Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 132: Lại Là Hiểu Lầm

Chương 132: Lại Là Hiểu LầmChương 132: Lại Là Hiểu Lầm
         Diệp Vô Sinh đang đấu tranh nội tâm, bên kia, môn chủ Chu Tước Môn cùng Huyền Vũ Môn lập tức nhíu mày.
Theo như suy nghĩ của bọn họ, tông môn cầm đầu đương nhiên là một trong tam tông rồi.
Dù sao tam tông quan hệ thân thiết, coi như không phải tông bọn họ cầm đầu, để Bạch Hổ Tông làm cũng được.
Diệp Vô Sinh chẳng qua chỉ là tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, đến lúc đó, đám tiền bối bọn họ đề điểm một chút, hắn còn dám phản bác sao?
- Diệp Vô Sinh này đang làm gì? Sao không nói tiếp nữa? Quả nhiên người trẻ tuổi thật không đáng tin chút nào, gặp phải chuyện như vậy khó tránh khỏi khẩn trương. - Chu Tước Môn môn chủ oán thầm.
- Còn cái tên Trần Trầm kia, cũng không phải người trầm ổn gì, cà lơ phất phơ, thế hệ trẻ so với chúng ta lúc trước đúng là kém xa.
Nghĩ rồi lại nghĩ, môn chủ Chu Tước Môn vô tình liếc thấy một sợi dây đỏ trên cổ Trần Trầm, mà phía cuối dây đỏ lộ ra một góc của Phương Huyết Hải Đường Bội.
Mặc dù chỉ là một góc nhưng môn chủ Chu Tước Môn lập tức nhận ra đó chính là bảo vật thiếp thân mà mình đã cho ái đồ Tiêu Hoàng: Phương Huyết Hải Đường Bội.
- Đây là có chuyện gì? Lúc đồ nhi còn là hài tử, ta đã đeo ngọc bội kia cho nàng, sao bây giờ lại ở trên cổ Trần Trầm?
Chu Tước Môn môn chủ cả kinh, vật thiếp thân của nữ hài tử sao có thể tùy tiện cho nam nhân?
Đồ đệ còn không nói với nàng, hơn nữa tên Trần Trầm kia còn quang minh chính đại đeo…
Hẳn là… Chẳng lẽ… Cmn!
Chu Tước Môn môn chủ vốn là một phụ nhân trung niên có thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, vậy mà giờ phút này, khóe mắt nàng nhịn không được co giật liên hồi.
Kế đó, nàng quay sang nhìn Thánh nữ Tiêu Hoàng đứng phía sau mình.
Tiêu Hoàng sớm đã chú ý đến ánh mắt của sư phụ, thế nhưng bảo nàng phải giải thích sao đây?
Chẳng lẽ nói bản thân đem thiếp thân chi vật bán cho tên vô sỉ kia? Sư phụ sẽ nghĩ thế nào?
Hơn nữa thường thì người khác không nhìn tới thiếp thân chi vật, nói là nàng bị buộc bán cũng chẳng ai tin, dù sao nàng cũng đâu phải đầu lĩnh thổ phỉ, tùy tiện phanh ngực ngồi trên ghế như tên Trần Trầm kia…
Cho nên đối mặt với chất vấn của sư phụ, Tiêu Hoàng chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu.
Thấy một màn như vậy, tim Chu Tước Môn môn chủ “lộp bộp” một tiếng.
Không ngờ… Đồ đệ vậy mà tự định chung thân với Thiên Vân Tông Thánh tử.
Hơn nữa còn đưa tín vật.
Quả thực là… Há có…
Aiz!!! Tính ra tiểu tử này cũng không tệ lắm…!
Chu Tước Môn môn chủ vốn muốn mắng người, nhưng nhìn thấy bộ dáng bình thản ung dung của Trần Trầm, đột nhiên nàng cảm thấy thiếu niên này rất bất phàm.
Mi thanh mục tú không nói, mấu chốt là nói chuyện không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối mặt với Nguyên Anh cường giả cũng không chút nào sợ hãi.
Quan trọng hơn chính là thiên phú cực kỳ kinh người, tu vị cao thâm, tuổi còn trẻ đã đạt đến Kim Đan kỳ.
Diệp Vô Sinh tuy cũng là Kim Đan, nhưng tiểu tử kia bị vây khốn trong giáp sắt nhiều năm như vậy, rất có thể bị biến thái… một chút. Ngườ như vậy thật sự không phải là nhân tuyển bạn đời tốt.
Nghĩ đến đây, Chu Tước Môn môn chủ đột nhiên mỉm cười, thản nhiên nói:
- Ta cảm thấy để Thiên Vân Tông cầm đầu cũng không phải không thể, Diệp tông chủ còn quá trẻ, khó gánh nổi trách nhiệm lớn.
Phốc!
Huyền Vũ Môn môn chủ bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng. Vừa rồi, lúc Tiêu Vô Ưu bay ra ngoài, bọn họ đã thương lượng xong rồi mà. Không cho Thiên Vân Tông cầm đầu, giờ sao đột nhiên lại thay đổi?
Nữ nhân này không đáng tin vậy à?
Diệp Vô Sinh bên kia cũng lộ vẻ khiếp sợ, không phải hắn chỉ mới nói chậm chút thôi sao? Sao lại bị bán đi rồi?
Chu Tước Môn môn chủ ngó lơ bọn họ, một mực nhìn về phía Trần Trầm, tươi cười trên mặt dần trở nên hiền lành.
Loại thời khắc này, ai thân ai lạ, nội tâm nàng đã nhìn rõ.
Thấy Chu Tước Môn môn chủ dùng ánh mắt như thế nhìn mình, Trần Trầm nhịn không được rùng mình một cái, vội ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Không biết vị nữ môn chủ này đang suy nghĩ gì, nhưng lại khiến hắn cảm thấy có chút bối rối.

Chu Tước Môn môn chủ lâm thời thay đổi ý định khiến cho lý do thoái thác của Diệp Vô Sinh hoàn toàn bị xáo trộn, trong tứ tông đã có hai tông ủng hộ Tiêu Vô Ưu, cùng một vạch xuất phát, hắn lấy gì tranh giành với Tiêu Vô Ưu?
Chớ nói chi là hiện tại trong tay Trần Trầm còn giữ một tấm Bạch Hổ lệnh.
Lúc này, Huyền Vũ Môn môn chủ cũng không thèm quản, dứt khoát nhìn ra ngoài ngắm cảnh, một bộ chuyện này chẳng liên quan đến lão tử.
Thấy sư phụ mình nhìn ra ngoài, Huyền Hồng cũng tranh thủ nhìn theo, nhưng nhìn mãi vẫn chẳng thấy có gì đặc biệt.
Thấy một màn như vậy, Diệp Vô Sinh hít sâu một hơi, đứng lên, nhìn về phía Trần Trầm ngồi cách đó không xa.
- Trần Trầm, ta hỏi ngươi, ngày sau ngươi sẽ là Thiên Vân Tông tông chủ sao?
Trần Trầm không nói gì, Tiêu Vô Ưu bên cạnh lại lên tiếng:
- Đó là đương nhiên, đợi hắn bước vào Nguyên Anh, ta sẽ lập tức thoái vị, để hắn tiếp nhận vị trí Thiên Vân Tông tông chủ.
Nghe vậy, Diệp Vô Sinh có hơi gật đầu, thần sắc thoáng cái trở nên trịnh trọng:
- Vậy thì được rồi, đã như vậy, Trần Trầm, ngươi cùng ta tỷ thí một trận.
- Nếu như ngươi mạnh hơn ta, Bạch Hổ Tông tự nhiên sẽ nghe theo Thiên Vân Tông, ngược lại tứ tông vẫn nên để Bạch Hổ Tông ta cầm đầu thì hơn.
- Cũng không phải Diệp Vô Sinh ta nói lời không giữ lời, mà là việc này can hệ trọng đại, trải qua một trận chiến, Bạch Hổ Tông ta tổn thương thảm trọng, nếu ta không tranh giành thì thật sự có lỗi với những anh linh của Bạch Hổ Tông.
- Đương nhiên, trận chiến này mặc kệ thắng thua, Bạch Hổ lệnh vẫn còn hữu hiệu, ngày sau ngươi vẫn có thể yêu cầu ta làm một chuyện.
Diệp Vô Sinh vừa dứt lời, Trần Trầm còn chưa lên tiếng, Chu Tước Môn môn chủ đã tỏ vẻ không vui.
- Diệp tiểu tông chủ, ngươi cũng quá vô sỉ đi, ngươi vừa bước vào Kết Đan, Hổ Phách Liên Tâm Giáp nhiễm khí tức của ngươi trực tiếp bị luyện hóa thành pháp bảo, thu hồi vào cơ thể.
- Còn Trần Trầm nào có pháp bảo, có pháp bảo với không có pháp bảo, ngươi chẳng phải muốn khi dễ người ta sao?
Nghe nói thế, Diệp Vô Sinh không nhịn được nữa, vị Chu Tước Môn môn chủ này sao cứ chống đối với hắn vậy hả?
Trần Trầm cũng thấy hơi khó hiểu, mình là chính chủ đây còn chưa phản đối, Chu Tước Môn môn chủ cần gì nhiệt tình như vậy? Ta cũng đâu phải con rể của ngươi!
Bất đắc dĩ thở dài, Trần Trầm đứng lên nói:
- Được rồi, ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.
Nghe vậy, Diệp Vô Sinh khẽ thở ra, may mà Trần Trầm đáp ứng, nếu không chỉ sợ hôm nay mặt của hắn cũng ném đến nhà bà ngoại luôn rồi.
- Đã như vậy, chuyện này sớm nên tiến hành.

Một lát sau, đám người kéo đến lôi đài của Bạch Hổ Tông.
Trên lôi đài, Diệp Vô Sinh cùng Trần Trầm yên lặng đứng đối diện nhau, không ai lên tiếng.
Hổ Phách Liên Tâm Giáp từ từ xuất ra bên ngoài, lơ lửng xung quanh hắn.
Trần Trầm có hơi xấu hổ, vừa lên đài, Chu Tước Môn môn chủ đã cho hắn một đống đồ. Hiện tại, trên người hắn còn khoác một kiện Phượng Sí Vũ Y, trong tay cầm một thanh trường kiếm bốc hỏa, nhìn chẳng khác nào dị tộc.
Ngước nhìn Trần Trầm, Chu Tước Môn môn chủ càng thêm thỏa mãn, quay đầu nói với Tiêu Vô Ưu bên cạnh:
- Tiêu sư đệ, sau này chúng ta là người một nhà rồi.
Tiêu Vô Ưu nghe vậy lộ vẻ kinh hãi, hắn tuy bước chân vào Nguyên Anh, khí chất so với trước xuất chúng hơn rất nhiều, nhưng sơ tâm bất biến, vẫn một lòng thủy chung với U Nhược Thủy.
Chu Tước Môn môn chủ nói vậy là có ý gì? Xem Tiêu Vô Ưu ta là người thế nào?
Chẳng lẽ cho rằng ủng hộ Thiên Vân Tông ta cầm đầu tứ tông liền có thể muốn làm gì thì làm?
Ta kháo! Tiêu Vô Ưu ta khinh thường như thế!
Nghĩ đến đây, hắn vô thức tránh xa Chu Tước Môn môn chủ một chút, thần sắc vô cùng cao ngạo.
Trên đài, Diệp Vô Sinh nhìn Trần Trầm ăn mặc “chẳng giống loài nào cả”, có hơi tiu nghỉu, nói khẽ:
- Trần Trầm, kỳ thật, ban đầu lúc ở trên phi chu của Vô Tâm Tông, ngươi đoạt phòng chữ Thiên của ta, ta đã muốn tranh tài với ngươi một trận, bất quá vì đại cục, ta nhịn.
- Sau đó đi đến thủ đổ, ta thấy được thực lực của ngươi, tự biết bản thân không phải đối thủ của ngươi, cho nên kiềm chế ý niệm muốn đánh cùng ngươi.
- Hôm nay ta bước vào Kim Đan, Hổ Phách Liên Tâm Giáp đã không còn trói buộc được ta, hơn nữa còn trở thành trợ lực lớn nhất cho ta.
- Giờ phút này, ta mới hiểu được dụng tâm lương khổ của sư phụ khi ép buộc ta mặc vào Hổ Phách Liên Tâm Giáp.
- Cho nên vì nguyện vọng của người, vì tông môn, đồng thời cũng vì ý niệm của chính mình lúc trước, ta phải chiến với ngươi một trận.
- Trần Trầm, ngươi chớ trách ta khi dễ ngươi.
Nghe một đoạn diễn văn thật dài, Trần Trầm lạnh nhạt nói:
- Diệp Vô Sinh, ngươi đánh thì cứ đánh, nói nhiều làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận