Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 304: Thần thông thiên phú (2)

Chương 304: Thần thông thiên phú (2)Chương 304: Thần thông thiên phú (2)
         Mắt thấy Yêu Hoàng rồng trắng lần thứ hai hóa hư, Trần Trầm cắn răng hỏi:
- Hệ thống, rồng trắng này đang ở đâu?
Hắn chờ xem hệ thống có thể dò xét được vị trí ảo của Yêu Hoàng rồng trắng không.
[Một trăm hai mươi ba thước về góc trên bên trái.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm tiềm thức ngẩng đầu lên.
Nơi Yêu Hoàng rồng trắng hóa hư đúng là hơn một trăm thước bên trên, nhưng Trần Trầm dùng thần thức chính xác tính ra không phải một trăm hai mươi ba thước, mà là một trăm hai mươi thước.
Phát hiện điểm này, tim Trần Trầm rớt cái bịch.
Thiên phú thần thông của Yêu Hoàng rồng trắng tựa hồ không phải hóa hư mà là thuật phản chiếu cực kỳ cao thâm.
Bản thể thật trốn phía sau ảo ảnh không xa, khi công kích mới lộ ra chân thân.
Trần Trầm sực tỉnh ngộ:
- Thì ra là vậy!
Hèn gì thoạt trông thiên phú thần thông của rồng trắng lợi hại hơn Lục Đậu, hóa ra là có mập mờ.
Sau khi biết bí mật của rồng trắng thì Trần Trầm không vội tấn công bản thể của nó, hắn không ngừng mà sáng tạo cơ hội, muốn tìm một thời cơ thích hợp một chiêu tổn hại nặng con rồng trắng này.
- Grao!
Mấy chiêu qua đi, một tiếng rồng ngâm, rồng trắng một lần nữa lao vào Trần Trầm.
Nhưng lần này Trần Trầm trầm ổn rất nhiều, nhanh chóng tránh đi, vung Vạn Hóa Thần Phong chém ngang về phía rồng trắng.
Rồng trắng thân thể nháy mắt hư hóa, ngay lúc này, Trần Trầm ở trong đầu dùng hệ thống nhanh chóng xác định vị trí của rồng trắng.
Vạn Hóa Thần Phong đón gió biến lớn, thành cự kiếm dài mấy chục thước, mắt thấy sắp chém trúng ảo ảnh rồng trắng thì Trần Trầm bỗng hất xéo lên.
Keng!
Một tiếng trong trẻo, hai mảnh vảy rồng từ hư không rơi xuống, một vòi máu đột ngột hiện ra, bắn ra ngoài.
- Chém trúng! Không ngờ là màu đen!
Trần Trầm vui mừng quá đỗi, rồng trắng ẩn núp luôn ở phía sau ảo ảnh ba thước, khi biết được điểm này thì hắn không khó đối phó con rồng kia.
Vô Danh Yêu Hoàng thầm rít gào:
- Nhất định là trùng hợp!
Thuật ảnh chiếu của gã dù là cường giả Luyện Hư cũng khó nhìn ra, tiểu tử nhân tộc này chắc chắn chỉ gặp hên chém trúng gã.
- Nhất định là . . . a!
Keng!
Không đợi Vô Danh Yêu Hoàng tự an ủi mình, một tiếng giòn vang, mấy miếng vảy rơi ra khỏi người gã.
Giọng nói lạnh băng chui vào lỗ tai Vô Danh Yêu Hoàng:
- Ta không biết dùng chiêu giống như ngươi, cho nên đối phó ngươi chỉ có thể dốc hết sức ra.
Trần Trầm cách không xa bỗng vung Vạn Hóa Thần Phong, mấy chục Diệt Thế Thần Lôi đánh vào chân thân của Vô Danh Yêu Hoàng.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang một chuỗi tiếng nổ, toàn thân rồng trắng như lắp chuỗi pháo, không ngừng nổ vang, nhưng ảnh chiếu vẫn bình yên vô sự, vẫn thần thái hăng hái.
Một lát sau.
Ảnh chiếu nhanh chóng rơi xuống đất, ầm vang, một hố to hình rồng hiện ra cách phía sau ảnh chiếu ba thước, quanh hố to chảy tràn máu.
Trông thấy cảnh này, tất cả Yêu Hoàng của yêu tộc im lặng.
Hèn gì Vô Danh Yêu Hoàng không nổi tiếng, thật sự là vì thiên phú thần thông của gã bị giới hạn gắt gao, hễ bị nhìn thấu thì rất khó phát huy tác dụng.
Cho nên Vô Danh Yêu Hoàng không thể chiến đấu thường xuyên, tránh cho bại lộ khuyết điểm, một khi chiến đấu, nhất định phải giết người diệt khẩu.
Nhưng hiện tại, Trần Trầm làm mọi người đều biết khuyết điểm của Vô Danh Yêu Hoàng, tổn thất quá lớn.
Trần Trầm nhìn hố to hình rồng, thì thào:
- Đã bị thương nặng vẫn không lộ mặt chân thân? Thú vị.
Rồng trắng còn nằm yên trong hố, nhưng vô hình, ngược lại ảo ảnh sung sức nằm sấp dưới đất, trông hơi buồn cười.
Trần Trầm không nhìn rồng trắng bị tổn hại nặng nữa, hắn dùng Vạn Hóa Thần Phong chỉ hướng Diệt Nhân Thành, cao giọng quát:
- Ta vô địch cùng cấp bậc, các ngươi còn có ai không phục?!
Trong Diệt Nhân Thành một mảnh trầm mặng, không yêu dám ứng chiến nữa.
Trần Trầm quay đầu nhìn Thiên Giao Yêu Tôn trên trời xa.
Bị Trần Trầm nhìn chằm chằm, Thiên Giao Yêu Tôn thẹn quá hóa giận, nhưng không có ra tay mà là lặng lẽ ẩn đi, che giấu sát khí của mình.
Lúc này có mấy Luyện Hư nhân tộc dòm chừng chỗ này, Thiên Giao Yêu Tôn có ra tay cũng vô ích, không chỉ thế, còn sẽ dẫn đến Luyện Hư nhân tộc cảnh giác, chẳng bằng rút đi.
Thiên Giao Yêu Tôn rời đi, Luyện Hư của nhân tộc cũng lục tục rút lui.
Nhưng Trần Trầm cảm giác rõ ràng có ba, bốn khí cơ quét người mình, tựa hồ đang nghiêm túc quan sát hắn.
Không lâu sau, trên bầu trời rơi xuống một chiếc trữ vật giới, rơi vào trong tay của hắn.
- Ha ha! Đồ tôn, ngươi làm không tệ, ta chống mắt xem có ai dám nói trông thấy cảnh này chúng ta không am hiểu chiến đấu nữa không! Ngươi hãy cất kỹ thứ trong nhẫn, đó là quà gặp mặt ta tặng cho ngươi.
Trong đầu vang lên một âm thanh, Trần Trầm theo bản năng nhìn một chỗ phương xa, nhưng không thấy bóng ai.
Thiên địa dần quay về bình tĩnh.
Trần Trầm mở ra, bên trong chỉ có ba vật phẩm.
Dễ thấy nhất là một tấm lệnh bài truyền tấn, không cần đoán, nhất định là dùng để liên hệ chủ nhân của giọng nói vừa rồi, sư phụ của sư phụ của hắn, tông chủ của Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Món thứ hai giống Huyền Quang Tráo đã dùng khi độ kiếp, là pháp bảo loại phòng hộ.
Dựa theo thực lực Trần Trầm vừa biểu hiện ra ngoài, tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông chắc chắn sẽ không cho hắn pháp bảo phòng hộ Nguyên Thần cảnh công kích, rất vô nghĩa.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm trên mặt có ý cười.
Thứ này phỏng chừng có thể đỡ vài đợt công kích của cường giả Luyện Hư. Đương nhiên, cụ thể có đúng vậy hay không thì để đợi khi nào có cơ hội Trần Trầm sẽ hỏi Ngọc Quỳnh một câu.
Sư tổ thiệt tình, không cho cuốn sổ hướng dẫn.
Món thứ ba là một đan dược, trên bình viết tên của đan dược này, tên là Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan.
Làm một Luyện Đan Sư gà mờ, Trần Trầm có nghe về đan dược này, là đan dược bí phương độc môn của Ngọc Đỉnh Đan Tông, đương thời chỉ có tông chủ luyện chế ra được.
Hơn nữa dù là tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông cũng phải luyện chế một, hai tháng, nguyên nhân tộc, tất cả cường giả Luyện Hư đều có một viên đan dược như vậy.
Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan không phải loại đan dược tăng lên tu vi, cũng không phải để trị thương mà đan dược chiến đấu.
Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan có thể cho cường giả Luyện Hư trong vòng nửa cảnh giờ tu vi tăng lên một tiểu cảnh giới, tuy rằng hiệu quả qua đi sẽ bị cắn ngược, nhưng cảnh giới Luyện Hư mà cách biệt một tiểu cảnh giới cũng là chênh lệch lớn.
Cho nên ý nghĩa của đan dược này có thể xưng là tính chiến lược, trong toàn bộ nhân tộc hiện giờ, giá trị của nó đứng sau viên Tạo Hóa Phá Hư Đan đưa cho Thất Sát Ma Quân.
Nguyên Thần sơ kỳ như Trần Trầm dùng Tử Phủ Nghịch Nguyên Đan, phỏng chừng có thể ở trong khoảng thời gian ngắn phát huy ra tu vi Nguyên Thần đỉnh.
Nói chính xác thì không thể phát huy hết công dụng lớn nhất của đan dược, càng miễn bàn ý nghĩa chiến lược.
Nhưng lão tổ Ngọc Đỉnh Đan Tông vẫn lựa chọn tặng đan dược cho Trần Trầm, hoàn toàn là quan tâm trân trọng.
Trần Trầm cẩn thận cất vào trữ vật giới, lòng thầm vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận