Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 335: Nếu là ta thì không nhẫn nhịn

Chương 335: Nếu là ta thì không nhẫn nhịnChương 335: Nếu là ta thì không nhẫn nhịn
         Thất Vĩ Yêu Tôn thầm kinh:
- Sứ giả Yêu Đình thật sự không chết, vậy thì Huyết Mạch Yêu Thần tất nhiên còn sống.
Cứ theo chiều hướng này thì yêu tộc thật sự sẽ xảy ra nội chiến.
Nhưng mặc kệ có nội chiến hay không, tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ chắc chắn vẫn giữ thế trung lập.
Nghĩ đến đây, Thất Vĩ Yêu Tôn định vái chào, mặc kệ thế nào, mặt ngoài cần giữ lễ độ.
- Thuộc hạ xin chào Yêu Đình . . .
Thất Vĩ Yêu Tôn đang định vái chào Yêu Khanh thì nàng ta bỗng ngắt lời lão, chỉ hướng Trần Trầm:
- Ta muốn mang đi người này.
Thất Vĩ Yêu Tôn nuốt ngược lại những lời định nói. Lão đã hứa giao Trần Trầm cho bốn đại yêu tộc, thậm chí đã thu chỗ tốt, hiện giờ sao có thể giao cho sứ giả Yêu Đình?
Trên mặt Thất Vĩ Yêu Tôn dần lộ nét khó xử.
Yêu Khanh thấy vậy khẽ cười nói:
- Như thế nào? Ngay cả tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ các ngươi cũng không thèm để Yêu Đình vào mắt?
- Không . . . Không có.
Thất Vĩ Yêu Tôn có chút lúng túng, lão không phải người có tiếng nói nặng ký trong tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ, không dám tùy tiện đại biểu toàn tộc.
- Nếu không có, vậy ta mang người này đi.
Yêu Khanh vừa nói vừa vung tay phải, Trần Trầm mất kiểm soát bay đến sau lưng nàng ta, Thất Vĩ Yêu Tôn muốn ngăn trở nhưng không dám.
Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn Trần Trầm vuột khỏi tầm tay mình.
Yêu Khanh thấy vậy khóe môi cong lên, quay đầu nhìn về hướng Hồ Tiên Nhi ở phương xa lặng lẽ vây xem, búng một giọt máu màu vàng rực rỡ bay đi:
- Hồ Tiên Nhi, đây là Yêu Đình ban thưởng cho ngươi, hy vọng ngươi có thể dẫn dắt tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ đi lên quỹ đạo.
Tiếng nói dứt, giọt máu màu vàng đã hòa vào người Hồ Tiên Nhi, nàng còn chưa kịp phản ứng, hơi thở đã thay đổi rõ rệt.
Thất Vĩ Yêu Tôn ở một bên trông thấy cảnh này trong lòng không kiềm được ghen tị.
Đó là máu Yêu Thần phản tổ mà tất cả yêu tộc đều vô cùng khát khao, không ngờ đại tộc trưởng dễ dàng có được.
Cảm thụ biến đổi vi diệu bên trong cơ thể, Hồ Tiên Nhi thầm kích động, vội vái chào cảm ơn:
- Đa tạ Yêu Đình ban thưởng, chỉ cần Tiên nhi còn là đại tộc trưởng của tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ thì tộc Cửu Vĩ Thiên Hồ sẽ kiên định không thay đổi ủng hộ Yêu Đình!
Yêu Khanh hơi gật đầu, tiếp đó nhìn về hướng Thất Vĩ Yêu Tôn, vươn tay ra.
Thất Vĩ Yêu Tôn thấy vậy có chút ngây người, theo sau sực tỉnh ngộ, cơ mặt co giật giải trừ Toái Thần Ấn cho Trần Trầm.
Nhưng Yêu Khanh vẫn xòe tay, mảy may không có dấu hiệu rút về.
Thất Vĩ Yêu Tôn thầm giận, nhưng liên tưởng thực lực của nữ yêu này thì lão đành lấy ra trữ vật giới của Trần Trầm, ném qua.
Cầm lấy trữ vật giới, Yêu Khanh mới rút tay về, xoay người rời khỏi Thiên Hồ sơn mạch.
. . .
Tuy rằng thoát ly hiểm cảnh, nhưng Trần Trầm không mấy vui vẻ.
Hắn kêu Sinh Phàm mang theo nữ yêu này đi chỗ Thất Sát Ma Quân, nay xem ra Sinh Phàm đã thất bại.
Kỳ thực cũng dễ hiểu.
Mấy tiểu yêu kia đều giống hắn, bản tính đơn thuần lương thiện, sao đấu lại nữ yêu này được?
Dù khi ấy nữ yêu này chỉ có tu vi cảnh giới Kết Đan thì phỏng chừng vẫn có thể dắt mũi mấy đứa nhóc kia xoay vòng quanh.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm không kiềm được lắc đầu cười khổ.
Nữ yêu này bị bắt tới chỗ lãnh thổ nhân tộc sau đó bị khống chế thì phù hợp nhất với ích lợi nhân tộc.
Cục diện hiện giờ không quá tệ nhưng cũng không tốt đẹp gì.
Tựa hồ nhận ra tâm tình của Trần Trầm, Yêu Khanh lạnh lùng cười:
- Như thế nào? Xem ta không chết, ngươi rất thất vọng?
Trần Trầm nghe vậy nét mặt nghiêm nghị, thái độ vô cùng thành khẩn:
- Đương nhiên không phải, đang nghĩ thiên kiêu như ta mà bị người bắt giữ bắt sống, điều này sẽ để lại vết nhơ trong quỹ tích cuộc đời hoàn mỹ của ta, trong lòng khó tránh có chút hụt hẫng buồn bã.
Yêu Khanh nghe vậy không nói chuyện, qua nửa khắc đồng hồ mới mở miệng hỏi:
- Mấy ngày hôm trước ngươi một mình ngăn cản Ô Linh kia, không nghĩ đến mình phải chết sao? Rốt cuộc ngươi vì cái gì?
Đương nhiên là vì nhân tộc! Vì những người thân thiết với mình!
Trần Trầm thầm trả lời, nhưng đến bên môi thì đổi thành câu nói:
- Đạo chủ, ngươi không biết, con người của ta ân oán rõ ràng, lúc trước ở Trấn Yêu Thành, người có ơn không giết với ta, ta đương nhiên phải đền đáp ân tình này, nếu không sẽ thấy khó chịu trong lòng.
Yêu Khanh nghe vậy khựng người lại, cười khúc khích một lúc, theo sau bỗng nhiên quay đầu, liếc xéo Trần Trầm một cái.
Phong tình từ cái liếc mắt kia rất khủng bố, Trần Trầm không kiềm được run bần bật.
Mặc niệm vài lần ‘ta yêu Tích Sương’ thì mới khôi phục bình thường.
Trần Trầm chửi thầm:
- Nữ yêu này dùng mị thuật với ta! Quả thực vô sỉ!
May mắn hắn có sức mạnh ý chí kiên định, nếu đổi thành tra nam gì đó thì đã dao động nỗi lòng.
Yêu Khanh nghiêng đầu bay tiếp, qua giây lát mới chậm rãi mở miệng:
- Con người của ngươi nói chuyện không có một từ nào tin được.
Trần Trầm cười gượng gạo, nhanh chóng đổi đề tài:
- Đạo chủ, mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì? Khiến đại cao thủ như người ra nông nỗi này?
Yêu Khanh bình tĩnh trả lời, tựa hồ đang nói một chuyện bé nhỏ không đáng kể:
- Bị bốn đại yêu tộc liên hợp với Ô Linh gài bẫy.
Trần Trầm thì giận tím mặt!
- Thì ra là vậy! Đạo chủ, không phải ta khơi chuyện, Ô Linh lấy hạ phạm thượng, lấy oán trả ơn, nhất định phải chết! Nhưng bốn đại yêu tộc kia càng không phải đồ tốt! Bọn họ nếu dám lần đầu tiên xuống tay với đạo chủ thì không chừng dám làm lần thứ hai! Lần này họ liên hệ Thiên Tà, có lẽ lần sau sẽ thông đồng với nhân tộc chúng ta!
- Vậy ngươi cảm thấy nên làm thế nào?
Trần Trầm nghiêm nghị nói, trên người bất giác tỏa ra khí chính trực:
- Nếu là ta thì tuyệt đối không thể nhịn, phải tìm cách diệt bốn đại yêu tộc, hoặc tệ nhất là diệt một trong số đó, giết gà dọa khỉ, để cho bọn họ biết Yêu Đình không thể khinh nhục! Đạo chủ là thần thánh không thể khinh nhờn!
Yêu Khanh càng nghe càng giận, cuối cùng mắng:
- Xéo!
Trần Trầm không dây dưa, lập tức chắp tay:
- Cáo từ!
Nói xong, Trần Trầm bay về hướng trái ngược, nhưng chưa bay ra vài dặm đường đã bị lực lượng mạnh mẽ kéo lại.
. . .
Một canh giờ sau.
Yêu Khanh mang theo Trần Trầm đến một ngọn núi lớn xanh um tùm, khắp nơi tràn ngập sức sống.
Vừa bước vào phạm vi núi lớn Trần Trầm liền dùng thần thông quét hình, không lâu sau phát hiện có ba mươi mấy Yêu Hoàng Nguyên Thần ở trong núi.
Những Yêu Hoàng Nguyên Thần này cơ bản đều đến từ yêu tộc bên ngoài tám đại yêu tộc, nhưng hơi thở không yếu.
Trong một hang núi ngay chính giữa núi to, Lão Hắc đang ngủ say, trông vô cùng bình yên.
Yêu Khanh nhẹ giọng giới thiệu:
- Nơi này là Yêu Đình.
Trần Trầm không nói chuyện, thực lực của Yêu Đình tuy không yếu nhưng còn kém hơn tám đại yêu tộc một mảng lớn, chủ yếu nhất là thiếu lực lượng đẳng cấp cao.
Yêu Khanh cho dù có lợi hại đến mấy cũng không sánh bằng tộc trưởng của tám đại yêu tộc.
Hơn nữa trong mỗi tộc không chỉ có một cường giả Luyện Hư.
Ngược lại Yêu Đình chỉ có một mình Yêu Khanh là cảnh giới Luyện Hư.
Nhưng Yêu Đình có ưu thế của nó, đó là địa vị chính thống, cũng vì vậy mới có thể tụ tập nhiều Yêu Hoàng Nguyên Thần trong thời gian ngắn ngủi.
Yêu Khanh mang theo Trần Trầm bay tới dãy kiến trúc trong núi, hỏi:
- Trần Trầm, ngươi cảm thấy thực lực của Yêu Đình có thể diệt bất cứ tộc nào trong tám đại yêu tộc không?
Trần Trầm bình tĩnh trả lời:
- Hợp sức cứng rắn đánh thì vẫn có hy vọng.
Trong lòng hắn thầm rít gào ‘mau đánh nhau đi’.
- Không thể nào, môi hở răng lạnh, dù là ba tộc ủng hộ Yêu Đình cũng không cho phép Yêu Đình hủy diệt tộc khác. Hơn nữa ưu việt huyết mạch của tám đại yêu tộc tồn tại từ xưa, không thể thay thế, nếu như diệt một tộc thì thực lực tổng thể của yêu tộc sẽ vĩnh viễn hạ thấp.
Trần Trầm vẫn cố dụ dỗ:
- Tóm lại nếu là ta thì sẽ không nhịn.
- Nhưng mà . . .
- Ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.
- . . .
- Ta quyết không nhịn nhục!
Nghe Trần Trầm lảm nhảm, khuôn mặt Yêu Khanh che kín mây đen.
Nàng đã nhìn thấu, người này ước gì yêu tộc bọn họ lộn xộn nội bộ.
Không chút do dự, Yêu Khanh ném Trần Trầm xuống dãy kiến trúc bên dưới, lạnh lùng nói:
- Trần Trầm, con người của ngươi cực kỳ gian xảo, thiên tư cao siêu, ta sẽ không thả ngươi về nhân tộc! Sau này hãy ở lại Yêu Đình làm quân sư của ta đi!
Trần Trầm rơi xuống đất, nhìn trận pháp rậm rạp bốn phía, khóc không ra nước mắt.
Hắn biết ngay nữ yêu này không thể nào ngốc nghếch thả hắn về nhà.
Xét cho cùng, lỗi tại hắn quá ưu tú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận