Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 232: Báu vật đánh rơi

Chương 232: Báu vật đánh rơiChương 232: Báu vật đánh rơi
         Khóe môi Trần Trầm cong lên, lòng thầm đắc ý:
- A, một đám ô hợp, không chịu nổi một kích!
Một khuôn mặt tức giận chặn tầm nhìn của Trần Trầm, đó là Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông.
- Tên khốn này! Làm chuyện như vậy ở trước mặt mọi người, ngày sau Tích Sương làm sao ra đường gặp người? Lại còn bảy, tám chục vạn linh thạch, thứ này có thể nói lung tung được sao?
Bảy tám chục vạn khối linh thạch, đùa à, dù là nàng cũng không lấy ra nhiều linh thạch như vậy được.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông nói xong giật lấy trữ vật giới trong tay Hạ Tích Sương, cẩn thận cảm ứng, sau đó trầm mặc.
Nét mặt của Thánh Nữ trở nên cực kỳ mất tự nhiên.
Bởi vì bên trong đúng là có bảy, tám chục vạn khối linh thạch trung phẩm, hơn nữa còn là thứ giá trị thấp nhất.
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông không kìm được nghi ngờ thầm nghĩ:
- Không lẽ linh thạch đột nhiên mọc lan tràn trên cõi đời này?
Trần Trầm mỉm cười nói:
- Sư phụ, có bảy, tám chục vạn khối linh thạch thôi mà, đừng ngạc nhiên như thế, Ngọc Đỉnh Đan Tông ta không thiếu mấy thứ đó.
Trong lòng Trần Trầm thầm xem thường, so với Ngọc Quỳnh thì Thánh Nữ này thật kiến thức hạn hẹp, chắc nghèo mạt rệp, chứ không thì không đến nỗi thấy chút ít linh thạch đã hết hồn như vậy.
Ài, may mắn Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông này không giống Ngọc Quỳnh, chứ nếu dạy Tích Sương giống bộ dạng tám sư huynh sư tỷ thì hắn đi tìm ai nói lxy lẽ đây?
Thánh Nữ Hạo Nhiên Kiếm Tông không nói chuyện nữa, yên lặng trả trữ vật giới lại cho Hạ Tích Sương, nét mặt dần dần mờ mịt, tựa hồ đang hoài nghi nhân sinh.
Hạ Tích Sương ngẫm nghĩ, đưa một trữ vật giới đựng linh thạch cho sư phụ.
Dù sao Trần Trầm nói đây là cho các sư đệ sư muội.
Hành động này của Trần Trầm chiếm được thiện cảm của nhiều Hạo Nhiên Kiếm Tông, đám tu sĩ nữ mắt lộ tia sáng sùng bái.
Hạ Tích Sương cố ý vô tình che chắn những ánh mắt kia, nhẹ giọng nói:
- Từ Tây Cương đến Đông Cương đường đi quá xa xôi, dọc đường khổ cho ngươi rồi.
Trần Trầm đầy ẩn ý nói:
- Không sao, không chừng dọc đường đi ta gặp kỳ ngộ thì sao?
Hai người lưu luyến một lúc, cuối cùng Trần Trầm vẫn phải rời đi.
. . .
Trên đường về Đông Cương, Trần Trầm tự nhiên là từ đầu truy tung đến cuối, nháy mắt lấp vào chỗ trống số báu vật vừa tặng đi.
Khi đến Ngọc Đỉnh Đan Tông đã muộn một ngày so với ước định với Ngọc Quỳnh.
Ngọc Quỳnh vừa mới chuẩn bị tức giận thì Trần Trầm đã nhanh tay tặng mấy hộp gỗ:
- Dọc đường kiếm chút thổ đặc sản, xin sư phụ vui lòng nhận cho!
Ngọc Quỳnh nghe vậy thì nét mặt tức giận dần giãn ra, thông cảm cho Trần Trầm đưa đạo lữ trở lại, vợ chồng son đi lâu chút, tới trễ một ngày cũng dễ hiểu.
Huống chi từ Tây Cương vòng về Đông Cương là vượt qua nguyên lãnh thổ nhân tộc.
Một lát sau, Ngọc Quỳnh lạnh nhạt nói:
- Ngày mai vi sư sẽ đi cược bảo bối với Đông Phương trưởng lão, ngươi đi theo ta.
Trần Trầm nghe vậy có chút kinh ngạc: hỏi:
- Sư phụ, không lẽ đan dược mà người định luyện, vị tài liệu cuối cùng nằm ở chỗ Đông Phương trưởng lão?
Ngọc Quỳnh lắc đầu, nói:
- Không phải, là Đông Phương trưởng lão vừa mắt một món báu vật của ta.
Khi nhắc đến đan dược cần luyện chế thì mắt nàng lóe tia hưng phấn.
Trần Trầm thấy thế càng tò mò hơn, hỏi dò:
- Sư phụ, đan dược mà người muốn luyện chế là đan dược gì? Nó đáng giá sư phụ tìm kiếm vất vả như vậy? Nếu lúc luyện chế không chỉ có một viên đan dược duy nhất thì có thể chia một viên cho ta không?
Ngọc Quỳnh không trả lời, một chữ chặt đứt các ý tưởng dư thừa của Trần Trầm:
- Biến!
Trần Trầm không nản lòng, lòng muốn biến mạnh chưa bao giờ ngừng lại, người có nghị lực lớn đều như vậy. Thế là hắn lại hỏi:
- Sư phụ, ta từng tu luyện trong Hạo nhiên Kiến Trì ở Hạo Nhiên Kiếm Tông, mấy ngày đó . . . chậc chậc, tu vi tăng vùn vụt. Ngọc Đỉnh Đan Tông chúng ta có nơi giống như vậy không?
Vẻ mặt Ngọc Quỳnh tự hào nói:
- Đương nhiên có, đỉnh núi Ngọc Đỉnh Đan Tông ta có bảy mươi hai linh hỏa thiên địa, những linh hỏa này cấu thành ảo cảnh Thần Hỏa. Chỉ có Luyện Đan Sư thành tín nhất đi vào trong đó mới có cơ hội được một loại linh hỏa ở bên trong. Lấy được linh hỏa trong ảo cảnh Thần Hỏa thì đều không gạoi lệ thành Đại Luyện Đan Sư đỉnh cao nhất nhân tộc.
Trần Trầm không biết nên nói cái gì.
Bây giờ hắn muốn nhất là biến mạnh chứ không phải Luyện Đan.
Dường như Ngọc Quỳnh xem thấu suy nghĩ của Trần Trầm, cười khẩy nói:
- Nếu muốn tăng lên tu vi thì dễ thôi, Ngọc Đỉnh Đan Tông ta có không dưới mấy chục loại đan dược tăng lên tu vi Nguyên Anh cảnh. Nhưng ngươi là Tiên Thiên Linh Thể, dùng đan dược tăng lên tu vi không ổn, sẽ ảnh hưởng mức độ thuần túy trong thể chất của ngươi. Nhưng ngươi có thể tìm một ít thiên tài địa bảo đỉnh cao nhất ăn vào, so với đan dược thì thiên tài địa bảo vốn không có bất cứ tạp chất. Ngày xưa vi sư . . . À, dựa vào nghị lực lớn tu luyện đến cảnh giới này.
Trần Trầm gật gù, hắn cũng có báu vật giống như vậy, nhưng không nhiều, trước mắt chỉ có thể đẩy hắn lên cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ. Nhưng Trần Trầm sắp bước vào Nguyên Anh trung kỳ, ăn chúng nó thì hơi lãng phí.
Làm Trần Trầm buồn rầu nhất là lôi kiếp.
Chỉ một cách tăng thêm tu vi mang đến thực lực tăng lên tuyệt đối không đủ để hắn ứng phó lôi kiếp khi bước vào Nguyên Thần.
Trần Trầm cần là biến chất, ví dụ như sinh ra thần thức, thể chất biến đổi như vậy.
Im lặng thật lâu sau Trần Trầm nhớ có một cơ hội chỉ định truy tung, so với chính mình thì chắc sư phụ hiểu biết nhiều hơn về bí ẩn và bảo bối quan trọng của giới này?
Nghĩ đến đây, Trần Trầm hỏi tiếp:
- Sư phụ, trong một giới này có bảo bối quan trọng nào bị mất sau đó mãi không tìm ra được không? Hoặc có trùm lớn nào trước khi chết để lại di ngôn, tuyên bố chỉ cần tìm đến cái gì là có thể kế thừa di sản của mình, sẽ sở hữu tất cả?
Ngọc Quỳnh nghe câu hỏi thì thấy buồn cười, đệ tử này của nàng không chăm chỉ tu luyện mà cứ mơ mộng mấy thứ xa vời.
Đương nhiên có bảo bối quan trọng, nhưng dễ tìm thế sao?
Nếu dế tìm thì đã không có những truyền thuyết.
Nhưng Ngọc Quỳnh vẫn trả lời câu hỏi của Trần Trầm:
- Đương nhiên có, hơn năm nghìn trước, Thất Sát Ma Đạo Ma Tôn và hai vị tộc trưởng trong tám đại yêu tộc cùng mất tích, nghe nói bọn họ đồng quy vu tận, nhưng không biết chết ở đâu. Ma Tôn đời đó tùy thân mang theo chí bảo của ma đạo là Thiên Ma Đăng Yêu Kích cũng mất tích theo.
- Hơn ba nghìn năm trước thái thượng trưởng lão Hạo Nhiên Kiếm Tông, cường giả Luyện Hư đỉnh phá giới phi thăng, trước khi phi thăng đã tùy ý để lại truyền thừa ở nơi nào đó trên mảnh đất nhân tộc, cho tới nay không ai phát hiện ra.
Ngọc Quỳnh kể một đống, cơ hồ lặp đi lặp hai lần về ba đại tông môn khác, rồi mới buông tiếng thở dài:
- Đương nhiên, tiếc nhất là món chí bảo mà Ngọc Đỉnh Đan Tông ta đánh rơi vào bốn nghìn ba trăm năm trước.
Trần Trầm dào dạt hứng thú hỏi:
- Chuyện gì xảy ra?
Đoạn đầu nghe kể một đống báu vật đã làm hắn thèm nhễu nước miếng, ước gì lập tức dùng chỉ định truy tung tìm kiếm ngay, giờ xem bộ dạng của Ngọc Quỳnh thì tựa hồ báu vật mà Ngọc Đỉnh Đan Tông đánh rơi có giá trị cao hơn báu vật khác, điều này khiến
- Bốn nghìn ba trăm năm trước, lão tông chủ của Ngọc Đỉnh Đan Tông ta vừa mới thoái vị, chuẩn bị đánh sâu vào đại kiếp nạn Luyện Hư đỉnh, phá giới phi thăng. Lão tông chủ vì điều này mà chuẩn bị một viên thần đan nghịch thiên, tiếc rằng thiếu một vị dược liệu. Về sau nghe đồn hải ngoại có vị dược liệu đó nên lão tông chủ một mình đi tìm.
- Lão tông chủ khi đó ý khí phong phát, tu vi đạt đến cảnh giới đỉnh cao nhất trong giới này, lại mang theo chí bảo cho nên hoành hành không sợ. Nhưng lão tông chủ đi rồi không trở về nữa, Ngọc Đỉnh Đan Tông ta mấy lần phái người đi hải ngoại hỏi thăm tìm kiếm, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Trần Trầm nuốt nước miếng hỏi:
- Là báu vật gì?
Ngọc Quỳnh sâu thẳm nhìn Trần Trầm một cái, khẽ thở dài:
- Ài, đó là báu vật mà tiền bối của nhân tộc ta khi phi thăng thì vận dụng thần thông nghịch thiên tặng cho hạ giới, tên gọi Ngưng Thần Châu, đó là loại pháp bảo công kích thần thức cực kỳ hiếm thấy. Ngoài ra tùy thân mang theo Ngưng Thần Châu còn có thể không ngừng mà tăng cường lực lượng thần hồn, bảo hộ Nguyên Thần bất diệt. Luyện Đan Sư chúng ta từ Nguyên Thần cảnh trở lên càng nhiều đều là nương tựa thần thức, cho nên tặng chí bảo này cho Ngọc Đỉnh Đan Tông chúng ta. Đáng tiếc, bảo bối này ở trong Ngọc Đỉnh Đan Tông có nghìn năm ngắn ngủi.
- Ngưng Thần Châu . . .
Nghe tên của báu vật, trong lòng Trần Trầm lập tức ra quyết định.
Đi tìm báu vật này!
Hiện giờ hắn song tu luyện thể luyện khí, chỉ tihếu thần thức, nếu có được báu vật này thì sẽ bù đắp sai sót cuối cùng của hắn.
Trần Trầm là người quyết đoán, nếu Ngưng Thần Châu không có trong giới này thì hắn dám chơi dám chịu.
- Hệ thống, dùng một lần cơ hội chỉ định truy tung, tìm pháp bảo loại thần thức Ngưng Thần Châu.
Hệ thống tạm dừng giây lát rồi đưa ra đáp án:
[Ngưng Thần Châu, cách kí chủ ba mươi bốn vạn dặm về hướng đông . . .]
Bạn cần đăng nhập để bình luận