Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 99: Trên Lôi Đài, Không Thể Giết Người

Chương 99: Trên Lôi Đài, Không Thể Giết NgườiChương 99: Trên Lôi Đài, Không Thể Giết Người
         Di Nhiên Cư, đêm khuya, Trần Trầm vẫn như cũ nhỏ máu lên Huyền Vũ Đản.
So với hôm qua, vỏ trứng đã có thêm vài vết rạn, xem bộ dạng, không đến mười ngày nửa tháng, tiểu chút chít bên trong có thể chui ra rồi.
- Mỗi ngày uống máu ta, vậy tính ra cũng có huyết mạch của ta? Về sau đặt tên gì nhỉ?
- Hay là gọi tiểu quy tử đi?
Trong đầu Trần Trầm nghĩ đủ thứ loạn thất bát tao, tay cũng không còn cảm giác đau. Đợi trích đủ máu, hắn liền uống một chén canh đại bổ do An Cửu Nương tự tay làm.
Cộc cộc cộc.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, thấy vậy Trần Trầm vội thu hồi Huyền Vũ Đản, bước đến mở cửa.
- Tôn sư đệ, có chuyện gì à? - Người đến là Tôn Thiên Cương, vẻ mặt hắn có hơi lo lắng.
- Thánh tử, tiểu tử Trương Kỵ ra ngoài vẫn chưa trở lại.
Nghe hắn nói thế, Trần Trầm nhíu mày.
Tính ra, Trương Kỵ đã đi được một canh giờ rồi, tốc độ đi đường của tu tiên giả cực nhanh, theo lý thuyết hắn đã sớm trở lại.
Nếu nói Trương Kỵ ham chơi, lưu luyến chợ đêm… Cái này lại càng không thể.
Trương Kỵ là người thành thật, ngày thường thích nhất chính là xem sách, nếu không thì là tu luyện.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm nhịn không được cảm thấy lo lắng.
Phải biết hiện tại trên người Trương Kỵ có một vạn linh thạch, chẳng lẽ hắn bị người ta theo dõi?
- Tôn sư đệ, ngươi ở nhà chờ ta, ta đi đến sòng bài xem thử.
- Được, nếu hắn trở về, ta sẽ dùng lệnh bài thông tri ngươi. - Tôn Thiên Cương đáp ứng.
Trần Trầm khẽ gật đầu, quay người rời khỏi Di Nhiên Cư.

Ban đêm ở Quốc đô vẫn phồn hoa như trước, nhất là sòng bài, kỹ viện mọc lên san sát đường đi, đèn đuốc sáng trưng, người ra kẻ vào.
Trần Trầm cau mày, dứt khoát dùng hệ thống tìm kiếm.
Nhưng mãi cho đến khi đến sòng bạc Cát Tường vẫn không có thu hoạch gì.
Đáng tiếc, tu vi Trương Kỵ quá thấp, không có thông tin lệnh bài, bằng không thì đâu có chuyện thế này?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm thở dài.
May mà Trương Kỵ là người được trời cao chiếu cố, mệnh cá chép, nếu không hiện tại hắn cũng không bình tĩnh được như vậy.
Bước vào sòng bài Cát Tường, hỏi thăm nhân viên một phen, Trần Trầm xác định người đã từng đến đây, hơn nữa sau khi đặt một vạn cược mình thắng thì lập tức rời đi.
Trần Trầm có hơi buông lỏng một chút.
Linh thạch đưa đi được là tốt, sẽ không bị bọn cướp để mắt.
Đang lúc hắn chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm một phen, thông tin lệnh bài đột nhiên sáng lên.
Là tin tức của Tôn Thiên Cương.
- Sư huynh, Trương Kỵ trở về rồi… Chỉ có điều…
Lời nói dứt quãng, ngôn ngữ không rõ ràng, tim Trần Trầm đánh “bộp” một tiếng, lửa giận nháy mắt bùng lên.
Xem ra là đã có chuyện, tốt nhất đừng để hắn biết là ai làm.
Không chút do dự, Trần Trầm lập tức quay về Di Nhiên Cư, không bao lâu sau đã về đến trước cửa.
Bên trong vọng ra tiếng khóc của mấy cô nương, nghe được âm thanh này, tim Trần Trầm lạnh xuống, vội vàng bước vào trong.
Trong sân, Tôn Thiên Cương đang vận chuyển linh khí cho Trương Kỵ, trên mặt hắn đã tràn đầy mồ hôi.
Mà lúc này, Trương Kỵ toàn thân là máu, thân thể mềm nhũn, không biết đã gãy mấy cái xương, thoạt nhìn chẳng khác nào người chết.
Thấy một màn trước mắt, Trần Trầm hít sâu một hơi, kiềm nén lửa giận của mình, trầm giọng nói:
- Tránh ra!
Thấy Trần Trầm trở về, Tôn Thiên Cương cứ như nhìn thấy người chủ trì, vội né sang một bên, nhường lại vị trí.
Nhìn thấy thảm trạng của Trương Kỵ, Trần Trầm không nói hai lời, lập tức lấy ra Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch, đổ vào miệng hắn.
Một cỗ sinh cơ chi lực nồng đậm từ trên người Trương Kỵ bộc phát, một ít ngoại thương dùng mắt thường có thể thấy được tốc độ khôi phục.
Đám cô nương bên cạnh lập tức ngừng khóc, sững sờ nhìn Trần Trầm.
Bản lĩnh thần tiên cũng chỉ như thế!
Trần Trầm bỏ qua ánh mắt của các nàng, âm u hỏi:
- Hắn trở về bằng cách nào?
Vừa nãy hắn đã kiểm tra, toàn thân Trương Kỵ có rất nhiều chỗ bị gãy xương. Bị thương thành như thế, nếu nói Trương Kỵ tự trở về, hắn tin mới là đồ ngốc.
- Bị người ta ném vào cửa, lúc ta phát hiện, người nọ đã không thấy bóng dáng. - Trong mắt Tôn Thiên Cương tràn đầy lửa giận, nhưng sau khi nói ra những lời này, hắn lại cúi đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào.
- Trần sư huynh, Trương sư đệ, hắn… Hắn… Bị người ta phế đi đan điền!
- Cái gì!?
Nghe vậy, trong mắt Trần Trầm lóe lên một tia kinh hoảng, thanh âm thoáng cái cao lên. Hắn vội dùng tay dò xét vị trí đan điền Trương Kỵ, quả nhiên, không hề có một chút linh khí, càng không cách nào cảm ứng.
Quả thật là đan điền bị phế!
Phải biết đan điền không phải thứ hữu hình như ngũ tạng, mà là một tồn tại vô hình, có được sinh cơ chi lực cường đại hoặc linh khí cũng không cách nào chữa trị được.
Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch có thể chữa trị trái tim, có thể phục hồi xương cốt, nhưng không cách nào chữa được đan điền vô hình trong thân thể.
Chỉ sợ phải là tạo hóa chi vật cùng loại với Tiên Thiên Không Linh Quả mới có thể chữa nỗi.
Hoặc là dứt khoát để Trương Kỵ từ bỏ tu tiên, chuyển sang oai môn tà đạo, mới có thể tiếp tục tu hành.
Nghĩ đến đây, nội tâm Trần Trầm bi thương.
Trương Kỵ là người thượng thiên chiếu cố, hắn vẫn cho rằng tiểu tử này vĩnh viễn sẽ không xảy ra chuyện, cho nên chưa từng lo lắng an nguy của hắn ta. Thậm chí có đôi khi còn bảo hắn đi làm vài chuyện nguy hiểm, ví dụ như dẫn hắn đến Quốc đô lần này.
Hôm nay xem ra…
Con trời cũng gặp nhiều trắc trở, người làm đại ca như hắn quả không xứng.
- Khụ khụ!
Một tiếng ho khan cắt đứt mạch suy nghĩ của Trần Trầm, Trương Kỵ chậm rãi mở mắt, lúc nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Trần Trầm, hắm mỉm cười.
- Đại ca… Ta biết ngay là ta không chết được mà.
- Ngươi còn cười, đan điền cũng đã bị người ta phế đi! Nói cho ta biết ai đã hạ thủ! - Trần Trầm tức giận mắng.
- Hình như là một tên Thánh tử đi theo Tề Bất Phàm, ta không nhìn rõ, hắn ra tay quá nhanh.
Vừa nói, Trương Kỵ vừa móc từ trong ngực ra một tấm phiếu đánh bạc nhuốm máu, đặt vào tay Trần Trầm.
- Đại ca, may mà cái này không bị hắn cướp đi, giá trị hơn mười vạn linh thạch đấy… Làm ta sợ muốn chết.
Nhìn phiếu đánh bạc nhuốm máu mà Trương Kỵ đưa đến, Trần Trầm cúi đầu, vành mắt phiếm hồng.
- Tề Bất Phàm!
Lúc này hắn xem như đã hiểu vì sao đối phương không trực tiếp giết người, mà chỉ phế đan điền Trương Kỵ, sau đó ném hắn đến trước cửa Di Nhiên Cư.
Đây là khiêu khích trần trụi.
Tên Tề Bất Phàm kia sợ hắn không biết là hắn ta ra tay, cho nên mới lưu cho Trương Kỵ một hơi thở.
Sao mà hung hăng càn quấy!?
- Đại ca, ngày mai trên bài danh chiến, thay ta báo thù, ngày sau ta không thể tiếp tục tu luyện, e là chỉ có thể giúp đại ca làm vài chuyện vặt mà thôi.
Nói đến đây, trong mắt Trương Kỵ thoáng qua tia thất vọng.
Công dụng của Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch vô cùng cường đại, lúc này, ngoại thương của hắn đã tốt lên bảy, tám phần, xương cốt bị gãy cũng bắt đầu liền lại.
Không có đau nhức kịch liệt, thế nên hắn cũng cảm nhận rất rõ đan điền bị hủy.
Vừa nghĩ đến ngày sau không thể tiếp tục tu tiên, tâm trạng hắn khó có thể tả.
- Yên tâm, có đại ca ở đây, đan điền bị hủy cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Sớm muộn cũng có một ngày, ta giúp ngươi lần nữa bước lên con đường tu hành.
Nói xong lời này, Trần Trầm đưa tay lau khóe mắt, hôm qua đối mặt với đám Thánh tử, Thánh nữ kia là hắn giả bộ, còn hôm nay là thật sự khổ sở.
Hắn thiếu linh thạch sao?
Nói thật là không thiếu, mấy vạn, mười mấy vạn đối với hắn cũng chỉ là một con số, dù sao thứ tốt thật sự, linh thạch không mua nỗi.
Nhưng hắn lại có ý nghĩ có lợi tội gì không cầm, thế nên mới khiến Trương Kỵ bị phế đi đan điền.
Cái này khiến hắn cảm thấy tự trách không thôi.
Hắn đã lấy từ tiểu đệ này quá nhiều, nếu không phải do hắn, Tiên Thiên Không Linh Quả lúc trước rất có thể là của Trương Kỵ, lại nói, nếu không phải có hắn ta, bản thân e là vô duyên với Thiên Vân Tông.
Nhưng hắn lại nhiều lần lừa gạt tên ngốc này, vậy mà hắn ta vẫn luôn xem mình là đại ca mà đối đãi.
Hôm nay vì làm việc cho mình mà bị người phế đan điền.
Cơn tức này, vô luận thế nào hắn cũng nuốt không trôi.
- Cửu Nương, làm phiền ngươi cho người đưa Trương Kỵ về phòng.
Trần Trầm quay sang nói với An Cửu Nương, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Nghe vậy, Cửu Nương lập tức an bài hai vị cô nương nâng Trương Kỵ về phòng.
- Tôn sư đệ, Triệu trưởng lão đã biết chuyện chưa? - Trần Trầm lại quay sang hỏi Tôn Thiên Cương.
- Ta vẫn chưa thông tri hắn. - Tôn Thiên Cương lắc đầu.
Bởi vì sợ Giang trưởng lão của U Thủy Môn hiểu lầm, cho nên hiện tại Triệu trưởng lão đang có mặt ở một cái khách sạn cách đây vài trăm mét, chỉ cần lớn tiếng hô một tiếng là được.
Nhưng hắn đã quen xem Trần Trầm là người chủ trì, cho nên bất tri bất giác quên mất trưởng lão nhà mình.
- Chưa báo cho hắn cũng tốt!
Trần Trầm thở hắt ra, ánh mắt trở nên băng lãnh.
Bài danh chiến ba mươi sáu tông, mọi người đánh nhau ngươi chết ta sống là vì lợi ích tông môn, hắn có thể hiểu được, cho nên không hề có ý định không chết không thôi với bất kỳ ai.
Thế nhưng Tề Bất Phàm lại ra tay tổn thương một đệ tử tùy hành Luyện Khí kỳ ngay bên ngoài bài danh chiến.
Đây chính là vượt quá giới hạn, cũng chạm vào lằn ranh của hắn.
- Sư huynh, ngươi muốn…
Nhìn thấy mây đen tích tụ ngày càng nhiều trên đỉnh đầu cùng với khí thế khủng bố của Trần Trầm, Tôn Thiên Cương nhịn không được hỏi.
- Báo thù cho huynh đệ ta! Không phải hắn khiêu khích ta sao? Không phải hắn sợ ta không biết hắn đã động tay sao? Hôm nay hắn thành công rồi, nhưng cái giá của thành công rất đắt, hắn trả không nổi.
Nói xong lời này, Trần Trầm chỉnh trang y phục, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một quyển sách, giao cho An Cửu Nương.
- Cửu Nương, đây là sách về kinh doanh mà ta đã điều chỉnh lại, vốn định đến lúc gần đi sẽ giao cho ngươi, nhưng xem ra hiện tại giao có lẽ tốt hơn.
An Cửu Nương một tay nhận sách, một tay che miệng, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.
Trần Trầm muốn làm gì?
Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, hắn đã phủi tay, bước ra khỏi Di Nhiên Cư.
Thấy một màn như vậy, An Cửu Nương sao có thể không nhận ra Trần Trầm muốn làm gì, nàng hoảng sợ nói:
- Thánh tử, sao không đợi đến bài danh chiến ngày mai, quang minh chính đại đánh tên Tề Bất Phàm đó, báo thù thay Trương công tử!
Nghe vậy, Trần Trầm hơi khựng lại, không quay đầu, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:
- Trên lôi đài không thể giết người.
Chỉ một câu ngắn ngủn nhưng sát khí lan tràn bốn phía, khiến An Cửu Nương cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, tâm cũng lạnh.
Đợi đến khi nàng hoàn hồn, Trần Trầm đã vô tung.
Bạn cần đăng nhập để bình luận