Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 404: Vừa Nghĩ Buồn Vui

Chương 404: Vừa Nghĩ Buồn VuiChương 404: Vừa Nghĩ Buồn Vui
         Không khí đột nhiên an tĩnh chốc lát, nhìn Lê Tương hoàn toàn khác biệt so với một tháng trước, Trần Trầm không khỏi cảm thán...
Có nhiều thứ xác thực không thể chạm vào, khi ý chí một người không kiên định đụng phải vậy sẽ dễ dàng xảy ra chuyện.
Nữ tử trước mặt này tuy từng xuất thủ với hắn, nhưng không thể không thừa nhận, nữ tử này vẫn là có mấy phần Tiên khí.
Giờ đây...!
- Đến cùng có hay không?
Lê Tương bất mãn hỏi.
- Có.
Trần Trầm suy nghĩ một chút, lại nói cho nàng phương thức chơi tạc kim hoa, đồng thời giới thiệu cặn kẽ một phen.
Tạc kim hoa này so với chơi đánh bài tiến lên, tính đánh bạc càng lớn hơn.
Đến mức sau này Lê Tương sẽ biến thành cái dạng gì, chỉ thuận theo ý trời.
Trần Trầm lòng mang thương xót thầm nghĩ.
Đúng lúc này, Lê Tương đột nhiên đem hắn kéo lên, căn bản không nói lời gì, lôi kéo hắn đi ra ngoài.
- Ngươi làm gì?
Trần Trầm kinh ngạc hỏi.
- Lần trước, sở dĩ Sở Vân có thể giác ngộ, chính là nghe ngươi nói một đống đạo lý, giờ đây ngươi thật vất vả mới xuất quan, nhất định phải đánh với ta một ván.
Lê Tương vừa lôi kéo Trần Trầm vừa giải thích nói.
- Còn nhất thiết phải? Thật coi ta là cha ngươi!
Trong lòng Trần Trầm âm thầm oán thầm, nhưng mà cũng không từ chối.
Vừa mới xuất quan thật có chút nhàm chán, chơi chút “Cờ” cũng không có gì, chủ yếu hơn là hắn muốn hiểu rõ một chút nhóm tu sĩ này đã đánh bài đánh tới trình độ nào....
Sau một lát. Trần Trầm ngồi ở phía trước một bàn dài, ở trước mặt hắn, ngoại trừ Lê Tương ra, còn có mấy đệ tử ưu tú trong tông môn, tất cả đều là tu vi Nguyên Thần cảnh trở lên.
Càng đáng sợ là, ở trước mặt các nàng tất cả đều bày một nhẫn trữ vật, ánh mắt có loại cảm giác muốn nuốt sống người ta.
Cổ họng Trần Trầm run run.
Bên cạnh Lê Tương giới thiệu nói:
- Hắn chính là người kia do sư phụ ta mang về, Sở Vân sở dĩ có thể giác ngộ chính là bởi vì chơi cờ với hắn. Trừ cái đó ra, sư phụ ta cũng chính bởi vì gặp được hắn, sau khi trở về mới bế quan đột phá.
Một nhóm nữ tu nghe vậy trong mắt tất cả đều loé lên tinh quang, con ngươi Trần Trầm hơi hơi co rụt lại.
Nghe Lê Tương vừa nói như thế, hắn cảm thấy mình dường như thật có mấy phần khí vận con trai.
- Có lẽ là ta đi tới Thượng giới khổ tận cam lai?
Trần Trầm nghĩ tới đây, đột nhiên trở nên mừng rỡ lên.
- Lần này chúng ta thử một chút cách chơi mới, cách chơi mới này là Trần Trầm mới vừa nói, ta cũng chưa thử qua, các ngươi cũng đừng nói ta chiếm tiện nghi của các ngươi.
Dứt lời Lê Tương ngồi ở bên cạnh Trần Trầm, móc ra một nhẫn trữ vật bỏ lên bàn, sau đó bắt đầu giảng giải quy tắc tạc kim hoa, cuối cùng quyết định một Linh Thạch cực phẩm xem như đặt cược.
Trần Trầm nghe đến đây trong lòng lộp bộp một tiếng, ở kiếp trước, thời gian một khối tiền đặt cược, thua một ván mấy trăm khối đúng là bình thường.
Như thế tính toán, hiện tại thua cái mấy trăm viên Linh Thạch cực phẩm cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mà Linh Thạch cực phẩm cũng không nhiều giống như Linh Thạch trung phẩm, coi như là tu sĩ Luyện Hư cũng không nhiều.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước đạt được nhẫn trữ vật của Giang Thành Tử, bên trong cũng là chỉ có một ngàn viên Linh Thạch cực phẩm mà thôi.
Mà Giang Thành Tử chính là thành chủ, mà còn là tu sĩ Luyện Hư đỉnh phong!
Trên người đám nữ đệ tử này có mấy trăm viên Linh Thạch cực phẩm cũng đã không tệ rồi.
Rất rõ ràng, bao gồm Lê Tương ở bên trong, căn bản không nhận thức rõ ràng tạc kim hoa, cho rằng tạc kim hoa và “Đấu Tông chủ” là thắng thua không sai biệt lắm.
- Chúng ta bắt đầu đi.
Lê Tương cười nói.
Một đám nữ đệ tử không thể chờ đợi đáp ứng.
Ngay sau đó, một tràng tội ác tạc kim hoa bắt đầu....
- Trần Trầm, ngươi nhỏ như vậy, vì sao dám hạ thưởng lớn như thế?
- Cái gì nhỏ, ngươi mới nhỏ đây! Cái này gọi là đánh cờ tâm lý ngươi có biết không?
...
- Trần Trầm, cờ của ngươi lớn như thế, vì sao thật sớm đã bỏ, không khỏi cũng quá không hợp lý.
- Sư muội này, ngươi xem xét bài, miệng đều nhếch đến sau tai, ta có thể không biết rõ ngươi bài lớn sao? Hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết một đạo lý, thân là một cường giả, hỉ nộ không lộ là cực kỳ quan trọng.
...
- Trần Trầm, cờ của ngươi lớn như thế, vì sao ngay từ đầu chỉ đặt cược một viên Linh Thạch?
- Chiêu này gọi là dụ địch xâm nhập, hiểu chưa?
...
Cứ như vậy, sau một canh giờ.
Loại trừ Lê Tương, nhẫn trữ vật trước mặt những nữ đệ tử khác đã biến mất không còn tăm tích. Một đám nữ đệ tử mặt mũi tràn đầy bệnh trạng đỏ bừng, trong mắt cực kỳ mờ mịt.
Giờ này khắc này, các nàng khắc sâu thể nghiệm được đau đớn mất đi. Loại mùi đó cực kỳ vi diệu, không tu luyện, cũng không bị người ăn cướp, như thế vô duyên vô cớ mất đi tất cả Linh Thạch cực phẩm, khiến các nàng bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
- Mấy sư muội, có bỏ mới có được, có câu nói rất hay, ăn một hố, khôn ngoan nhìn xa trông rộng, hôm nay các ngươi mất đi chỉ là Linh Thạch, nếu ngày sau các ngươi gặp gỡ địch nhân, còn phạm loại sai lầm hôm nay, khi đó mất đi sẽ không chỉ đơn giản là Linh Thạch như vậy. Đó là vì sao ta nói, mỗi trận cờ tiếp theo của các ngươi, đều phải coi nó là thành một lần nhân sinh để đối đãi, như vậy các ngươi mới có thể hiểu đạo lý ẩn chứa bên trong cờ này.
Trần Trầm vừa nói vừa thu hồi sáu bảy chiếc nhẫn trữ vật trước mặt, trong đó có gần ba ngàn viên Linh Thạch cực phẩm. Chơi cái này với một nhóm tay mơ, hắn thấy, quả thực là ăn cướp.
Nghe được hắn lời nói, trong mắt một nữ đệ tử vẻ thống khổ càng rõ ràng, loại cảm giác ngạt thở làm cho hô hấp của nàng không tự chủ được trở nên dồn dập lên.
Giờ khắc này, nàng cảm giác cả cuộc đời đều mờ đi mấy phần.
Phải biết, nàng mới vừa thua chính là tích súc hơn mười năm của mình.
- Trần sư huynh, có thể cùng ta chơi một ván cờ nữa hay không, ta giống như tìm được loại cảm giác nào đó.
Nữ đệ tử kia đột nhiên nói, sau đó từ trong một nhẫn trữ vật khác lấy ra một món pháp bảo.
Nhìn thấy pháp bảo kia, bên cạnh lập tức truyền đến vài tiếng kinh hô.
- Vương sư muội, đây chính là trọng bảo ngươi luôn mang theo bên mình! Giá trị vài trăm Linh Thạch cực phẩm!
- Không được!
Trần Trầm thấy vậy cười lấy ra một nhẫn trữ vật để lên bàn, cái này chính là tất cả Linh Thạch Vương sư muội mới vừa thua trận.
- Tốt, vậy ta sẽ chơi với ngươi thêm một ván nữa.
Dứt lời, Trần Trầm liếc mắt nhìn Lê Tương bên cạnh.
Lê Tương lập tức tỉnh ngộ, bắt đầu phát “Cờ”.
Lần này, Trần Trầm không dùng thủ đoạn loè loẹt gì, vừa mới phát xong đã mở ra mặt bài.
Nữ đệ tử kia cũng mở ra mặt bài, ai thua ai thắng, nháy mắt vừa xem hiểu ngay.
Nhìn bài của hai người trên mặt bàn, Trần Trầm cười đẩy lên nhẫn trữ vật tới trước mặt nữ đệ tử kia, nói:
- Vương sư muội, ngươi thắng.
Cái kia Vương sư muội nhìn lên nhẫn trữ vật trước mặt, sắc mặt đỏ bừng lên, ánh mắt bởi vì cuồng hỉ mà trở nên mất đi tiêu cự.
Nhân sinh đại hỉ đại bi, ngay trong một ý niệm.
Ngay sau đó, nàng đột nhiên đứng lên, cầm nhẫn trữ vật và pháp bảo lên nói:
- Trần sư huynh, ta đã hiểu! Giờ ta sẽ trở về bế quan! Đa tạ Trần sư huynh chỉ điểm!
Dứt lời, nàng không để ý tới ánh mắt kinh dị của mọi người, quay người rời khỏi phòng.
Nhìn bóng lưng của nàng, Trần Trầm cười nhạt một tiếng, giờ phút này, trong lòng của hắn minh bạch không ít thứ.
Những nữ đệ tử này ngày bình thường cuộc sống quá mức buồn tẻ, căn bản không gợn sóng gì.
Thỉnh thoảng rời khỏi Lê Tiên tông, cũng rất ít đấu pháp với người khác, chớ nói chi là liều mạng tranh đấu.
Cho nên bọn họ căn bản không bị kích thích lớn như vậy.
Cũng giống như Vương sư muội này, một tràng đánh cờ vừa rồi ảnh hưởng đối với nàng quả thực không thua một lần liều mạng tranh đấu, mà lại loại cực kỳ mạo hiểm đó, mắt thấy sắp bại vong, cuối cùng được ăn cả ngã về không, chuyển bại thành thắng liều mạng tranh đấu.
Loại tình huống này, nàng đột nhiên đại triệt đại ngộ, cũng là có thể hiểu.
Nếu là tiền kiếp đám con bạc mới vừa học được đánh bạc không bao lâu, đã đánh cược toàn bộ thân gia, chỉ sợ cũng phải chịu đến loại kích thích này.
Nhưng mà loại kích thích này cũng chỉ là nhất thời, nếu thua nhiều hơn, người sẽ dần chết lặng, cuối cùng trở nên vô tình vô nghĩa, lục thân bất nhận. Đây chính là nguy hại to lớn của đánh bạc.
Kiếp trước, Trần Trầm nhiều nhất cũng là lúc ăn tết mới chơi vài ván mà thôi, cho dù lấy trí thông minh của hắn, cho tới bây giờ đều là thắng nhiều thua ít thì bình thường hắn cũng sẽ không lấn quá sâu vào lĩnh vực này.
Thậm chí lúc vài bằng hữu khoe khoang thắng bao nhiêu, hắn sẽ còn mở miệng khuyên vài câu.
So với Trần Trầm bình tĩnh, những nữ đệ tử khác xung quanh thì không bình tĩnh như vậy, ánh mắt từng người nhìn Trần Trầm giật nảy mình.
Lại có người đột nhiên hiểu, chẳng lẽ nam nhân trước mặt này thật có ma lực gì hay sao?
Hay là bên trong cờ này thật ẩn chứa Thiên Đạo, giống như nhân sinh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận