Triệu Tiểu Nhã lại hoàn toàn không nghe vào tai, giờ phút này, trong đầu nàng chỉ có một câu:
- Tông chủ không cho ta học Thiên Vân Thần Lôi Quyết!
Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Tiểu Nhã bất giác rơi lệ.
Nàng muốn thay phụ mẫu báo thù, đó là thật… Tuy nàng biết rõ Thiên Vân Thần Lôi Quyết chưa chắc là công pháp thích hợp với mình, thế nhưng không nhìn một cái, nàng vẫn không cách nào hết hy vọng.
Hôm nay xem ra… Là hoàn toàn không có hi vọng rồi!
Mang theo vẻ mặt mờ mịt, Triệu Tiểu Nhã nhanh chóng đi xuống chủ phong, ngay khi nàng chuẩn bị tiến vào nội môn, một âm thanh lỗ mãng hô tên nàng.
- Triệu sư muội, biệt lai vô dạng nha!
Nghe được âm thanh này, trong mắt Triệu Tiểu Nhã lóe lên một tia chán ghét, mờ mịt trên mặt cũng biến mất vô tung, chuyển lành lãnh ý vô tận, sau đó, nàng mới quay đầu.
- Vương sư huynh, từ khi chia tay đến nay vẫn khỏe chứ!?
Người được xưng là Vương sư huynh sải bước đi đến trước mặt Triệu Tiểu Nhã, tham muốn chiếm giữ trong mắt không cách nào che giấu được.
- Chậc chậc chậc, Triệu sư muội, một ngày không thấy như cách ba thu! Ngươi càng thêm hấp dẫn hơn so với lúc trước!
- Vương sư huynh xin tự trọng! - Triệu Tiểu Nhã lui về sau hai bước, ánh mắt càng thêm chán ghét.
Tại Thiên Vân tông, dám đùa giỡn nàng cũng chỉ có tên trước mặt.
Đoạn thời gia trước, tên Vương Phong này đến thế tục dạo chơi, không ngờ hôm nay đã quay về tông.
Ngẫm lại tên này lúc trước chẳng khác nào keo dán chó quấn lấy mình, nội tâm Triệu Tiểu Nhã càng phát hỏa.
- Hắc hắc, Tiểu Nhã, dạo chơi ở thế tục một phen, ta mới phát hiện chỉ có ngươi là người trong lòng ta! - Vương Phong lộ vẻ dâm tà, hận không thể nuốt hết Triệu Tiểu Nhã tại chỗ.
Khí tức trên người Triệu Tiểu Nhã chấn động, Vương Phong trực tiếp bị đánh văng ra xa bảy, tám mét, nằm rạp trên mặt đất.
- Hay lắm! Triệu Tiểu Nhã, ngươi dám đánh ta! Thiên Vân tông các ngươi muốn lật trời rồi! - Vương Phong nằm rạp trên mặt đất, hung hăng thét lên.
Thấy vậy, Triệu Tiểu Nhã thầm hối hận không thôi, hôm nay tâm trạng không tốt, có hơi xúc động.
Sở dĩ không thể trêu vào tên Vương Phong này, cũng không phải vì thiên phú hay tu vi hắn cao, cũng chẳng phải hắn có chỗ dựa vững chắc trong tông.
Mà tên này chính là “đệ tử giao lưu” do Vô Tâm Tông, tông môn đứng đầu 36 tông, phái đến Thiên Vân tông.
Trên danh nghĩa là đệ tử giao lưu, nhưng thật ra là tai mắt Vô Tâm Tông cài vào Thiên Vân tông, hơn nữa còn là loại tai mắt công khai. Nếu tên Vương Phong này chạy về Vô Tâm Tông nói bậy nói bạ về Thiên Vân tông, sợ rằng Thiên Vân tông khó tránh khỏi bị Vô Tâm Tông làm khó dễ, thậm chí xử phạt…
Bạn cần đăng nhập để bình luận