Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 110: Truyền Thừa Rơi Đầy Đất

Chương 110: Truyền Thừa Rơi Đầy ĐấtChương 110: Truyền Thừa Rơi Đầy Đất
         - Cứ vậy để ta tiến vào? Không có thời gian chuẩn bị?
Trần Trầm nhìn quang môn trước mắt, không biết nên nói gì cho phải, nhưng nhìn ánh mắt Ma môn môn chủ, dường như muốn hắn lập tức tiến vào.
Đã như vậy, vậy thì cứ vào thôi, tuy chưa chuẩn bị gì, nhưng có hệ thống bên mình, hẳn là không có vấn đề gì lớn.
Trần Trầm một bộ tráng sĩ chặt tay, dũng cảm đi về phía quang môn.
Một bên khác, Chu Nhân Long thấp giọng nỉ non:
- Trong lòng có nghịch thiên chi ý, ma đạo chi lộ mới có thể tiến xa hơn, tư chất cá nhân cũng không trọng yếu như vậy…
Hắn còn chưa dứt lời, Trần Trầm đã tiến vào quang môn.
Đợi thân ảnh Trần Trầm hoàn toàn biến mất, Chu Nhân Long thoáng thay đổi sắc mặt, trở nên tiêu điều.
- Luyện Thể Nhất Mạch rốt cuộc lại có một đệ tử, ha ha, thế nhưng thiên… Dễ nghịch vậy sao?
Lầm bầm một câu, Chu Nhân Long lại nhìn bốn đạo xích quang đang khóa chặt lấy mình, trong mắt tràn đầy không cam lòng.

Bên kia, sau khi bước vào quang môn, đập vào mắt Trần Trầm là một hẻm núi cực lớn, liếc mắt không thấy biên giới, bên trong có vô số cổ mộc xanh um tươi tốt, thậm chí thỉnh thoảng còn vang lên tiếng mãnh thú gào thét.
Tuy thoạt nhìn tràn ngập sinh cơ, nhưng trong đó lại không có mảy may linh khí.
Ngoài ra, trong khe núi còn tồn tại một lực lượng đặc thù, khiến Trần Trầm cảm thấy thập phần áp lực.
Hơn nữa, bởi vì không cách nào sử dụng nhẫn trữ vật, trong lòng hắn không có quá nhiều cảm giác an toàn.
- Muốn dùng nhục thể phàm nhân tìm kiếm truyền thừa ở chỗ này… So với một đường đến Thiên Vân Tông gặp cướp còn không đáng tin hơn!
Trần Trầm thầm nghĩ, xem ra, phương thức thu đồ của Thiên Vân Tông đã là nhân đạo lắm rồi.
Phàm nhân ở lại mười ngày trong bí cảnh này, không chỉ phải trải qua cuộc sống sinh tồn nơi dã ngoại, mà còn phải phân tâm đi tìm kiếm truyền thừa, lỡ như bị thương thì có kêu trời trời chẳng biết, kêu đất đất chẳng hay, nói không chừng ngày nào đó nằm trong bụng dã thú cũng nên.
Trong vòng mười ngày, có thể tìm được một cái truyền thừa đã không tệ, hơn nữa toàn thân trở ra, ngoài ý chí kiên định, còn cần có vận khí không tệ mới được.
- Ngay cả loại thiên kiêu như ta cũng cảm nhận được áp lực, lại nói, hệ thống, phụ cận ba mươi mét có cơ duyên gì không?
Trần Trầm nhíu mày, dò hỏi hệ thống.
Cơ hội truy tung hai vạn mét kia, hắn dự định sẽ dùng ở đây, bất quá phải đi đến trung tâm bí cảnh mới có thể tận lực mở rộng phạm vi truy tung.
“Có, bên trái hai mươi mét có thông đạo dưới mặt đất, cuối thông đạo có một truyền thừa phổ thông.”
Nghe được đáp án từ hệ thống, Trần Trầm có hơi khiếp sợ, hắn vừa tiến vào bí cảnh, cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, vậy mà thật sự có.
Chẳng lẽ ở chỗ này truyền thừa rơi đầy đất à?
Nghĩ đến đây, hắn không chút dự, lập tức đi đến nơi hệ thống chỉ dẫn.
Nếu đã tiến vào bí cảnh, đương nhiên Trần Trầm không có ý định chỉ tìm một cái truyền thừa, đó chẳng phải là lãng phí công năng nghịch thiên của hệ thống hay sao?
Nhìn tảng đá lớn bên chân, Trần Trầm tựa hồ hiểu ra cái gì đó, lúc này, hắn dùng sức chuyển cự thạch.
Quả nhiên, bên dưới ẩn giấu một địa đạo, nhảy xuống, Trần Trầm liền nhìn thấy cuối địa đạo bày một cái bàn vuông bình thường.
Trên bày đặt một quyển sách, một bình đan dược cùng một con dao găm.
Mấy cái này… Hẳn chính là truyền thừa.
Trần Trầm không đần độn xông lên cầm đồ, mà hỏi thăm hệ thống trước.
- Phụ cận ba mươi mét có bẫy rập hay khảo nghiệm gì không?
“Có, trước mặt từ ba mét đến chín mét có một hố xà, bên trong ẩn giấu hơn ngàn đầu độc xà.”
Nghe nhắc nhở, khóe mắt Trần Trầm run lên, thầm mắng “đậu xanh rau má”.
Hơn một ngàn đầu độc xà giấu trong phạm vi sáu mét, móa nó, rơi vào còn sống nổi à?
Mà cái thông đạo này lại không cao, dù thể chất hắn có tốt, cũng không cách nào nhảy qua.
Địa đạo này cũng khá sâu, nếu từ một hướng khác đào qua, không có công cụ, thời gian lại hao phí quá nhiều, vì một truyền thừa phổ thông, không đáng làm như vậy.
Nghĩ nghĩ, Trần Trầm quay đầu chạy ra ngoài, tìm một khối đá nhỏ, chém một cái cây to cỡ bắp chân.
Tuy không cách nào sử dụng linh lực, nhưng thể lực của hắn hơn xa thường nhân, cho nên làm mấy chuyện này cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Trần Trầm kéo thân cây vào địa đạo, làm thành một cái cầu độc mộc, hơn nữa bên dưới còn kê một tảng đá bằng phẳng, tận khả năng giảm áp lực cho đoạn bắt ngang hố xà.
Nhìn cầu độc mộc, Trần Trầm thầm bội phục mình.
Luận về cơ trí, trong hai nước, hắn cũng thuộc hàng nhất lưu.
Cẩn thận di chuyển trên cầu độc mộc, Trần Trầm đi tới cái bàn kia, trước tiên cầm quyển sách trên bàn lên, bắt đầu đọc.
- Người hữu duyên, ngươi có thể thừa nhận thống khổ thiên xà phệ thân, nói rõ ngươi có tư cách tu luyện Ngũ Thải Độc Kinh, bổn tọa là thái thượng trưởng lão đệ lục phân bộ Ma môn, Ngô Khang, tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, năm đó bằng vào Ngũ Thải Độc Kinh đã độc chết tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, hi vọng ngươi đừng bôi nhọ công pháp này.
- Dược bình bên cạnh chính là Giải Độc Đan mà ta tỉ mỉ nghiên cứu luyện thành, ha ha, chắc hẳn bây giờ mặt ngươi đã tái nhợt, huyết dịch ngưng trệ, thân mang kỳ độc đúng không?
- Người hữu duyên, thế gian này không có bữa cơm nào là miễn phí, muốn đạt được cơ duyên, chịu một ít khổ sở là điều tất nhiên.
- Bất quá, ngươi cũng chớ lo lắng, chỉ cần phục dụng Giải Độc Đan này, chất độc trên người ngươi sẽ bị loại bỏ.
- Còn dao găm bên cạnh, xưng là Bách Độc Chủy, chính là hộ thân linh khí của bổn tọa trước khi tiến vào Kim Đan, bên trên nhiễm ba mươi sáu chủng kịch độc, tặng cho ngươi phòng thân.
Xem hết đoạn văn tự này, Trần Trầm không nói hai lời, đem tất cả đồ vật cuộn lại bỏ vào túi trữ vật.
Sau đó giẫm lên cầu độc mộc quay trở ra.
- Trưởng lão đệ lục phân bộ Ma môn sao lại tiến loạn vào bí cảnh thế này? Làm nhiều thứ lòe loẹt như vậy, bộ không mệt à? Hừ, ta cứ ăn cơm miễn phí đấy thì sao?
Thầm mắng một câu, Trần Trầm đi sâu vào sơn cốc.
Hai vạn mét nói xa thì không xa, nói gần cũng không gần, Trần Trầm không cách nào vận dụng linh lực, phải mất ba giờ đi bộ trong sơn cốc gập ghềnh mới đến được mục đích.
So với lúc mới vào, hiện tại, sau lưng hắn đã có thêm hai cái túi lớn, bên trong đựng một vài thiên tài địa bảo phổ thông dùng để khôi phục thể lực, chữa thương, giải độc.
Ngoài ra còn có một thanh trường đao, một thanh phủ đầu, còn có một sợi dây thừng dài mấy chục thước.
Những thứ này đều do sử dụng hệ thống tìm được trên đường đi.
Về phần thi thể của những đệ tử Ma môn lúc trước tiến vào bí cảnh, hay những người khác, Trần Trầm không rãnh quản.
- Phạm vi hai mươi cây số, không nhỏ! – Trần Trầm dừng bước, lẩm bẩm.
Một giây sau, hắn trực tiếp vận dụng cơ hội truy tung hai vạn mét kia.
- Hệ thống, phạm vi hai vạn mét có cơ duyên gì không?
Giống như trước đây, hệ thống bắt đầu liệt kê ra một cái sớ dài.
“Phía trước, hơn bốn trăm mét có một sơn động, bên trong là truyền thừa của Ma môn Luyện Thể Nhất Mạch Nguyên Anh đỉnh phong trưởng lão.”
“Hướng đông bắc, hai ngàn mét dưới đáy sông, có truyền thừa của môn chủ Ma môn đời thứ tám Nguyên Thần cảnh.”
“Hướng tây nam cách ba ngàn năm trăm mét có truyền thừa của môn chủ đời thứ năm đệ tam phân bộ Ma môn, Nguyên Anh đỉnh phong.”
“Hướng đông nam, bốn ngàn mét dưới mặt đất, có truyền thừa của môn chủ Ma môn đời thứ ba, Nguyên Thần Cảnh.”

“Hướng chính bắc, trong khe nước mười tám ngàn mét, có tượng Ma Thần, trong đó có cất giấu truyền thừa của Ma Thần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận