Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 256: Cọc tiêu đạo đức Trần sư huynh

Chương 256: Cọc tiêu đạo đức Trần sư huynhChương 256: Cọc tiêu đạo đức Trần sư huynh
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
--------------------
Tuyệt đối không thể nói ra tin tức sư phụ đi lãnh thổ yêu tộc, giờ này khắc này, tất cả lửa giận đều phải từ gã chịu đựng.
Sư phụ mạo hiểm đi lãnh thổ yêu tộc, nếu gã không chịu nổi chút áp lực tại đây thì sao xứng đáng với sư phụ?
Nghĩ đến đây, nét mặt của Trương Kỵ trở nên dứt khoát quyết nhiên, không đợi chúng tu sĩ hỏi, gã chủ động mở miệng nói:
- Chuyện này chờ qua vài ngày nữa sẽ có giải thích cho mọi người, xin tất cả hãy bình tĩnh khoan nóng.
Nhiều người nghe vậy trong mắt lộ ra tia khinh miệt.
Người đã chết rồi, giải thích cái khỉ gì?
Không lẽ Thất Sát Ma Quân tu luyện đến thời điểm mấu chốt, đi bế quan?
Nhưng dù vậy cũng nên nói một tiếng với mọi người, không nói không rằng làm tất cả mù tịt là vì sao?
Mọi người đến đây là liều mạng vì toàn nhân tộc, không phải để chết không rõ ràng.
Có tu sĩ kệch cỡm châm chọc:
- Trương đạo hữu, với tình huống hiện tại thì không biết vài ngày sau mọi người có sống nổi không nữa, đến lúc đó ngươi đi đâu giải thích cho mọi người?
Trương Kỵ thầm siết chặt nắm tay, nhưng không cách nào mở miệng phản bác, bởi vì người ta nói sự thật.
Thấy lửa giận trong mắt mọi người càng cháy dữ dội, một tiếng cười khẽ đột ngột từ xa vọng lại:
- Hi, mọi người ở đây làm gì thế?
Nghe âm thanh đó, mọi người theo tiếng nhìn lại. Chỉ thấy một bóng dáng hơi chật vật xuất hiện trong lều, là Trần Trầm biến mất một đêm.
Sự thật thì đa số người không chú ý đến sự biến mất của Trần Trầm.
Tuy Trần Trầm có thiên tư siêu đẳng, vẻ ngoài đường đường, nhân nghĩa vô song, nhưng ở trên chiến trường được chú ý nhiều nhất vĩnh viễn là người mạnh nhất.
Mãi đến bây giờ thấy bộ dạng chật vật của Trần Trầm, đám tu sĩ đều cho rằng hắn cũng chạy trốn cả đêm giống như bọn họ.
Có tu sĩ nhìn về hướng Trần Trầm, trong giọng nói tràn đầy oán niệm đối với Trương Kỵ:
- Trần đạo hữu, Trương Kỵ này là huynh đệ của ngươi, vậy ngươi hỏi hắn xem Thất Sát Ma Quân rốt cuộc đi đâu?
Trần Trầm nghiêm trang đi tới trước mặt Trương Kỵ, trầm giọng hỏi:
- Trương Kỵ, Ma Quân lão nhân gia đi chỗ nào?
Trương Kỵ kinh ngạc liếc Trần Trầm một cái, tiếp theo cúi đầu, không kêu một tiếng.
Nhiều tu sĩ trông thấy cảnh này đều tức xì khói.
Huynh đệ từ xa xôi lặn lội đến giúp ngươi vậy mà ngươi vẫn không chịu nổi, người này hết thuốc chữa rồi.
Chẳng lẽ người ma đạo có lòng nghi ngờ nặng vậy sao? Không muốn tin tưởng bất cứ người nào?
Nghĩ đến đây, có người cảm thấy không đáng giá thay cho Trần Trầm.
Trần Trầm chăm chú nhìn vào Trương Kỵ, vỗ vai gã, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ:
- Ta hiểu biết huynh đệ của ta, bình thường chân chất, hắn không chịu nói thì chắc là vì Thất Sát Ma Quân ra lệnh cấm nói.
Mọi người ngây ra, không lên tiếng.
- Nếu Thất Sát Ma Quân đại nhân đã ra lệnh thì tự nhiên có đạo lý riêng, chúng ta chỉ có thể lựa chọn tín nhiệm. Các vị, thử hỏi nếu là sư tôn của các người hạ lệnh ngậm miệng với các người thì các người sẽ nói ra chứ? Suy bụng ta ra bụng người, hy vọng mọi người thông cảm cho.
Nghe Trần Trầm nói vậy, nhiều người sắc mặt hơi dịu lại, nhưng cũng có người bất mãn.
- Trần đạo hữu! Chẳng lẽ Thất Sát Ma Quân ra lệnh, rồi để mặc sư huynh của ta chết không rõ ràng vậy sao?
Nghe câu chất vấn kia, Trần Trầm nhìn về hướng phương xa, ánh mắt trở nên sâu thẳm, thật lâu sau mới sâu kín nói:
- Người của nhân tộc ta chết không rõ ràng lẽ nào ít sao? Vùng hai nước Tề, Vệ này mấy nghìn vạn phàm nhân uổng mạng, trong chúng ta có ai giải thích với bọn họ? Nói cho bọn họ tại sao yêu tộc bước vào lãnh tổ nhân tộc chúng ta?
Tu sĩ kia á khẩu, chỉ có thể lặng lẽ cúi đầu.
Kẻ yếu chỉ có thể nghe theo cường giả sắp đặt, không cách nào chi phối vận mệnh của mình, tuy rằng tàn khốc nhưng là hiện thực.
Phàm nhân ở trong mắt các tu sĩ tựa như con kiến, mà bọn họ ở trong mắt tu sĩ cấp cao thì cũng hèn mọn giống như vậy.
Muốn hiểu rõ tất cả thì chỉ có cường giả mới có tư cách.
Trần Trầm nói tiếp:
- Thất Sát Ma Quân là cao thủ của nhân tộc ta, thành danh lâu trên trăm năm, chắc trong lòng mọi người đều tin tưởng ngài ấy. Bây giờ tất cả tức giận chỉ vì chiến sự tồi tệ làm rối loạn tâm tình mọi người.
Chúng tu sĩ nghe vậy đều không kìm được có chút hổ thẹn.
Nếu bình tâm lại suy nghĩ thì đúng như Trần Trầm đã nói, bọn họ trách cứ Trương Kỵ chỉ vì tìm cái bia trút cảm xúc uất nghẹn ra thôi.
Nếu như Thất Sát Ma Quân tạm thời đi chi viện nơi khác quan trọng hơn, vắng mặt trong doanh, chuyện đó sao có thể nói ra? Nếu lỡ bị truyền vào tai yêu tộc thì không tưởng tượng nổi hậu quả.
Nghĩ đến đây, có mấy tu sĩ hiểu lý lẽ cùng nhìn về hướng Trương Kỵ.
- Trương đạo hữu, lúc nãy là chúng ta xung động, xin Trương đạo hữu đừng để bụng.
- Đúng vậy, việc này là lỗi của chúng ta!
Thấy mấy người chủ động biểu đạt xin lỗi mình, Trương Kỵ nhìn bóng lưng ở trước mặt mình, trong lòng cảm động vô cùng.
Chỉ cần đại ca ở bên cạnh gã thì đại ca sẽ che mưa chắn gió cho gã, cả đời gã nợ đại ca quá nhiều.
Trần Trầm không nhìn Trương Kỵ mà vung tay, thoáng chốc một xác chết sư tử khổng lồ xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Trần Trầm chỉ vào xác chết sư tử, sắc mặt hơi trắng:
- Sư Hoàng Nguyên Thần này vừa bị ta chém giết không bao lâu, còn nóng hổi, mọi người thừa dịp còn ấm đem đi nướng ăn, an ủi trái tim bị giật mình.
- Là nó!
- Nửa tháng trước ta còn kịch chiến với nó một phen! Không ngờ hiện giờ đã chết rồi!
Mọi người nhìn sư tử khổng lồ kia mình đầy vết thương, lại nhìn bộ dạng chật vật của Trần Trầm, tâm tình vô cùng phức tạp.
Rõ ràng là hắn trải qua một trận đại chiến vô cùng khó khăn gian khổ mới cứng rắn giết được Yêu Hoàng Nguyên Thần này.
Trần Trầm che miệng ho nhẹ, khóe môi chảy vệt máu:
- Khụ khụ!
Chúng tu sĩ thấy vậy trong lòng tràn ngập áy náy.
Một tuyệt thế thiên kiêu xen lẫn trong bọn họ, hắn còn chưa càu nhàu cái gì, đám tôm tép như họ có tư cách gì oán trách?
Không lẽ mạng của bọn họ quý giá hơn Tiên Thiên Linh Thể của người ta sao?
Mấu chốt là Trần Trầm không oán trách cũng đành thôi, còn liều bị thương nặng đánh chết một Yêu Hoàng Nguyên Thần.
Cao phong lượng tiết như vậy khiến bọn họ tự biết xấu hổ!
Mấy đệ tử nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông thấy vậy trong lòng chua xót, chạy lại hỏi:
- Trần sư huynh, ngươi không sao chứ?
Trần Trầm cố gắng nâng cao tinh thần, lắc đầu:
- Không sao, chẳng qua là thận và gan bị Yêu Hoàng Nguyên Thần này đập nát, vết thương nhỏ đó không đáng gì so với những đồng bào đã chết trận.
Mấy đệ tử nữ nghe vậy suýt òa khóc.
Hai nội tạng bị đập nát mà bảo là vết thương nhỏ, cố chịu đựng nói đạo lý cho mọi người nghe, thậm chí chia chiến lợi phẩm mình cực khổ kiếm được cho mọi người.
Không ngờ trên đời có kỳ nam tử vô tư hiến dâng như vậy, hèn gì sư tỷ vừa mắt Trần sư huynh!
Ngẫm lại trong môn phái có mấy đệ tử nam mang thành kiến với Trần sư huynh, các nàng càng bất bình hơn.
Chờ khi nào về, các nàng nhất định phải giảng đạo lý cho đám người này!
Người khác thấy vậy cũng lập tức lại đây hỏi han ân cần.
Bầu không khí giận dữ trong doanh địa dần tan biến.
Có cọc tiêu đạo đức đại công vô tư như Trần Trầm ở, không còn ai mặt dày nói một câu phàn nàn nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận