Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 118: Xuân Tàm Đáo Tử Ti Phương Tận

Chương 118: Xuân Tàm Đáo Tử Ti Phương TậnChương 118: Xuân Tàm Đáo Tử Ti Phương Tận
         (1) Tằm xuân đến chết vẫn còn nhả tơ.
- Phái tất cả những tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên, cho dù chống lại Ma môn cũng không có đạo lý như vậy! - Tiêu Vô Ưu một mình đứng bên ngoài đại trận, đối mặt với hai cỗ cự châu, không chút lo sợ.
Nhìn thấy biểu tình của Tiêu Vô Ưu, vô tu lão giả cười lạnh không thôi.
- Tiêu Vô Ưu, thực nghĩ bước vào Nguyên Anh liền muốn làm gì thì làm à? Nói cho ngươi biết, môn chủ Thanh Long Môn cũng là Nguyên Anh đấy, nhưng thế thì sao? Không phải cũng xuống mồ rồi sao?
- Vốn dĩ Vô Tâm Tông ta vẫn còn chút… kiên nhẫn với các ngươi, nhưng hiện tại kiên nhẫn đã cạn kiệt rồi!
- Trong vòng nửa ngày, nếu không thần phục! Ngươi và tất cả các đệ tử trong tông đều chỉ có một con đường chết!
Dứt lời, trong một chiếc cự châu khác có một lão giả bước ra, tu vi cũng là Nguyên Anh kỳ.
Nhìn hai cường giả Vô Tâm Tông trước mặt, thần sắc Tiêu Vô Ưu ngưng trọng.
Hắn muốn chạy trốn quả thật không khó, nhưng người trong tông thì phải làm sao?
Trong lúc nhất thời, Tiêu Vô Ưu do dự không thôi.

- Sư huynh, ngươi là người Đại Tấn, có từng gặp qua Trần Trầm kia chưa? Rốt cuộc hắn trông như thế nào? Đám trưởng lão trong môn cũng không thật sự rõ lắm!
Trên đường tiến đến Thiên Vân Tông, Viên Kình Thiên tò mò hỏi Trần Trầm.
Nghe vậy, ánh mắt Trần Trầm ngưng trọng, thở dài nói:
- Không tôn trọng địch nhân cũng có nghĩa là không tôn trọng bản thân, nói thật thì ta từng nhìn thấy Trần Trầm ở đằng xa… Khi đó là trong vương đô…
- Tư thái tuyệt luận, khí vũ hiên ngang, đương nhiên, thiên tư càng là nhất lưu! Tu vị cao thâm, hơn xa mấy tên Thánh tử… bình thường kia!
- Ngoài ra, hắn làm người sát phạt quyết đoán, từng xuống dường chém chết tồn tại đứng thứ hai bảng xếp hạng thiên kiêu Đại Tấn.
- Nhìn chung, trong thế hệ trẻ Ma môn, có lẽ chỉ có ta mới có thể chống lại hắn.
Nghe một phen bình luận như thế, sắc mặt Viên Kình Thiên ngưng trọng, sâu trong mắt trào dâng chiến ý.
Ngay cả Chu Phong cùng Chu Sơn cũng thoáng cái trở nên nghiêm túc.
May mà bọn họ nhặt được thiếu chủ ở Đại Tấn, nếu không thì ngày sau lấy đâu ra người ngăn cản Thánh tử Thiên Vân Tông kia?
- Thiếu môn chủ không cần tự coi nhẹ mình, thực lực hiện tại của thiếu môn chủ đã là Kim Đan sơ kỳ, Trần Trầm kia có cường thịnh hơn nữa cũng chưa bước vào Kim Đan, hắn không phải đối thủ của thiếu môn chủ. - Chu Phong bên cạnh nhắc nhở.
Trần Trầm nhẹ thở ra một hơi, ánh mắt trở nên thâm thúy, thì thào nói:
- Mười ngày trước, ta vẫn chỉ là một người bình thường, nhân sinh tế ngộ nào ai biết rõ?
Nghe vậy, Chu Phong, Chu Sơn đều trầm mặt, cảm thấy rất có đạo lý.
Một đoàn người phi hành bằng pháp bảo của Chu Phong, tốc độ cực nhanh, không bao lâu đã xâm nhập lãnh thổ Đại Tấn.
Nhìn đại kích dưới chân, Trần Trầm hâm mộ không thôi.
Luyện Khí Nhất Mạch muốn có được pháp bảo bổn mạng thuộc về mình nhất định phải đạt đến Kim Đan, mà Luyện Thể Nhất Mạch thì phải đạt đến Nguyên Anh.
Nhưng cả hai cái hắn đều thiếu một đoạn, không biết đến bao giờ mới có thể có được pháp bảo.
Trong lúc nghĩ đến mấy vấn đề này, Thiên Vân Tông cũng càng lúc càng gần, bất chợt, đại kích ngừng lại, sắc mặt Chu Phong trông rất khó coi.
- Thiếu môn chủ, phía Thiên Vân Tông đang đánh nhau, dường như là Vô Tâm Tông phái ra hai chiếc Vô Hận Chiến Châu, phải làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn đến đó?
Vừa nghe đến đó, Trần Trầm vô cùng sốt ruột, thế nhưng vẻ mặt vẫn ung dung thản nhiên, một bộ đang bày mưu tính kế.
- Vô Tâm Tông quả nhiên nóng nảy, Bạch Hổ Tông, Chu Tước Môn, Huyền Vũ Môn tam tông đồng khí chi liên, bọn chúng khó mà xử lý tam tông, thế nên lựa chọn Thiên Vân Tông khai đao.
- Đây là cơ hội của chúng ta?
- Phải làm sao?
- Đi dạy cho Vô Tâm Tông một bài học, nếu có thể nhân cơ hội giết chết một trong hai Nguyên Anh càng tốt! - Trần Trầm cười lạnh nói.
Nghe vậy, Chu Phong không hề hoài nghi, trong mắt chỉ còn lại sát khí, trường kích dưới chân bỗng nhiên gia tốc, trong phút chốc đã bay ra mấy ngàn thước, hai cỗ hắc sắc cự thuyền của Vô Tâm Tông cũng xuất hiện trong mắt Trần Trầm.
- Phạm vi cảm giác của Chu Phong, Chu Sơn đại khái khoảng bốn ngàn mét! - Trần Trầm yên lặng nhớ kỹ con số này.

Lúc này, Thiên Vân Tông đã loạn thành một đoàn, Tiêu Vô Ưu đơn độc đối chiến cùng hai cường giả Nguyên Anh, tuy ở vào thế hạ phong, nhưng trong lúc nhất thời không có dấu hiệu bại lui.
Ngoại trừ đám Nguyên Anh, có không ít Kim Đan trưởng lão cũng tham chiến, ví dụ như Triệu trưởng lão trước kia đã hộ tống Trần Trầm đến Quốc đô.
Mặt khác, hai chiếc hắc sắc cự châu đang điên cuồng oanh tạc đại trận hộ sơn, đám đệ tử Thiên Vân Tông đứng trong hộ trận nhìn thấy cảnh tượng này, mặt cắt không còn giọt máu.
Ầm Ầm!
Đúng lúc này, một tiếng bạo nổ, đại trận hộ sơn bị đánh sụp.
Tu sĩ Vô Tâm Tông trên phi châu gào lên một tiếng, vọt xuống, lớn giọng nhất chính là tên tu sĩ Kim Đan dẫn đầu.
- Trước bắt Thánh tử Thiên Vân Tông Trần Trầm!
Trong đám đệ tử vậy mà thật sự có một “Trần Trầm”.
“Trần Trầm” kia mặt trắng bệch, ngồi trên xe lăng, bộ dạng thụ thương chưa lành, bên cạnh hắn, Tôn Thiên Cương cùng đám đệ tử nội môn Trúc Cơ bày trận địa sẵn sàng đón địch, bảo hộ an toàn của Thánh tử nhà mình.
Đệ tử song phương nhanh chóng giao phong, đối lập với đệ tử Vô Tâm Tông, đệ tử Thiên Vân Tông yếu hơn rất nhiều, nếu không dựa vào đám nội môn đệ tử liều chết chắn phía trước, e là chỉ trong nháy mắt, đệ tử Thiên Vân Tông đã bại lui.
Ầm Ầm!
Nhưng song phương còn chưa đánh được vài giây, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ, một thanh trường kích màu đen đâm thẳng vào cự châu, xuyên thủng đại trận hộ châu, hào quang bên trên nháy mắt nhạt đi vài phần.
Thấy một màn như vậy, hai gã Nguyên Anh đang giao chiến với Tiêu Vô Ưu cả kinh, giận dữ hét:
- Tiêu Vô Ưu! Ngươi cấu kết Ma môn!
Tiêu Vô Ưu mặt già đỏ lên, trầm giọng quát:
- Cái gì mà cấu kết Ma môn, rõ ràng là các ngươi dẫn người Ma môn đến đây!
Nói xong câu đó, Tiêu Vô Ưu vậy mà chẳng hề thấy ngượng, từ khi thu tên gia hỏa Trần Trầm kia, dường như da mặt hắn cũng dày lên.
Mà lúc này, Chu Phong cùng Chu Sơn đã bắt đầu tấn công hai cường giả Nguyên Anh.
Hai người đều là cái ngoan nhân, cũng không thèm chào hỏi một tiếng, vừa ra đã đánh thẳng vào chỗ hiểm của địch nhân.
Hai gã Nguyên Anh vốn rất thoải mái đánh Tiêu Vô Ưu, nhưng hiện tại thì hay rồi, biến thành hai đánh ba, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Bất quá, phát hiện Ma môn không đến bao nhiêu người, bọn họ lại nhẹ thở ra, vội vã quát chúng đệ tử Vô Tâm Tông:
- Mau bắt lấy Thánh tử Thiên Vân Tông cho ta!
Theo như bọn họ thấy, chỉ cần khống chế Trần Trầm, bức hiếp Tiêu Vô Ưu, không lo hắn không liên hợp với bọn họ đối phó hai tên Ma môn đột nhiên xuất hiện này, đến lúc đó đương nhiên bọn họ sẽ chuyển bại thành thắng.
Đám đệ tử Vô Tâm Tông thấy vậy, cũng biết tình huống khẩn cấp, lập tức liều chết xông lên, không bao lâu sau, bọn họ đã giết đến chỗ “Trần Trầm”.
“Trần Trầm” ngồi trên xe lăn lại không hề thay đổi sắc mặt.
- Đại ca, vì ngươi, ta cũng chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi! - Giấu dưới lớp mặt nạ, Trương Kỵ nhìn một mảnh hỗn loạn trước mắt, thì thào tự nói.
Đêm hôm trước, tông chủ đến tìm hắn, nói cho hắn biết đại ca thân hãm Ma môn, mà để người Ma môn không hoài nghi, phía Thiên Vân Tông nhất định phải có một Trần Trầm.
Hắn cùng đại ca đi tu tiên, là người hiểu rõ đại ca nhất, hơn nữa hình thể lại tương tự, có quan hệ với đại ca tốt nhất, đáng tin cậy, thế nên, trách nhiệm này đương nhiên giao cho hắn.
Nhìn mặt nạ tông chủ đưa tới, Trương Kỵ không chút do dự.
Hôm nay tu vi hắn đã phế, nhưng vẫn còn có thể giúp đỡ đại ca, cái này khiến hắn thập phần vui sướng.
Hai ngày này, hắn dùng diện mạo đại ca gặp không ít người, cũng cảm nhận được áp lực cực lớn mà đại ca phải chịu, vì vậy mà hắn cực lực bắt chước theo tư thái của đại ca.
Thế cho nên trong tông không có mấy người nhìn ra dị thường của hắn.
Mà hết thảy chính là vì an toàn của đại ca ở Ma môn, dù sao không ai có thể biết được trong Thiên Vân Tông có nội gian Ma môn hay không.
Mắt thấy Tôn Thiên Cương trước mặt bị đánh bay, một đệ tử Vô Tâm Tông diện mạo dữ tợn vọt về phía mình, Trương Kỵ nhắm mắt lại, hồi tưởng từng cảnh tượng từ lúc quen biết đại ca cho đến nay.
Hắc Phong Nhai, đại ca đột nhiên nhảy núi hấp dẫn lực chú ý của kẻ địch, cứu hắn một mạng.
Thạch Xuyên huyện, đại ca dùng sức một mình bình định gia tộc lớn nhất huyện, cứu cả nhà Trương gia.
Thiên Vân Tông, đại ca thập phần chiếu cố hắn, động một chút lại vụng trộm nhét linh thạch cùng thiên tài địa bảo cho hắn, còn dùng thủ đoạn giúp hắn bái nhập môn hạ của luyện đan trưởng lão.
Trong Quốc đô, đại ca liều lĩnh đối đầu với cả thiên hạ, suốt đêm chém giết thiên kiêu thứ hai Đại Tấn, Tề Bất Phàm, báo thù cho hắn.
Nghĩ đến những… chuyện này, Trương Kỵ đột nhiên nở nụ cười, đệ tử Vô Tâm Tông cách đó không xa trông cũng không còn dữ tợn như vậy nữa.
Nhân sinh có được một tri kỷ, còn mong gì hơn?
Dù hôm nay có chết, cũng đáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận