Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 158: Thánh Tử, Làm Khó Ngươi Rồi!

Chương 158: Thánh Tử, Làm Khó Ngươi Rồi!Chương 158: Thánh Tử, Làm Khó Ngươi Rồi!
         Một lúc lâu sau, đại trận tựa như tấm mà trời không biết kéo dài bao nhiêu từ từ ảm đạm.
Trong thành thứ mười sáu, giờ phút này, đám tu sĩ Đại Tấn đã hoàn toàn buông lỏng, xem ra chiến trận ở các thành trì khác cũng đã chấm dứt.
Lần đầu tiên đối chiến cùng Yêu tộc, mọi người đương nhiên muốn tụ lại bàn bạc một phen.
- Thực lực yêu tộc quả thực rất cường, mấy tên Nguyên Anh yêu tu kia đều có pháp bảo bổn mạng, linh trí cũng không thấp.
- May mà lần này ta chém chết một gã Kết Đan, lấy được nội đan của hắn, thứ này có lẽ đã đủ để sắm một viên đan dược tăng tu vi.
...
- Không ổn!
Kim Đan tu sĩ nọ vừa dứt lời, ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng quát khẽ.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Trầm cùng Tiêu Vô Ưu lạnh lùng bước đến, trong mắt ngưng trọng tựa như sắp có đại nạn lâm đầu, khiến chúng tu sĩ không khỏi khẩn trương.
Đây là có chuyện gì? Đã xảy ra cái gì kinh thiên đại sự rồi hả?
Không đợi mọi người hỏi, Trần Trầm đã chủ động mở miệng:
- Phòng thủ của thành mười sáu quá yếu, hôm nay, mấy tên… Yêu tộc kia chỉ là đến dò xét mà thôi, lần sau thật sự đến, chúng ta tất ngăn không nổi.
- Trên thực tế, nếu như không phải do ta cường hành bạo lộ thực lực, sợ rằng không thủ được thành.
Đám người yên lặng không biết nói gì.
Thật thế sao? Hôm nay thật sự chỉ là thăm dò, nhưng thăm dò như vậy không khỏi quá mức khoa trương nha?
- Thánh tử, chúng ta nên làm sao bây giờ? Nếu không ngày mai đi đến cứ điểm mua thêm một mớ đan dược tăng tu vi, ngươi thấy thế nào? - Có tu sĩ Kim Đan đề nghị.
Trần Trầm quả quyết lắc đầu, trầm giọng nói:
- Quá chậm, nói không chừng đến lần thứ hai liên minh Yêu tộc công kích, đám đan dược kia còn chưa tiêu hóa xong đâu, chúng ta cần chính là đại trận phòng hộ, còn có linh pháo thủ thành!
- Hả? - Đám người nghẹn họng nhìn trân trối.
Trần Trầm kiên nhẫn giảng giải một phen.
Mọi người càng thêm khiếp sợ, nếu là theo kế hoạch của Thiên Vân Tông Thánh tử, tất cả bọn họ có táng gia bại sản cũng không đáp ứng nổi…
Cái này… Sao bọn họ có thể nguyện ý?
Nói thật, đa phần mọi người đều ích kỷ, của cải của mình dùng vào việc công, nói kiểu gì cũng thấy thua lỗ.
Đối với phản ứng của bọn họ, Trần Trầm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bất quá, ánh mắt lại càng thêm bi tráng, lẩm bẩm:
- Trương Kỵ, nếu như ngươi nhìn thấy trong Yêu tộc có thiên kiêu như ta, ý nghĩ đầu tiên sẽ là gì?
Đứng một bên, nghe vậy, Trương Kỵ lộ vẻ nghiêm túc:
- Kẻ này nếu không chết… Tất là họa cho tộc ta!
Tuy hắn không tham chiến, nhưng lại quan khán toàn bộ chiến cuộc, xét về mặt trợ uy cũng coi như cống hiến không nhỏ.
Trần Trầm thỏa mãn gật đầu, Trương Kỵ càng ngày càng thôi minh rồi!
Nếu như nói thiên mệnh chi tử đều cần một quá trình phát triển, rất rõ ràng, Trương Kỵ hiện đang ở giai đoạn phát triển.
Tuy trong lòng thỏa mãn, nhưng ngoại mặt Trần Trầm lại giả vờ khó xử.
- Mọi người biết vì sao vừa nãy ta cường hành bạo lộ thực lực không? Trên thực tế, ta cũng không muốn như vậy, để tránh cho Yêu tộc nhằm vào…
Nghe một phen ngôn luận, trong lòng mọi người đều cảm thấy khẩn trương, bởi vì nếu đặt mình vào hoàn cảnh như vậy, bọn họ cũng sẽ như Trương Kỵ, có cùng suy nghĩ.
Kim Đan trảm Nguyên Anh, nhân vật bực này nếu như không diệt thì… Thật không nói nổi!
Thế nhưng mọi người cũng biết, chuyện này thật sự không thể trách Trần Trầm, nếu hắn không xuất lực, đừng nói lần sau, sợ là lần này cũng thủ không nổi thành.
Đang lúc mọi người bắt đầu dao động, hai gã Kim Đan đi thám thính tình huống đã quay trờ về, bất quá, sắc mặt bọn hắn càng thêm kinh hoảng, thậm chí có thể nói là vô cùng hoảng sợ.
Một trong hai người cũng đã bị thương.
- Tiêu tông chủ… Ta đi đến thành thứ mười lăm điều tra tình huống… Thực lực Yêu tộc công kích bọn họ vô cùng cường đại, Nguyên Anh đã vượt qua mười lăm têm, nhìn thoáng quá không cách nào đếm rõ được.
Người bị thương càng tỏ vẻ sợ hãi, nói:
- Thành thứ mười bảy còn thảm hơn, ta đứng từ xa nhìn, có một gã Nguyên Anh yêu tu tự bạo, dù là cách mấy ngàn thước, cũng chấn ta bị thương!
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Vô Ưu có hơi tái, lẩm bẩm:
- Hôm nay tiến công thành thứ mười sáu chỉ có tám gã Nguyên Anh, thật sự là bát thiên chi hạnh… Xem ra lần này đúng thật bọn họ chỉ đến dò xét.
Ngh thế, chúng tu sĩ Đại Tấn đều lộ vẻ tuyệt vọng, có một vài nữ tu hốc mắt đỏ lên, sắp khóc đến nơi.
Giờ phút này, bọn họ cảm giác mình đến không phải để thủ thành, mà là đi tìm chết!
Thấy vậy, Trần Trầm cảm thán, bất kể là sư phụ hay hai tên Kim Đan kia, đều đáng được một tràng pháo tay nha.
- Trần Trầm, chúng ta nên ứng phó thế nào? Sợ rằng muốn làm theo kế hoạch của ngươi, nhất thời cũng không xuất ra được nhiều linh thạch như vậy…
Diệp Vô Sinh nhíu mày, có chút khó xử.
Trần Trầm hít sâu một hơi, thần sắc càng thêm bi thương, trong mắt lóe lên kiên nghị trước nay chưa từng có.
- Cái này… Tại hạ cùng thượng sứ Hạo Nhiên Kiếm Tông cũng có chút giao tình, nếu như không ngại… Có thể mượn được linh thạch, bất quá, chỉ mình ta đảm bảo là không được, cần mọi người chung tay…
Trần Trầm ấp úng, trên mặt tràn đầy khuất nhục, một bộ hệt như mình sắp đi bán mình vậy.
- Trần Trầm, ngươi nói thẳng ra đi, cuối cùng là cần chúng ta làm gì? - Diệp Vô Sinh trầm giọng nói.
Nghe vậy, Trần Trầm không nói hai lời, lập tức lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một đống văn tự bán mình.
- Chư vị ký cái này, ngày sau chỉ cần bỏ ra 5000 trung phẩm linh thạch là có thể chuộc lại.
Đám tu sĩ Đại Tấn nhìn văn tự bán mình, khóe mắt co giật liên hồi.
Năm ngàn khối trung phẩm linh thạch!
Đó cũng không phải là một con số nhỏ, ở Đại Tấn, dù bọn họ “mần ăn” không tệ, nhưng đại bộ phận, thân gia cũng đều không cầm ra nổi 2000 khối trung phẩm linh thạch.
Nếu như tùy tiện thiếu nợ nhiều như vậy thì đến lúc nào mới có thể chuộc thân?
Đang lúc mọi người còn do dự, ngoài cửa có mấy tên tu sĩ khiêng một cái cáng đến, trên cáng là kim giáp tướng lãnh vẫn còn đang run rẩy, không ngừng sùi bọt mép.
Thấy vậy, Trần Trầm lập tức bước đến gần, lẩm bẩm:
- Tướng quân… Cực khổ cho ngươi! Là Đại Tấn ta có lỗi với ngươi!
Nói xong lời này, hắn quay đầu nhìn sang chúng tu sĩ Đại Tấn, thần sắc cực kỳ bi thương.
- Vị tướng quân này… cùng chúng ta đến không được hai ngày, chúng ta còn chưa biết tên hắn, vậy mà giờ đã bị Yêu tộc đánh thành bộ dạng như vậy.
- Haiz, minh hữu không ngại gian nan đến giúp chúng ta, nhưng chúng ta thì sao? Ngay cả an toàn của hắn cũng cam đoan không nổi, nói thật, đây quả thật là sỉ nhục của Đại Tấn ta.
- Ngày sau nếu chuyện như vậy truyền ra, ta cũng ngại không dám xưng mình là tu sĩ Đại Tấn.
Hắn vừa dứt lời, kim giáp tướng lãnh càng run rẩy lợi hai, ánh mắt gắt gao nhìn Trần Trầm.
Vãi!!! Lão tử thành bộ dáng như vậy còn không phải vì ngươi ra tay trễ sao? Giờ còn kéo lão tử đến đây mèo khóc chuột giả từ bi? Có ý gì hả?
Thấy bộ dạng kim giáp tướng lãnh thê thảm như vậy, chúng tu sĩ Đại Tấn đỏ mặt, xấu hổ không thôi.
Thế nhưng bán mình… Cái này quả thật…
Thấy vậy, Trần Trầm đứng lên, lấy ra khối Bạch Hổ lệnh lúc trước, bỏ vào tay Diệp Vô Sinh, trong mắt tràn đầy hàm ý.
Diệp Vô Sinh nhận lấy lệnh bài, trầm mặc hồi lâu, bừng tỉnh đại ngộ, quát:
- Văn tự bán mình này… Diệp Vô Sinh ta ký! Nếu như ngay cả tánh mạng minh hữu cũng cam đoan không được thì còn xá gì thân này.
Nói xong, hắn trực tiếp cắn nát ngón tay, viết xuống văn tự bán mình, hơn nữa còn để lại khí tức của mình.
Bất quá, vừa ký xong, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Sao vừa mới thay Trần Trầm xử lý một việc, hoàn thành hứa hẹn lúc trước, lại đem mình bán đi vậy hả?
Không đợi hắn kịp suy nghĩ cẩn thận, những người khác đã bị lây nhiễm cảm xúc của hắn, nhao nhao nhận lấy văn tự bán mình.
- Diệp tông chủ nói rất đúng! Nếu như ngay cả tánh mạng minh hữu cũng không thể đảm bảo, vậy thì còn xá gì thân này?
...
Một lát sau, Trần Trầm thu hồi văn tự bán mình, thần sắc bi tráng đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, hắn thiếu chút không nhịn được cười.
Nhưng mà nhìn bóng lưng của hắn, nội tâm đám tu sĩ Đại Tấn lại vô cùng nặng nề.
Thiên Vân Tông Thánh tử đi chuyến này không biết là còn phải chịu khuất nhục thế nào… Đường đường là một thiên kiêu, lại vì Đại Tấn, vì thành thứ mười sáu mà hi sinh như thế, khiến cho bọn họ cảm thấy có chút kính sợ.
Mắt thấy tấm lưng kia ngày càng xa, một Kim Đan tu sĩ nhịn không được cao giọng hô:
- Thánh tử! Phần nhân tình này, ta khắc sâu trong tâm khảm!
Những người khác cũng nhao nhao biểu thị.
- Thánh tử! Làm khó ngươi rồi! Ngày khác nếu có thể chuộc thân, tại hạ nhất định báo đáp tình nghĩa của Thánh tử!
- Thánh tử! Lên đường bình an!
Bạn cần đăng nhập để bình luận