Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 424: Ngươi Lừa Ta Gạt

Chương 424: Ngươi Lừa Ta GạtChương 424: Ngươi Lừa Ta Gạt
         Phi hành ước chừng mấy ngàn dặm, Trần Trầm ngừng lại, tìm một chỗ thâm sơn, núp ở trong đó, đồng thời bỏ mặt nạ ra, khôi phục diện mạo như trước.
Trong nháy mắt vừa mới đánh giết Đào Hoa tông chủ, hắn đã dùng Hạo Nhiên Thánh Quang Quyết tịnh hóa thức hải của đối phương, nhưng mà thần thức bước vào Phân Thần trung kỳ, lại hấp thu thần thức Phân Thần sơ kỳ, tăng lên hình như rất nhỏ.
Lắc đầu, Trần Trầm lấy ra lệnh bài đưa tin.
- Sư tổ, ta trốn qua một kiếp, ngươi sao rồi?
- Ngươi không việc gì thì tốt, ta cũng không có việc gì, ngươi tranh thủ thời gian trở về tông môn, về đến tông môn, coi như là Ma Tôn kia cũng không thể làm gì chúng ta.
Nhìn thấy sư tổ đưa tin, Trần Trầm thở dài nhẹ nhõm.
Hắn không biết Đào Hoa tông hiện tại thế nào, cũng không biết Nhị Ma Tôn kia sau khi phát hiện Đào Hoa tông chủ vẫn lạc sẽ có phản ứng gì.
Hắn chỉ biết là hiện tại hắn cần nghỉ ngơi, đoạn đường này Độ Kiếp còn chưa tính, còn đấu trí đấu dũng với tông chủ Đào Hoa tông kia, một kích vừa rồi càng là cơ hồ trút xuống tất cả lực lượng của hắn.
Lúc này, hắn chỉ muốn nằm ngủ một giấc.
...
Cứ như vậy, nửa ngày trôi qua, Trần Trầm từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại, tuy là đại não vẫn còn có chút hỗn loạn, nhưng mà Linh Lực trong cơ thể ngược lại khôi phục không ít.
Không chậm trễ nữa, Trần Trầm bay thẳng đến Ngọc Đỉnh tông, trong lúc đó không tiếc lượn quanh đổi phương hướng mấy lần, tránh xa Đào Hoa tông.
Trở lại tông môn, người thứ nhất gặp đương nhiên là sư tổ.
Lúc này, sư tổ tuy là vẻ mặt tươi cười, nhưng Trần Trầm có thể từ chỗ sâu trong ánh mắt hắn nhìn thấy ưu thương và tự trách.
Trong lòng Trần Trầm thở dài, sư tổ như vậy chắc chắn là bởi vì chuyện của Vô Niệm Tiên Tử.
Vô Niệm Tiên Tử bởi vì ra ngoài đi tìm sư tổ, vậy mới mất tích, nếu sư tổ không tự trách đó là không thể.
Nếu chuyện này không giải quyết được, sợ rằng sẽ thành chấp niệm của sư tổ.
- Sư tổ, trọng bảo ngày ấy đến cùng là cái gì?
Tuy trong lòng Trần Trầm là rõ, nhưng mà nói sang chuyện khác, vẫn nói một câu.
- Là Linh Lung Thần Kim.
Thanh Mộc đối với Trần Trầm cũng không che giấu gì, trực tiếp trả lời.
- Linh Lung Thần Kim đó, cuối cùng rơi vào trong tay ai?
Trần Trầm hiếu kỳ hỏi.
- Ta không dám xác định, nhưng mà tuyệt đối là trong tay một nhóm người tham gia đấu giá lần này.
- Ngày đó, sau khi bán đấu giá xong xảy ra tranh đấu, trong lúc này thực ra có một vài tùy tùng đệ tử của những người đấu giá thừa cơ rời khỏi phòng đấu giá.
- Ta đoán Linh Lung Thần Kim hẳn là bị một nào đó trong những người kia mang đi, dù sao tuyệt đối không phải người trong phòng đấu giá đấu.
- Thành chủ Linh Kim thành nghe sư phụ ta nhắc tới tới là người không cầu phát triển, đối mặt với loại vật như Linh Lung Thần Kim này, hắn chỉ sẽ đứng xa mà trông.
Trần Trầm nghe đến đây nhẹ gật đầu, nói khẽ:
- Có thể ra đến nhiều Linh Thạch như vậy... Tám chín phần mười là tu sĩ Phân Thần cảnh, hơn nữa nội tình của tu sĩ Phân Thần cảnh này chưa phải thâm hậu bình thường.
- Khó mà nói, ngày đó sau khi đấu giá hội kết thúc, khơi mào tranh chấp chính là hai tu sĩ Phân Thần cảnh tham gia đấu giá hội, hai người bọn họ liên thủ ý đồ trấn áp toàn bộ những tu sĩ Luyện Hư chúng ta, tìm ra Linh Lung Thần Kim, nhưng mới ra tay không bao lâu, đã bị Xích Ma tông Nhị Ma Tôn chạy đến một mẻ hốt gọn.
Thanh Mộc lắc đầu, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Nghe đến đây ánh mắt Trần Trầm lấp lóe lên, hỏi:
- Sư tổ, trong các ngươi là ai đã nói với Xích Ma tông Nhị Ma Tôn rằng có thể là trong phòng đấu giá đấu Linh Kim thành, đến mức Linh Kim thành bị hủy?
- Dường như... gọi là Vân Thủy cư sĩ, lúc đó động thủ trước nhất chính là hắn.
Thanh Mộc nhớ lại một thoáng nói.
Nghe được đáp án này, trong đầu Trần Trầm điện quang thạch hỏa hiện lên một ý niệm trong đầu.
Linh Lung Thần Kim đó, tám chín phần mười chính là Vân Thủy cư sĩ này lấy được.
Mặc dù người này là tu sĩ Phân Thần cảnh nhưng lại hết sức lý trí, tự biết bằng vào tu vi của mình, không thể giữ vững được Linh Lung Thần Kim.
Mà ngày đó xuất thủ trước, chính là lừa dối một đám tu sĩ, để cho mọi người coi là chụp tới Linh Lung Thần Kim không phải hắn.
Sau đó bất ngờ bị Nhị Ma Tôn bắt được, lại lừa dối Nhị Ma Tôn, khiến Linh Kim thành hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Mặc dù không có chứng cứ, nhưng giác quan thứ sáu của Trần Trầm đã cảm thấy là người này.
Người này còn là sư phụ của Chu Lộ kia, Chu Lộ chỉ là một tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ sau khi sư phụ mất tích nhiều ngày như vậy, dựa vào cái gì dám một thân một mình đi cứu mình sư phụ.
Phải biết hắn cũng không có nhiều át chủ bài như mình, cũng cơ trí như mình.
Về phần trọng tình trọng nghĩa...
Trần Trầm nhắm mắt lại, cẩn thận hồi tưởng một phen.
Bên trong mật lao, sau khi Chu Lộ nhìn thấy sư phụ được cứu, thần tình tất nhiên vui sướng, nhưng mà cảm xúc vui sướng kia hình như có chút không đúng.
Không giống như là loại xúc động sau khi thân nhân được cứu, ngược lại có chút giống mình sống sót sau tai nạn hoặc trút được gánh nặng.
Lại liên tưởng đến Vân Thủy cư sĩ kia... người chạy trốn trước mình kia, dường như chính là hắn!
Trong lúc chạy trốn, càng là nhìn cũng chưa từng liếc mắt đồ đệ mình, chỗ nào giống như một đôi sư đồ tình cảm thâm hậu? Đừng nói sư đồ, tình cảm kia cũng không sánh nổi mình và sư tổ.
Sau khi những hình ảnh này lần lượt hiện lên, Trần Trầm càng tin tưởng vững chắc phán đoán của mình.
Vân Thủy cư sĩ hẳn là chụp tới Linh Lung Thần Kim, mà sau khi chụp được Linh Lung Thần Kim lại giao cho Chu Lộ, sai Chu Lộ mang theo Linh Lung Thần Kim rời khỏi Linh Kim thành.
Lúc sau hắn làm ầm ĩ phòng đấu giá... Mà hắn đối với Chu Lộ yên tâm như thế, tám chín phần mười là bởi vì Chu Lộ có nhược điểm ở trên tay hắn.
Đây cũng là nguyên nhân sau đó Chu Lộ mới mạo hiểm trở về Linh Kim thành, cứu Vân Thủy cư sĩ.
- Thì ra là thế, Vân Thủy cư sĩ này tính toán thật sâu.
Trần Trầm lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó con mắt lại sáng lên, quay người bay ra bên ngoài Ngọc Đỉnh tông.
- Trần Trầm, ngươi đi đâu vậy?
Phía sau truyền đến sư tổ tiếng hô.
- Ta ra ngoài tìm một thứ, chẳng mấy chốc sẽ trở về!
Trần Trầm cao giọng trả lời.
...
Một canh giờ sau, Trần Trầm lại lần nữa đi tới phía trước phế tích của Linh Kim thành.
Nếu Chu Lộ có nhược điểm ở trong tay Vân Thủy cư sĩ, vậy hắn khẳng định đối với Vân Thủy cư sĩ không tín nhiệm như thế.
Loại tình huống này, chắc chắn không thể mang Linh Lung Thần Kim về chỗ ở của Vân Thủy cư sĩ.
Nếu như hắn là Chu Lộ, nhất định sẽ giấu Linh Lung Thần Kim ở một nơi nào đó chỉ có mình biết, chờ sau khi nhược điểm kia được giải quyết, sau đó mới nói chỗ mình giấu cho Vân Thủy cư sĩ.
Mà chỗ cất giấu này nhất định phải thỏa mãn một đặc điểm, đó chính là rất dễ đến gần, như vậy mới thuận tiện Vân Thủy cư sĩ đi lấy.
Nói không chừng, chính tùy tiện chọn một chỗ trong rừng rậm chôn xuống.
Trong đầu hiện lên mỗi loại khả năng, Trần Trầm hít sâu một hơi, không tiếp tục suy nghĩ nhiều, bắt đầu hỏi thăm hệ thống:
- Hệ thống, vận dụng một lần truy tung vạn dặm, tìm kiếm Linh Lung Thần Kim.
- Ở dưới mặt đất, 3200 dặm về hướng Tây so với kí chủ.
Nghe được đáp án này, trong mắt Trần Trầm lóe lên thần sắc vô cùng kích động, quả nhiên, quả nhiên Chu Lộ kia giấu Linh Lung Thần Kim ở một chỗ rất tùy tiện gần Linh Kim thành!
Giờ đây bản mệnh pháp bảo của hắn còn đang chờ luyện chế lại một lần, thiếu chính là vật liệu luyện khí chất lượng cao.
Loại tình huống này, hắn gặp được Linh Lung Thần Kim, đó là tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
...
Sau một canh giờ.
Trần Trầm quả thật ở dưới tảng đá trong một thâm sơn rừng rậm tìm được một chiếc nhẫn trữ vật, đồng thời bên trong nhẫn trữ vật tìm được Linh Lung Thần Kim to bằng đầu người.
Sau khi Thần kim tới tay, Trần Trầm lập tức rời đi.
...
Mà hắn vừa rời đi không quá nửa phút, có một người tới đến nơi đây.
Nhưng mà người này không phải Vân Thủy cư sĩ, mà là Chu Lộ.
Giờ phút này, tâm tình Chu Lộ cực kỳ xúc động, ngày đó, sư phụ ở bên trong phòng đấu giá giao cho hắn một chiếc nhẫn trữ vật, đồng thời cho hắn ăn vào đan dược kịch độc.
Loại đan dược này chỉ có sư phụ mới có giải dược, cho nên hắn căn bản không dám mang theo bảo vật chạy trốn, sau khi sư phụ mất tích, hắn càng phải nghĩ biện pháp cứu viện.
Sau khi biết được là Xích Ma tông động thủ, hắn vốn đã tuyệt vọng, không ngờ nửa đường gặp được Trương Kỵ kia, lại thật cứu được sư phụ ra.
Sau khi hai người đều chạy thoát, chuyện thứ nhất nghiên cứu thảo luận đương nhiên là chuyện bảo vật.
Bởi vì bảo vật ở trong tay hắn, hắn nói mình phải lấy được giải dược trước, sau đó mới rời đi, chờ sau khi sư phụ Vân Thủy cư sĩ rời xa, lại thông qua lệnh bài đưa tin thông báo cho Vân Thủy cư sĩ nơi cất giấu bảo vật.
Vân Thủy cư sĩ cấp thiết muốn đạt được Linh Lung Thần Kim, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng hắn...
Cũng báo một địa điểm giả tạo cách xa nơi này!
Nghĩ tới đây, hắn cười hắc hắc hai tiếng, cẩn thận từng li từng tí dời tảng đá ra.
Một giây sau, thân hình hắn đột nhiên cứng đờ, bởi vì nhẫn trữ vật giấu ở dưới tảng đá đã không thấy tung tích.
Càng đáng sợ là... Đúng lúc này, ở phía sau hắn vang lên một âm thanh đạm mạc.
- Đồ nhi, ngươi tính toán vi sư, vẫn còn non chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận