Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 362: Biển sâu trai ngọc tinh

Chương 362: Biển sâu trai ngọc tinhChương 362: Biển sâu trai ngọc tinh
         Cảm thụ một đám sinh mệnh ở sau lưng biến mất hơi thở, Trần Trầm trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Ta không giết mọi người nhưng mọi người chết vì ta, giờ phút này không biết có bao nhiêu hải yêu chôn vùi tính mệnh vì hắn.
Nếu là kiếp trước, có lẽ Trần Trầm sẽ xem bầy hải yêu này là cá.
Nhưng ở thế giới này, Trần Trầm biết rõ các hải yêu đều là sinh vật trí tuệ giống như nhân tộc, chẳng những có linh hồn, còn có tư tưởng của mình.
Từng đám chết đi đều là sinh mệnh trí tuệ.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm dùng thần thông rống to với Bạch Đông Thăng đang truy kích.
- Bạch Đông Thăng! Ngươi tàn sát nhiều sinh linh như vậy, tuyệt đối không độ qua đại kiếp nạn phi thăng được!
Công nhận, Trần Trầm truyền âm một phát, Bạch Đông Thăng thật sự bị hù sợ, thế là bay lên cao vạn thước, vậy là hải yêu có thể ngăn trở lão đuổi theo thoáng chốc ít đi tám mươi phần trăm.
Còn mấy Luyện Hư như đại hải yêu cua to thì đã bị bỏ xa ở phía sau.
- Trần Trầm, ngươi ngoan ngoãn chịu chết thì ta cần gì tạo nhiều sát nghiệt như vậy? Tất cả đều là lỗi của ngươi!
Sau lưng vọng lại thần thức truyền âm của Bạch Đông Thăng, Trần Trầm hơi cảm thụ, giật mình ngay tại chỗ.
Chết nhiều hải yêu như vậy mà Bạch Đông Thăng chỉ mất gần nửa phút đã đuổi tới phía sau lưng Trần Trầm, cách nhau chưa đầy trăm dặm.
Tu vi Luyện Hư đỉnh quả nhiên không phải Luyện Hư bình thường có thể so sánh.
Trong phút gấp gáp, Trần Trầm rống to về phía sau:
- Bạch lão tặc! Ta muốn tự sát!
Trần Trầm thốt ra câu này, Bạch Đông Thăng ngẩn ngơ, tốc độ bỗng chốc chậm lại nhiều.
Trần Trầm thừa dịp này nói tiếp:
- So với chết trong tay lão tặc nhà ngươi thì ta tự sát hồn về thiên địa, nếu ngươi còn đến gần ta một dặm là ta tự bạo!
Nói xong, hơi thở trên người Trần Trầm bắt đầu tăng lên, làm bộ dáng muốn tự bạo.
Bạch Đông Thăng thấy vậy thì giảm chậm tốc độ, giữ khoảng cách trăm dặm với Trần Trầm, cũng truyền âm nói:
- Tiểu hữu, so với tự bạo thì chẳng bằng giúp ta, tăng thêm một tu sĩ phi thăng cho nhân tộc ta, chẳng phải là thành một đoạn giai thoại?
Trần Trầm nghe suýt ói, hắn từng thấy vô liêm sỉ, nhưng so với lão tặc ở sau lưng mình thì dù là Ngọc Quỳnh cũng thua xa, còn so với hắn thì như hai mặt trái ngược.
Kết quả là tên vô liêm sỉ này muốn phi thăng, còn thanh niên tốt như hắn thì thành đối tượng bị ông trời khinh bỉ.
Ông trời bất công biết bao?
Trần Trầm cố nén buồn nôn, trả lời:
- Giai thoại chó má gì, ta không hứng thú! Nếu ngươi muốn cho ta chết thì dù sao cũng phải đưa ra điều kiện làm ta vừa lòng chứ?
Đương nhiên, hắn nói như vậy đều là vì kéo dài thời gian, điều kiện chó chết gì làm sao quan trọng bằng mạng nhỏ của hắn?
Nhưng nếu dồn ép lão tặc này thì khó tránh khỏi bị lão cá chết lưới rách, đến lúc đó sợ rằng hắn chỉ còn một con đường tự bạo.
Bạch Đông Thăng cố gắng khuyên nhủ:
- Tiểu hữu, ta hiện tại giết ngươi thì phỏng chừng còn một đoạn thời gian mới phi thăng, trong khoảng thời gian này ta có thể làm nhiều chuyện cho ngươi. Nếu ngươi có kẻ thù nào không diệt được hoặc có nguyện vọng gì chưa đạt thành thì ta sẽ cố gắng hoàn thành thay ngươi!
Trần Trầm tức giận mắng:
- Khi đó ta đều chết rồi, nếu ngươi không làm được thì ta biết đi tìm ai?
Bạch Đông Thăng thẹn quá thành giận trả lời:
- Ta làm Luyện Hư đỉnh, cường giả sắp phi thăng thượng giới mà là loại người nói không giữ lời sao? Tiểu tử, ngươi quá coi khinh ta!
Hai người cứ thế cãi qua cãi lại, bất giác bay xa mấy vạn dặm.
Mắt thấy sắp không kéo dài được nữa, Trần Trầm không còn cách nào, chỉ có thể hỏi thăm hệ thống.
Sắp phải tự bạo, một lần cơ hội truy tung mười vạn dặm của hệ thống nếu không dùng thì phí.
- Hệ thống, trong phạm vi mười vạn dặm có tồn tại nào có thể ngăn trở Bạch Đông Thăng không?
Hệ thống nhanh chóng đưa ra đáp án:
[Có, trai ngọc tinh ở phương hướng tây nam cách kí chủ một vạn bốn nghìn dặm.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm suýt bật khóc, tuy lại là trai ngọc tinh nhưng hắn bất chấp tất cả.
Nếu trai ngọc tinh kia thật sự có thể ngăn trở Bạch Đông Thăng, Trần Trầm sẵn sàng thề vô luận trai ngọc ăn ngon cỡ nào thì đời này hắn sẽ không tổn thương một con trai ngọc tinh nào nữa!
Sau lưng cách trăm dặm vọng lại thần thức truyền âm của Bạch Đông Thăng:
- Tiểu tử, ngươi lừa ta! Ta không tin ngươi thật sự tự bạo!
Trần Trầm vội nói:
- Tiền bối, người đưa ra điều kiện rất hấp dẫn, cho ta suy nghĩ một canh giờ, tiện thể từ biệt thân bằng hảo hữu, đến lúc đó ta sẽ ngửa cổ chờ chém!
- Nói thật không?
- Thật còn hơn vàng! Ta làm thiên kiêu một thế hệ, sẽ là loại người nói không giữ lời sao? Tiền bối, người coi thường ta quá.
Bạch Đông Thăng liên tục thay đổi sắc mặt, không hiểu sao cảm thấy lời này khá quen tai.
Nhưng Bạch Đông Thăng không có lựa chọn nào khác, nếu để Trần Trầm tự bạo thì lão sẽ giỏ tre múc nước công dã tràng, sở dĩ lão chỉ có thể tuyển chọn tin tưởng.
- Được, vậy ta tin tưởng tiểu tử một lần! Nếu ngươi dám gạt ta! Dù cho ngươi chết thì ta cũng sẽ giết sạch người liên quan với ngươi!
Trần Trầm nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng, không trả lời nữa, mà là trực tiếp bay hướng về phía tây nam.
Bất giác bay đi nửa canh giờ, Bạch Đông Thăng càng bay càng cảm giác là lạ.
Bạch Đông Thăng không hiểu rõ thái độ làm người của Trần Trầm như thế nào, nhưng có Phá Ách Ấn trong người, với tu vi Nguyên Thần mà có thể sống tới ngày nay, vậy chắc chắn là một kẻ khó chơi.
Nghĩ đến đây, mặt Bạch Đông Thăng đanh lại, lập tức làm ra quyết đoán, tốc độ tăng nhanh đến cực độ, chỉ vài giây đã rút ngắn một nửa khoảng cách trăm dặm.
- Biết ngay lão tặc nhà ngươi không có kiên nhẫn.
Cảm thụ cảnh tượng sau lưng, Trần Trầm trực tiếp bay vào Vô Tận Hải.
Trên thực tế, Trần Trầm cưỡi Độ Hư Thuyền bay một vạn bốn nghìn dặm không cần một canh giờ, nói một canh giờ là vì giảm mức độ cảnh giác của lão tặc kia.
Chơi trò trí tuệ với hắn thì lão tặc này còn kém xa!
Chui vào trong Vô Tận Hải, Trần Trầm lao thẳng xuống đáy biển, không lâu sau trông thấy một góc vỏ trai ngọc.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một góc, phần lớn còn vùi trong bùn đất.
- Thế này làm sao che được?
Nhìn một góc vỏ trai ngọc, Trần Trầm không biết nên nói cái gì, hắn ngẫm nghĩ, đào lớp đất dưới vỏ trai ngọc, vùi mình xuống dưới.
Giây lát sau, Bạch Đông Thăng cũng chui vào trong Vô Tận Hải, dứt khoát phát động công kích về phía vị trí mà Trần Trầm đang núp.
Keng!
Một tiếng trong trẻo!
Toàn bộ đáy biển đều chấn động, vỏ trai ngọc to lớn rung mạnh, bị công kích mạnh mẽ đánh nứt một đường.
Trông thấy khe hở kia, Trần Trầm nhích người, lẻn vào trong. Hắn mới chui vào trong thì một tiếng nổ trầm đục, vỏ trai ngọc khép kín, nhốt hắn lại.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên ngoài thường vang tiếng nổ, Trần Trầm nghe mà tim đập nhanh.
Tu vi của đại trai ngọc tinh này chắc chưa tới Luyện Hư đỉnh, nhưng vỏ trai ngọc siêu cứng, Bạch Đông Thăng không có thủ đoạn công kích cứng rắn thì khó mà mở vỏ trai ngọc ra.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm trong lòng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn bên trong vỏ trai ngọc.
Kết quả không xem không biết, nhìn rồi hết hồn, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.
- Ngươi là ai?
Trần Trầm lùi lại hai bước, ở trước mặt hắn là một nữ nhân mặc áo lam, da trắng nõn, dịu dàng như hạt châu, nhưng nét mặt không tốt.
Nữ nhân áo lam ngữ khí sắc bén nói:
- Ngươi đang ở trong người của ta mà hỏi ta là ai? Ngươi không cảm thấy có chút quá mức sao?
Trần Trầm nghe vậy đỏ mặt, thế này mới chú ý đến mỗi khi bên ngoài nổ một tiếng là thân thể của nữ nhân này sẽ run rẩy có quy luật.
Rất rõ ràng, nữ nhân này là ảo ảnh do trai ngọc tinh dùng thần thông biến hóa, cường độ thần thức như vậy e rằng tu vi Luyện Hư hậu kỳ, mạnh hơn bầy hải yêu như đại hải yêu cua to một mảng lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận