Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 59: Tám Ngàn Linh Thạch, Combo Trách Nhiệm

Chương 59: Tám Ngàn Linh Thạch, Combo Trách NhiệmChương 59: Tám Ngàn Linh Thạch, Combo Trách Nhiệm
         - Làm càn!
Nghe xong, Tiêu Vô Ưu chực ném cái bát trong tay, bất quá, nhớ đến đây là bát của Trần Trầm, động tác trên tay thoáng khựng lại.
- Sư phụ, có thể ném, không sao đâu… - Trần Trầm tiểu tâm dực dực nói.
Thế là Tiêu Vô Ưu ném cái bát cho hắn, tiếp đó xoay người nhìn về phía bức tượng Tổ sư trong đại điện.
Giờ phút này, bầu không khí trong đại điện vô cùng yên tĩnh cùng ngột ngạt.
Qua một lúc lâu sau, Tiêu Vô Ưu mới lẩm bẩm nói:
- Tân vương đăng cơ, Vô Tâm tông đã hoàn toàn không để vào mắt 35 tông còn lại, xem ra lời đồn là thật, Vô Tâm tông muốn thống nhất 36 tông, biến Đại Chu thành một quốc gia chính tông hợp nhất.
Ngoại môn trưởng lão bên cạnh nghe vậy không khỏi xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.
Trong phạm vi Đại Tấn có 37 thế lực, Vô Tâm tông mạnh nhất, Hoàng thất Đại Tấn đứng thứ hai. Trước đây bởi có Hoàng thất dẫn dắt 35 tông còn lại mới miễn cưỡng ngăn cản được ý đồ của Vô Tâm tông, nhưng hôm nay, lão quốc vương tạ thế, tân quốc quân từ nhỏ lớn lên tại Vô Tâm tông đăng cơ…
Thế cân bằng hoàn toàn bị phá vỡ, nhân sinh khổ cực của 35 tông chỉ sợ còn đằng đẵng phía sau.
Vạn nhất áp lực từ Ma môn Đại Chu yếu đi, Vô Tâm tông chắc chắn sẽ ra tay diệt một số tông môn, giết gà dọa khỉ, hòng cưỡng ép thống nhất 36 tông.0
Nếu 35 tông đoàn kết thì cũng thôi đi, chỉ đáng tiếc là nội bộ 35 tông chia bè kết phái, trong đó không ít tông đã sớm đầu phục Vô Tâm tông, làm xong chuẩn bị cho một tràng thay đàn đổi dây sắp tới.
- Tông chủ, chúng ta xử trí Vương Phong kia thế nào? - Trầm mặc trong chốc lát, ngoại môn trưởng lão chua chát hỏi.
Lúc này không ai muốn trở thành con gà bị giết, các tông môn khác không muốn, Thiên Vân tông lại càng không muốn, cho nên thời điểm này tuyệt đối không thể để Vô Tâm tông bắt được đuôi.
- Sư phụ, để ta đi một chuyến đến Ngoại môn là được. - Trần Trầm đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu lập tức nhíu mày.
- Đối phó với loại người như vậy, ta xem như tương đối có kinh nghiệm. Sư phụ, xin ngài yên tâm!
Trần Trầm cười khẽ một tiếng, sau đó xoay người rời khỏi đại điện.
Nhìn theo bóng lưng Trần Trầm, Tiêu Vô Ưu không ngăn cản, chỉ là thần sắc thoáng trở nên phức tạp.
- Thánh Tử… Tuyệt đối không được xúc động!
Ngoại môn trưởng lão lo lắng hôn, dợm bước muốn tiến lên ngăn cản, nhưng còn chưa đi được hai bước đã bị một cỗ lực lượng vô hình kéo lại.
- Không sao, cứ để hắn đi, Thiên Vân tông ta dù có nhỏ yếu, nhưng không đến mức không bảo vệ nổi một đệ tử.
Tiêu Vô Ưu lạnh lùng nói, ánh mắt trở nên vô cùng kiên định, dường như đã có quyết định trong lòng.
. . .
Cùng lúc đó, quảng trường ngoại môn đã loạn thành một đoàn.
Vương Phong đứng sừng sững giữa sân, ánh mắt bễ nghễ, chúng đệ tử phía dưới không ai dám đối mặt với hắn.
- Tôn Thiên Cương, không phải ngươi tự xưng Đệ nhất nội môn sao? Không dám đánh với ta một trận à?
Vương Phong Chỉ tay vào “hạc giữa bầy gà” Tôn Thiên Cương, lớn tiếng chế giễu.
Đám nội môn đệ tử xung quanh giận không nhịn nổi, nếu luận về tu vi, sư huynh dùng một bàn tay liền có thể chụp chết tên gia hỏa này, nhưng hết lần này đến lần khác, đại sư huynh lại không thể làm thế.
- Tôn Thiên Cương, làm không được coi như ngươi là thứ hèn nhát, ngày sau tự xưng một tiếng tôn tử là được!
Vương Phong tiếp tục khiêu khích, Tôn Thiên Cương dứt khoát nhắm mắt lại, bất quá có thể nhìn thấy gân xanh nổi cuồn cuộn trên cổ hắn, hiển nhiên là tên này đã căm phẫn đến cực hạn.
- Triệu Tiểu Nhã, ngươi dám đánh ta, bây giờ mau nói xin lỗi, nếu không ta lập tức báo cáo Vô Tâm tông, nói Thiên Vân tông các ngươi không để Vô Tâm tông vào mắt.
- Ngươi chớ có quên, trước đây Tôn Thiên Cương chỉ đụng ta một cái, Thiên Vân tông đã phải bồi 5000 khối Linh thạch! Ta bảo ngươi xin lỗi đã là nể mặt mỹ nữ như ngươi lắm rồi!
Nghe hắn nói, Triệu Tiểu Nhã ủy khuất đến cực điểm, rõ ràng là tên gia hỏa này khinh bạc nàng trước, giờ nàng lại phải đi xin lỗi hắn, thử hỏi nàng sao có thể nhẫn?
- Triệu Tiểu Nhã, ngươi không xin lỗi? - Vương Phong hơi mất kiên nhẫn, trực tiếp lấy ra lệnh bài truyền tin, tiếp đó múa may giữa hư không.
Đám đệ tử thấy rõ ràng hắn đang viết mấy lời mách lẻo.
Thấy vậy, Triệu Tiểu Nhã không thể làm gì khác hơn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thật xin lỗi!
Từ nhỏ nàng đã lớn lên tại Thiên Vân tông, đây chính là nhà nàng, nếu bởi vì chuyện của cá nhân của mình mà khiến tông môn chịu tổn thất, vô luận thế nào trong lòng nàng cũng sẽ cảm thấy áy náy.
- Thế mới phải chứ! - Vương Phong thu hồi lệnh bài đưa tin, vẻ mặt vô cùng đắc ý, sau đó hắn lại nhìn xang Mộ Dung Vân Lan.
Xú bà nương này lúc nãy vừa tát hắn một cái, hắn còn chưa quên đâu.
Nghĩ đến đây, hắn chỉ tay vào Mộ Dung Vân Lan, nói:
- Mộ Dung gì gì đó, đến đánh với ta một trận! Cho ta lĩnh giáo một chút cái gọi là tuyệt học của Thiên Vân tông các ngươi!
Đám đệ tử nghe hắn nói, trong mắt lộ ra vô hạn khinh bỉ. Một tu chân giả lâu năm, tu vi đạt đến Luyện khí tầng 6 lại đi khiêu chiến với gà mới của Ngoại môn, sợ là trong Thiên Vân tông cũng chỉ có Vương Phong làm được chuyện như vậy.
Tên này đúng là vô sỉ đến cực điểm… Quả thực, Vô Tâm tông phái hắn đến không gì khác hơn là để khiến người của Thiên Vân tông buồn nôn!
Bị điểm tên, sắc mặt Mộ Dung Vân Lang thoáng cái trắng bệch, phải biết ngay cả nội môn nhị sư tỷ cũng phải cúi đầu trước tên Vương Phong này, thử hỏi một tân đệ tử như này nên làm thế nào cho phải?
Nếu như bị tên Vương Phong này đánh một trận trước mặt mọi người, về sau nàng phải làm người thế nào trong Thiên Vân tông?
Không ngờ bước lên tiên lộ, trở thành Tiên Nhân trong mắt thế tục, vẫn có nhiều điều bất đắc dĩ như vậy.
Giờ khắc này, trong lòng Mộ Dung Vân Lan bi phẫn khó tả, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
- Ta đánh với ngươi một trận, ngươi chớ có làm khó Mộ Dung sư muội! - Có vị lão đệ ngoại môn nhìn không được liền bước ra.
- Chậc, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân ta, ta thành toàn cho ngươi! - Vương Phong khinh thường cười.
Dù sao hắn cũng là Luyện khí tầng 6, trong đám ngoại môn xem như hiếm có địch thủ. Hắn biết tên trước mắt, chỉ mới là Luyện khí tầng 5, nếu thực đánh nhau, hắn ta không phải đối thủ của hắn.
Ngay sau đó, hai người nhanh chóng giao thủ.
Tên Vương Phong này đúng thật là tu vi Luyện khí tầng 6, nhưng hắn quanh năm trầm mê tửu sắc, thực lực rỗng tuếch, đánh một hồi vậy mà lại sắp không chống đỡ được.
Nhìn thấy một màn này, chúng đệ tử phía dưới càng thêm khinh thường.
- Tiếp ta một chiêu, năm ngàn Linh thạch! - Đúng lúc này, Vương Phong gào lên.
Nghe thấy mấy chữ “5000 Linh thạch”, ngoại môn đệ tử nọ biến sắc.
Một cái ngoại môn đệ tử như hắn, một năm tích góp được vài trăm linh thạch đã là nhiều lắm rồi, vậy mà đánh tên gia hỏa này, Thiên Vân tông ít nhất phải bồi 5000 Linh thạch, cái này khiến hắn thoáng cái trở nên sợ đầu sợ đuôi.
Thấy vậy, Vương Phong vô cùng đắc ý, cao giọng nói:
- Lại tiếp ta một chiêu, 8000 Linh thạch, combo trách nhiệm luôn!
Lúc này, hắn đã hoàn toàn bỏ qua phòng ngự, toàn lực công kích, hắn không tin tên đệ tử ngoại môn trước mặt dám phản kháng.
Nội môn đệ tử như Tôn Thiên Cương, Triệu Tiểu Nhã động đến hắn, có lẽ chỉ phải bồi thường Linh thạch, thế nhưng một tên ngoại môn đệ tử nhãi nhép… Nói không chừng sẽ bị Vô Tâm tông chất vấn, cuối cùng trả giá đại giới.
Quả nhiên, lão đệ kia lo trước lo sau, sức phản kháng càng lúc càng yếu, cuối cùng bị Vương Phong bắt được nhược điểm, lãnh trọn một trưởng bay ra xa mười mấy mét, phun ra một ngụm máu tươi, ngã ra đất.
Lúc này, Vương Phong mới thu tay về, đứng chắp tay, giả trang “cao thủ thật tịch mịch”, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Vân Lan.
- Sư muội, đến luận bàn với ta một chút nào, con người ta từ trước đến nay vẫn luôn thương hoa tiếc ngọc, chắc chắn sẽ không khiến ngươi bị thương, ngươi cứ yên tâm.
- Bất quá, nam nữ luận bàn, hoặc nhiều hoặc ít có tiếp xúc thân thể, chỉ mong sư muội bỏ quá cho, ha ha!
Nói đến đây, Vương Phong không nhịn được bật cười, trong đầu không ngừng tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh dung tục.
Đám đệ tử phía dưới nghe hắn nói, khó chịu nhưng chẳng dám lên tiếng, cũng có không ít đệ tử lộ vẻ mờ mịt.
Bọn hắn đến Thiên Vân tông chẳng phải vì muốn tu tiên, muốn trở nên mạnh hơn, là tồn tại được người người kính ngưỡng hay sao?
Tại sao giờ đây lại bị bắt nạt thành cái dạng này?
Nếu như ở Thiên Vân tông phải sống như vậy, chẳng bằng trở về thế tục, tiêu diêu tự tại còn hơn.
Giờ phút này, Mộ Dung Vân Lan cũng có suy nghĩ như vậy. Ở quê hương, phụ thân nàng là thành chủ, bản thân được vạn chúng chú mục, ngày thường quan to hiển quý trong thành đến nhìn cũng không dám nhìn nàng một cái.
Còn bây giờ… Chênh lệch cực lớn khiến nàng không khỏi hoài nghi nhân sinh.
- Sư muội, ngươi có lên hay không? Ngươi xem thường ta à? Hay là xem thường Vô Tâm tông?
Vương Phong lại lấy ra lệnh bài đưa tin của Vô Tâm tông, đám đệ tử thoáng cái biến sắc.
- Ta… Ta… - Mộ Dung Vân Lan ủy khuất đến cực điểm, nước mắt từ hốc mắt trào ra, lúc này đây, nàng cảm thấy vô cùng bất lực.
Ngay khi bầu không khí trên quảng trường trở nên đè nén cực hạn, xa xa, một đạo âm thanh bất mãn phá vỡ bình tĩnh.
- Là ai dám khi dễ người Trần Trầm ta bảo hộ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận