Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 94: Nhân Cơ Hội Vơ Vét Tài Sản

Chương 94: Nhân Cơ Hội Vơ Vét Tài SảnChương 94: Nhân Cơ Hội Vơ Vét Tài Sản
         Trần Trầm có hơi kinh ngạc.
Hắn kinh ngạc không phải vì Trọng Diệp khiêu chiến Diệp Vô Sinh, mà là vì Viên Kình Thiên của Phong Ẩn môn kia.
Tên này chính là Thánh tử mạnh nhất trong mười tám tiểu tông mà hệ thống đã nhắc đến, vẻ ngoài thường thường, không có gì nổi bật, một thân y phục luyện công màu đen, thoạt nhìn không khác gì người thường, cứ có cảm giác như không hề tồn tại.
Mà tác dụng của hắn trong mười tám tiểu tông tựa hồ tương xứng với bề ngoài của hắn.
Hiển nhiên chính là một cái đánh xì dầu (1).
(1) Giả bộ đánh đấm cho có khí thế.
Đi khiêu chiến Trọng Diệp, mười tám tiểu tông sẽ không để người thật sự lợi hại làm việc này.
Bởi vì xếp hàng thứ nhất không cách nào khiêu chiến kẻ khác, chỉ có thể chờ người khiêu chiến.
Mà khiêu chiến hạng nhất… Có mấy ai dám?
Vô Tâm tông cho ngươi ngồi ở đó, ngươi mới có thể ngồi ở đó. Nếu như ngươi dám chủ động đi khiêu chiến hạng nhất, tám chín phần sẽ bị Trọng Diệp nhắm vào.
Cho nên sau khi Viên Kình Thiên ngồi vào vị trí đầu tiên kia, cũng có nghĩa là hai ngày kế tiếp hắn vẫn sẽ ngồi đó, mãi cho đến khi Trọng Diệp thu thập hết thảy, hắn mới có thể xuống.
Đó chẳng phải gia hỏa lợi hại nhất mười tám tiểu tông trong hai ngày này phải làm linh vật à?
Cái này quả thật là lãng phí nhân tài mà!
Trần Trầm thầm khó hiểu, không rõ Vô Tâm tông đang đánh bàn tính gì.
Mà lúc này, Diệp Vô Sinh đang chạy đến lôi đài, bởi vì một thân khôi giáp, bước chân của hắn thập phần nặng nề, mỗi một bước tựa như giẫm vào lòng người, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
So với Diệp Vô Sinh, Trọng Diệp trực tiếp bay lên đài, vẻ mặt thản nhiên.
Nhìn Trọng Diệp phía xa, giáp sắt trên mặt Diệp Vô Sinh có hơi rung lên.
- Ta biết rõ bản thân hiện tại không phải đối thủ của ngươi, nhưng Bạch Hổ Tông chúng ta xưa nay không có thói quen chưa chiến đã hàng.
- Ha!
Trong Diệp chỉ thốt ra một chữ này, trên mặt không có biểu lộ gì khác.
Hai người đứng trên lôi đài, mặt đối mặt, một giây sau, trên người Diệp Vô Sinh đột nhiên bộc phát một cỗ sát khí bàng bạc.
Cảm thụ được cỗ sát khí này, ngay cả trọng tài là Kim Đan lão giả cũng bị ảnh hưởng, vội thối lui hai bước.
- Ngươi định vừa lên liền xuất toàn lực à? – Trọng Diệp nhàn nhạt nói.
Diệp Vô Sinh không đáp, lúc này, khôi giáp trên người đã lập lòe linh lực quang mang, ngay sau đó, sau lưng hắn hình thành hư ảnh một đầu bạch hổ cự đại dài gần 10 mét, cao độ khoảng 4 mét.
Hư ảnh bạch hổ ngửa mặt lên trời gào thét, uy áp khủng bố khuếch tán bốn phía lôi đài.
Ba mươi sáu tông Thánh tử, Thánh tử an tọa trên đài ca bị uy áp khủng bố này bao trùm cũng nhịn không được biến sắc, bởi vì trong mắt bọn họ, trước mặt không phải là Bạch Hổ, mà là một mảnh thi sơn huyết hải.
Xếp hạng thứ tư Thiên Kiêu bảng, có trời mới biết Diệp Vô Sinh đã giết bao nhiêu người Ma môn mới đổi lấy được?
- Sát!
Mắt thấy Bạch Hổ thành hình, Diệp Vô Sinh quát lên một tiếng, một quyền đánh thẳng về phía Trọng Diệp. Cùng lúc đó, hư ảnh Bạch Hổ cũng điên cuồng vọt về phía trước.
Lúc này, Trọng Diệp bỗng nhiên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, miệng thì thào, không biết đang nói gì.
Một giây sau, một cỗ âm hàn cực hạn bao phủ toàn bộ lôi đài, ngay sau đó hư ảnh Bạch Hổ thoáng cái sụp đổ, hào quang quẩn quanh quyền của Diệp Vô Sinh cũng tiêu tán.
Mọi người còn chưa kịp thấy chuyện gì đã phát sinh, Trọng Diệp đã đến trước người Diệp Vô Sinh, trong mắt tựa hồ có chút thất vọng.
- Diệp Vô Sinh, oán khí trong lòng ngươi cực nặng, dường như chấp niệm điều gì đó, ngươi như vậy, cả đời cũng không phải đối thủ của ta.
Nói xong lời này, Trọng Diệp vỗ một chưởng lên người Diệp Vô Sinh.
Rầm!
Một tiếng bạo nổ, Diệp Vô Sinh tựa như bị ảnh hưởng của đạn pháo đánh văng ra xa, đâm vào tường vây phía trên lôi đài.
Tường vây sụp đổ, Diệp Vô Sinh toàn thân khôi giáp cũng nhanh chóng bị máu tươi nhuộm đỏ.
- Yên tâm, không chết.
Trọng Diệp bình tĩnh nói ra bốn chữ, ngay sau đó liền bay về phía hoàng cung.
Đương nhiên hắn sẽ không ngồi vào chỗ Diệp Vô Sinh.
Ngồi ở đó chính là một loại vũ nhục đối với hắn.
Trọng Diệp đi rồi, trên giáo trường lặng ngắt như tờ.
Một chiêu đánh bại Diệp Vô Sinh xếp hạng thứ 3 Thiên Kiêu bảng, đây chính là thực lực của đương kim tân vương Đại Tấn, đệ nhất Thiên Kiêu bảng.
Còn hai ngày rưỡi, Trọng Diệp có thể khiêu chiến 5 người, bỏ qua Viên Kình Thiên linh vật kia, ba mươi sáu tông còn 4 người phải so chiêu cùng Trọng Diệp.
Ai sẽ là bốn người kia?
Nghĩ đến đây, ba mươi sáu tông Thánh tử, Thánh nữ trong mười hạng đầu đều cảm thấy vô cùng nặng nề.
- Trần sư huynh, lúc nãy ngươi biểu hiện thực lực quá mạnh, ta sợ rằng ngươi cũng bị Trọng Diệp nhắm vào!
U Lan Tâm bên cạnh lo lắng nói.
- Nhắm vào thì nhắm vào, còn có thể như thế nào? Cùng lắm thì bị hắn đánh trọng thương, sau đó hai chúng ta cuốn gói về nhà! – Trần Trầm không tim không phổi đáp.
U Lan Tâm liếc nhìn Diệp Vô Sinh một thân huyết sắc ở xa xa, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lẩm bẩm:
- Còn có thể như thế nào… Bị đánh bộ không đau sao?
Trần Trầm im lặng.
Vị này lại còn sợ đau???
Bất quá nghĩ lại, hình như hắn cũng hơi sợ.

Diệp Vô Sinh bại trận, mười tám tiểu tông Thánh tử, Thánh nữ như tiếp thêm sĩ khí.
Ngay sau đó, Huyền Băng Thánh nữ khiêu chiến Chu Tước môn Thánh nữ Tiêu Hoàng, kéo Tiêu Hoàng ra khỏi vị trí tông môn đệ tứ.
Bất quá trận này cực kỳ thảm thiết, đến cuối cùng, song phương đều trọng thương.
Đến lúc này, bài danh chiến cũng bước vào giai đoạn cao trào.
Một buổi sáng qua đi, mười tám tiểu tông đã có mười lăm tông thuận lợi thay thế ba mươi sáu tông.
Chỉ còn Tề Bất Phàm cùng với hai cái đánh xì dầu chưa ra tay.
Bất quá, đối tượng bọn họ phản kích là mấy cái tông môn yếu nhược trong ba mươi sáu tông, đám người này đã sớm đầu phục Vô Tâm tông, dù không có thực lực, thế nhưng suốt buổi sáng cũng không ai đi khiêu chiến bọn họ.
Cho nên buổi chiều mấy tên này chính là đối tượng để phát tiết, nhưng bọn họ cũng rất biết tự hiểu lấy mình, phần lớn đều không đánh, trực tiếp nhận thua.
Mắt thấy mặt trời đã dần xuống núi, Trọng Diệp lại lần nữa lên đài, khiêu chiến Thanh Long Thánh tử Lâm Tiến.
Như trước, đánh trọng thương Lâm Tiến, sau đó thản nhiên lướt đi.
Đến lúc này, bài danh chiến ngày đầu tiên cũng hoàn toàn kết thúc.
Ba mươi sáu tông Đại Tấn đã hoàn toàn thay đổi, trong 10 hạng đầu không có bất kỳ tông môn nào giữ được vị trí ban đầu.
Nhưng đây còn chưa phải tình huống tệ hại nhất.
Tệ nhất chính là Thánh tử, Thánh nữ 10 tông xếp hạng đầu, ngoại trừ Trọng Diệp, trên cơ bản đều bị trọng thương, không có năng lực tái chiến.
Nếu như không tìm được thủ đoạn đặc thù, bọn họ khó mà thoát khỏi vận mệnh bị khu trục khỏi ba mươi sáu tông.
Trái lại, Trần Trầm cùng U Lan Tâm trở thành người thắng chung cuộc trong 15 hạng đầu, chỉ là đổi vị trí, trên cơ bản không có bất kỳ tổn thương gì.
- Trần sư huynh, ta đấm lưng cho ngươi!
Trên đường trở về, U Lan Tâm vô cùng ân cần, bộ dáng kia chẳng khác nào tiểu cô nương bình thường.
- Ha ha, không phải ta nói ngươi. Thánh nữ ngươi cũng quá nhát gan đi, ngươi nhìn Tiêu Hoàng kìa, tuy là bị công pháp khắc chế, nhưng người ta cũng dám dốc sức liều mạng, hùng hổ đánh cho Huyền Băng Thánh nữ trọng thương.
Trần Trầm vừa đi vừa giáo huấn U Lan Tâm.
- Ta chẳng phải còn có Trần sư huynh sao? Nếu ta bị bức vào tuyệt lộ, ta cũng dám dốc sức liều mạng. – U Lan Tâm giơ nắm tay nhỏ, thề son sắt.
Ngay lúc hai người đang trò chuyện, đằng xa đột nhiên vang lên một trận ồn ào náo động.
- Nâng giá 30% cầu mua thiên tài địa bảo!
Thanh âm này vừa ra, một thanh âm khác lập tức vang lên.
- Nâng gia gấp đôi cầu mua thiên tài địa bảo chữa thương!
- Nâng giá gấp ba!

- Nâng giá gấp 10!
Nghe đến đây, Trần Trầm trợn mắt há hốc mồm.
Nâng giá gấp 10 lần cầu mua thiên tài địa bảo chữa thương… Đám người này… vả dữ vậy à?
Bất quá một lát sau, Trần Trầm như bừng tỉnh đại ngộ.
Đây tám chín phần là đệ tử tùy hành của mấy cái Thánh tử, Thánh nữ bị trọng thương kia.
Đang trong bài danh chiến, có thể không gấp à?
Lại nói thiên tài địa bảo cấp tốc chữa thương cũng không phải cải trắng, toàn bộ nội đô có thể có được bao nhiêu? Nếu như bị người khác mua mất, nói không chừng sẽ không còn nữa, mà như vậy đại biểu cho tông môn bọn họ sẽ bị đá ra khỏi ba mươi sáu tông.
Mua! Phải mua! Dù là táng gia bại sản cũng phải mua!
Nghĩ thông suốt đạo lý này, Trần Trầm có hơi kích động, đối với hắn, đây chẳng phải cơ hội ngàn năm một thuở sao?
Do dự một lát, Trần Trầm từ trong nhẫn trữ vật xuất ra một mảnh Tử Chi, giao cho U Lan Tâm.
- Này, giúp ta bán đi!
U Lan Tâm nhìn Tử Chi, lộ vẻ đau lòng. Loại thiên tài địa bảo trị thương tốt như vậy, bản thân còn không đủ dùng, sao lại cam tâm bán cho người khác?
Bất quá, thấy Trần Trầm một bộ kiên quyết, nàng cũng chỉ có thể tòng mệnh, cầm Tử Chi đi về phía đám người.
- Chỗ ta có một mảnh Tử Chi không biết bao nhiêu năm…
U Lan Tâm còn chưa hô xong, đám người đã vây lấy nàng.
- Ta ra 400 linh thạch!
- Ta ra 800.
- Một ngàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận