Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 302: Sóng sau đè sóng trước

Chương 302: Sóng sau đè sóng trướcChương 302: Sóng sau đè sóng trước
         Bùm!
Một tiếng nổ vang, Trần Trầm lần thứ hai bị đánh rớt xuống dưới đất, nhưng giây sau đó, hắn bay vọt lên trời với tốc độ nhanh hơn.
Mấy chiêu qua đi, cảnh này lần thứ hai tái diễn.
Một khắc đồng hồ, đất đai nghìn thước giữa Trấn Yêu Thành và Diệt Nhân Sơn đã có mấy chục hố lớn nhỏ.
Vô luận là tu sĩ nhân tộc hay yêu tu, nhìn những hố to này đều hoảng sợ vô cùng.
Nếu đổi thành cường giả Nguyên Thần khác thì thân thể sớm tan vỡ, làm gì còn có thể phản kích?
Nhưng Trần Trầm thì chỉ bị rách tí vải, còn về khí thế chẳng những không biến yếu ngược lại càng mạnh mẽ hơn.
. . .
Ánh mắt Trần Trầm sâu thẳm, trong mắt chỉ có Phiên Thiên Yêu Hoàng.
Trải qua nhiều đợt đả kích, Cửu Chuyển Kim Thân Quyết của hắn càng lúc càng mạnh, mắt thấy sắp bước vào Nguyên Anh đỉnh, hắn phải áp chế một phen.
Công pháp nghịch thiên này càng đánh càng mạnh, nhưng trên chiến trường này không phải nơi tốt để đột phá.
- Thật không biết Cửu Chuyển Kim Thân Quyết bước vào Nguyên Thần sẽ là quang cảnh như thế nào?
Trần Trầm thầm tò mò, Vạn Hóa Thần Phong trong tay hắn từng chiêu càng mạnh hơn.
Rốt cuộc ở một điểm nào đó, Vạn Hóa Thần Phong hoàn toàn ngăn cản cự kích!
Hắn càng lúc càng mạnh, khí thế của Phiên Thiên Yêu Hoàng thì yếu dần, cứ bù trừ như thế, hai bên đạt đến một loại cân bằng.
Trần Trầm lên tinh thần, trận so đấu này là hắn thắng.
Bắt đầu từ bây giờ, bên bị áp chế sẽ là Phiên Thiên Yêu Hoàng.
. . .
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông ở bên dưới thở phào một hơi, nhìn Hạ Tích Sương bên cạnh, an ủi:
- Tích Sương, chớ lo lắng, trận này vẫn là Trần Trầm thắng.
Mặt Hạ Tích Sương trắng bệch, khẽ cắn môi, không nói tiếng nào, tựa hồ chịu áp lực còn lớn hơn Trần Trầm ở trên trời.
Nghe sư phụ nói, Hạ Tích Sương run nhẹ, nhưng không thả lỏng.
Mắt nhìn trong u ám thấp thoáng gần hai mươi Yêu Hoàng, Trần Trầm mới đánh người thứ hai mà đã cật lực như vậy.
Mặt sau nên ứng đối thế nào?
Nhìn sắc mặt không chút máu của đồ đệ, Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông an ủi:
- Tích Sương, ngươi đừng nhìn tiểu tử Trần Trầm cật lực, thật ra là hắn tâm cao khí ngạo, tự chuốc khổ. Đối phó Yêu Hoàng am hiểu thần thức thì dùng thần thức, đối phó Phiên Thiên Yêu Hoàng này thì liều thân thể, từ đầu đến cuối đều không dùng kiểu công kích khác. Hắn muốn tạo ra ý niệm vô địch, nhưng nếu thật sự đến phút nguy hiểm sinh mệnh thì hắn sẽ dốc hết sức ứng phó, dù sao hắn không ngốc.
Hạ Tích Sương nhẹ gật đầu, Trầm Sương trong tay lấp lóe linh quang.
. . .
Lại qua một khắc đồng hồ, Trần Trầm chém xuống một kiếm, Phiên Thiên Yêu Hoàng bị đánh rớt xuống hố to dưới đất.
Nhưng Phiên Thiên Yêu Hoàng không thể bay lên nữa.
Nhìn Phiên Thiên Yêu Hoàng ở trong hố to toàn thân vết thương, ánh mắt ảm đạm, giọng Trần Trầm khàn khàn nói:
- Ngươi phá không được Bất Diệt Chi Thân của ta, đổi yêu khác lên đi.
Dứt lời, kích to xoay tròn rơi xuống, cắm phập xuống bên cạnh Phiên Thiên Yêu Hoàng.
Phiên Thiên Yêu Hoàng giãy giụa đứng lên, ôm lấy cự kích, không nói một lời, khập khiễng đi về phía Diệt Nhân Sơn, dọc đường nhỏ máu ròng ròng phụ trợ bóng lưng kia hiu quạnh.
Trên bầu trời Diệt Nhân Sơn, Vô Danh Yêu Hoàng của tộc Thần Giao tiềm thức định bay ra nhưng bị một áp lực khổng lồ ngăn lại.
Cảm thụ áp lực này, Vô Danh Yêu Hoàng bản năng nhìn về hướng Thiên Giao Yêu Tôn ở phía xa.
Ngay sau đó, trong đầu gã vang lên giọng nói lạnh băng của Thiên Giao Yêu Tôn:
- Trần Trầm này thực lực cực mạnh, ngươi lên cuối cùng.
Nghe câu đó, ý chí chiến đấu trong mắt Yêu Hoàng vụt tắt, thay thế là thất vọng.
Gã khổ tu trên trăm năm, chưa từng xuất thế, không có cả danh hiệu.
Vốn tưởng lần này một hơi thành danh, không ngờ lão tổ dặn gã lên cuối cùng, đấu với một người nỏ mạnh hết đà, khiến gã cực kỳ không cam lòng.
Gã không ra sân, Yêu Hoàng của tộc Bất Tử Yêu Hoàng giành bay ra.
- Trần Trầm, ta biết ngươi là đệ tử của mạch Luyện Thể của Ma Môn Đại Chu, hôm nay ân oán giữa chúng ta cũng nên thanh toán!
Nhìn Bất Tử Yêu Hoàng này, Trần Trầm cười khẽ, không nói chuyện, chỉ ngoắc ngón tay với đối phương.
Bất Tử Yêu Hoàng trông thấy cảnh này há mồm phun ra ngọn lửa màu đen dài nghìn thước, linh lực trong phạm vi này nháy mắt đều bị cháy sạch.
Quanh người Lý Thiên Mệnh lấp lóe ánh sáng vàng, nhanh chóng né tránh.
Lửa của Yêu Hoàng Nguyên Thần mạnh hơn con bị Trần Trầm vặt lông nhiều, đến gần lửa đã làm hắn cảm giác linh lực của mình giảm bớt, nếu thật sự đụng vào, sợ rằng nháy mắt sẽ bị thiêu sạch linh lực.
Trần Trầm thầm nghĩ:
- Ta không biết phun lửa, nên đành hơi không nhân hậu với ngươi.
Cùng lúc đó, Ngưng Thần Châu trong đầu Trần Trầm tỏa ánh sáng chói lòa, một thần thức công kích mạnh mẽ bắn trúng Bất Tử Yêu Hoàng.
Xoẹt!
Lửa màu đen khựng lại, Trần Trầm thừa dịp đó lắc người vòng ra sau lưng Bất Tử Yêu Hoàng, tay liên tục vung Vạn Hóa Thần Phong, Diệt Thế Thần Lôi lượn lờ, thoáng chốc lông chim đen bay loạn, khi Bất Tử Yêu Hoàng lấy lại tinh thần thì Trần Trầm đã lùi ra nghìn thước.
Mông Bất Tử Yêu Hoàng trống trơn, không chừa một cọng lông, hễ có lông chim muốn chui ra khỏi người sẽ bị lực lượng hủy diệt sót lại của Diệt Thế Thần Lôi đốt cháy.
Thoáng chốc Bất Tử Yêu Hoàng thành gà đen trọc đuôi.
Trần Trầm bắt chước Phiên Thiên Yêu Hoàng cầm Vạn Hóa Thần Phong chỉ hướng Bất Tử Yêu Hoàng, cười nhạt hỏi:
- Như thế nào?
Bất Tử Yêu Hoàng muốn khóc.
Trần Trầm đối phó hai Yêu Hoàng khác xem như quang minh chính đại, tại sao đến lượt gã thì dùng thủ đoạn này?
Nói thật, Bất Tử Yêu Hoàng không sợ thần thức công kích.
Chết còn không sợ thì ngại gì thần thức công kích?
Nhưng không muốn diệt Bất Tử Yêu Hoàng, chỉ cạo lông đuôi của gã.
Điều này rất khó chịu, Bất Tử Yêu Hoàng cảm giác vô số ánh mắt quái dị mà lại tò mò đến từ sau lưng.
Tưởng tượng mông trụi lủi bại lộ trước mắt công chúng, Bất Tử Yêu Hoàng tức điên:
- Trần Trầm! Ngươi khinh người quá đáng!
Bất Tử Yêu Hoàng ngửa đầu hú dài, bay về phía Trần Trầm.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ vang.
Không ngờ Bất Tử Yêu Hoàng trực tiếp lựa chọn tự bạo.
Một dao động khủng bố khuếch tán trong thiên địa, Trần Trầm bị hất bay xa vạn thước.
Ngay sau đó, một đoàn lửa đen bốc cháy hừng hực trên bầu trời, Bất Tử Yêu Hoàng tỏa sáng trong lửa đen, đôi cánh đen che kín trời, ánh mắt cao ngạo, tiêu sái vô cùng.
Nhưng mà, quay đầu nhìn một cái, lực lượng hủy diệt trên cái đuôi vẫn còn đó, một mảnh trụi lủi.
Cảm thụ những ánh mắt quái dị từ hai tộc người, yêu, ánh nhìn chăm chú của cường giả Luyện Hư vào mông của mình, Bất Tử Yêu Hoàng không chịu nổi nhục nhã, không quay đầu lại bay thẳng về phía chân trời:
- Chết tiệt!
Trần Trầm lần thứ hai bay lên bầu trời, nhìn bóng lưng trọc đuôi, khẽ lắc đầu.
Tộc Bất Tử Yêu Hoàng số lượng thưa thớt, lại có thể xếp vào tám đại yêu tộc nên tên nào cũng cực kỳ kiêu ngạo, đối phó bọn họ chỉ cần dùng phương pháp tương tự là được.
Nhìn theo Bất Tử Yêu Hoàng biến mất phía cuối trời, Trần Trầm một lần nữa nhìn u ám.
Cảm thụ ý chí chiến đấu nóng bỏng trong mắt Trần Trầm, đám yêu tộc im lặng.
Yêu tộc liên tục thua ba trận.
Dù bọn họ xuất thân từ tám đại yêu tộc cũng phải thừa nhận ở cảnh giới Nguyên Thần sơ kỳ, e rằng Trần Trầm mạnh nhất hai tộc hiện nay.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ cũng không muốn thừa nhận Trần Trầm vô địch cùng cảnh giới.
Hai tộc người, yêu truyền thừa mấy vạn năm, không ai biết đã ra đời bao nhiêu thiên kiêu, chỉ riêng thành công phi thăng đã có trên trăm vị.
Trần Trầm lợi hại đến mấy chẳng lẽ mạnh hơn trên trăm vị cường giả Nguyên Thần sơ kỳ phi thăng?
Hôm nay vô luận như thế nào cũng không thể cổ vũ khí diễm kiêu ngạo của người này!
Nghĩ đến đây, còn lại mười mấy Yêu Hoàng nhìn nhau, đều hiểu ý của nhau.
Dù dùng cách mệt chết cũng phải thắng nhân tộc kia!
Một Yêu Hoàng ồm ồm nói:
- Ta đi!
Gã bay ra ngoài.
Nhưng chỉ giây lát, Yêu Hoàng này đánh thua chạy về.
. . .
Hai canh giờ sau.
Bóng người trên Trấn Yêu Thành vẫn đứng yên, dù cho cách nghìn thước, tất cả yêu tộc trong Diệt Nhân Thành đều có thể trông thấy tia sáng chói mắt trong mắt người kia.
Đó là điềm báo sắp đúc thành tín niệm vô địch, chỉ nhìn ánh mắt kia là bọn họ không kìm được sinh lòng e sợ.
Bởi vì trong hai canh giờ ngắn ngủi, có mười ba Yêu Hoàng thua trong tay hắn, toàn là bị đối phương đánh bại trong lĩnh vực sở trường nhất.
Người này thật sự vô địch.
Không chỉ riêng bọn họ, gương mặt to già nua trên bầu trời lộ ánh mắt cực kỳ phức tạp, vẫn luôn nhìn Trần Trầm ở phía dưới, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, mắt rưng rưng lệ.
Hai tộc người, yêu khai chiến lâu như vậy, chưa từng xuất hiện người chói mắt như thế, thiên kiêu yêu tộc đều không dám nhìn thẳng!
- Không ngờ . . . nhân tộc ta xuất hiện thiên kiêu như vậy, trong đại kiếp nạn sẽ có kỳ tài tuyệt thế giáng thế, không lẽ cách nói này là thật?
Tuy lão là Luyện Hư nhưng cũng đi lên từ Nguyên Thần sơ kỳ, khi ấy dù lão không yếu nhưng chỉ ngang ngửa đám thiên kiêu yêu tộc, so với Trần Trầm ở bên dưới thật là cách biệt một trời một vực.
Đừng nói là lão, dù là tông chủ của bốn đại tông đương thời, khi họ còn ở Nguyên Thần sơ kỳ cũng không nghịch thiên như Trần Trầm.
- Thật là sóng sau đè sóng trước, lớp già bước vào Luyện Hư trước như chúng ta vô luận ra sao đều phải bảo vệ tiểu tử này thuận lợi bước vào Luyện Hư!
Bạn cần đăng nhập để bình luận