Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 384: Nghèo Du Lịch

Chương 384: Nghèo Du LịchChương 384: Nghèo Du Lịch
         Cũng không lâu lắm.
Trần Trầm an tọa ở trên phi chu, phía trước phi chu thì có thêm hai tiên hạc.
Mà hai tiên hạc này đều là tu vi Nguyên Thần cảnh, tại Trần Trầm khổ cực dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ, tốc độ của phi chu lập tức tăng lên nhanh gấp mấy lần.
Chỉ nhưng mà hai tiên hạc này còn đang trong thời kỳ trăng mật, trong lúc phi hành thỉnh thoảng lại thân mật cùng nhau, kẻ xướng người hoạ, sa điêu Hôi Hôi nằm ở trên đỉnh phi chu thấy vậy bị thương rất nặng.
Dù sao, nó là một sa điêu đường đường chính chính cuối cùng của nhà Hoàng Lê, không còn sa điêu nào khác để phối đôi với nó.
- Chủ thượng, hai tiên hạc này ngươi là từ đâu lấy được? Không có chủ nhân?
Trên phi thuyền, Xích Mục Kim Cương nhỏ giọng hỏi.
Cũng không thể trách hắn hỏi như vậy, thật sự là trên người con công tiên hạc còn mang theo không ít trang sức màu hồng... Bình thường Yêu Thú vô chủ sẽ không tự mặc trang phục cho mình.
- Có thể có, ta nhặt được trên đường, không thấy người khác.
Trần Trầm thuận miệng trả lời.
Xích Mục Kim Cương muốn nói lại thôi, suy nghĩ một chút không hỏi nhiều nữa.
- Tiểu Kim, ngươi nghe nói đến phi thăng giả sao?
Trần Trầm hỏi.
- Là phi tiên nhân thăng Thượng giới sao?
Nghe nói như thế, Trần Trầm trầm mặc lại, xem ra số lượng phi thăng giả là cực kỳ thưa thớt, đến mức Nguyên Thần cảnh Xích Mục Kim Cương cũng chưa nghe nói qua.
...
Trong nháy mắt, một đoàn người Trần Trầm ngồi trên phi chu đã hơn mười ngày.
Hoàng Lê đã sớm quên đi phiền não lúc trước, thỉnh thoảng còn thò đầu ra nhìn bốn phía.
Chạy nửa tháng đường, phía dưới đã từ hoang mạc biến thành bùn đất, không chỉ như thế, mà cả linh khí trong không khí cũng biến thành nồng nặc rất nhiều, trên đường còn có thể thường xuyên gặp được một chút tu sĩ qua lại.
Nhưng mà thần sắc tất cả những tu sĩ này đều lạnh lùng, một bộ dáng tránh xa người ngàn dặm.
Trần Trầm tản ra thần thức của mình, trên con đường này thực ra hắn gặp được mấy lần tu sĩ tranh đấu, nhưng mà đều bị hắn sớm phát hiện, tiếp đó trốn tránh đi.
Cũng không phải hắn sợ phiền phức, mà là ngại phiền toái.
Phi hành nửa tháng này, hắn vẫn đúng là không phát hiện tu sĩ cảnh giới Luyện Hư trở lên.
Lại qua nửa canh giờ.
Phi chu cuối cùng đạt tới mục đích thứ nhất, Vọng Giang thành.
So với Sa Phong thành, Vọng Giang thành này lớn hơn đến mấy lần nhìn đến thành trì phía dưới, to lớn đến mức cho dù là Xích Mục Kim Cương hay là Hoàng Lê hoặc là Ngô Đức, tất cả đều là mặt mũi tràn đầy hiếu kỳ chấn kinh, một bộ dáng không thấy qua việc đời.
Chờ sau khi lấy lại tinh thần, Xích Mục Kim Cương ngượng ngùng nói:
- Chủ thượng, lúc ở Sa Phong thành, ta đã dùng toàn bộ thân gia đổi chiếc phi chu này... Còn lại một ít linh thạch đoạn đường này cũng bị phi chu tiêu hao hết, dựa theo kế hoạch của ta, chúng ta trước tiên cần phải ở lại Vọng Giang thành này một đến hai năm, chờ kiếm đủ lộ phí, lại tiếp tục xuất phát đi đến mục đích.
Nghe nói như thế, Trần Trầm một mặt im lặng.
Không ngờ hắn có một ngày phải luân lạc tới tình trạng nghèo du lịch, mà còn phải làm công bên đường.
Bên cạnh Ngô Đức cũng hưng phấn nói:
- Chủ thượng, lúc trước trên đường nhặt những vật tư kia cũng coi như là có vốn, ta cảm thấy không dùng đến một hai năm, nhưng mà trước hết chúng ta phải tìm một đại lão bản địa bảo bọc chúng ta.
Trần Trầm nghe vậy cũng không vội vã thổi ngưu bức.
Đi tới Thượng giới này, chưa quen cuộc sống nơi đây, đối với vật giá, thiên tài địa bảo, thế lực khắp nơi đều không hiểu rõ, cho nên vẫn là khiêm tốn một chút, ăn cướp thỉnh thoảng cũng có thể, nhưng thường xuyên ăn cướp khó tránh khỏi gặp được hậu trường cứng rắn.
Phải biết giờ đây hắn cũng không có chỗ dựa gì, vạn vừa gặp phải cường giả khủng bố Luyện Hư trở lên, hắn sợ là bị chơi xong.
...
Mấy người giao lệ phí vào thành, tìm một chỗ tiểu điếm đặt chân.
Sau đó Trần Trầm nói với mọi người:
- Chuyện kiếm lộ phí là chuyện chúng ta cần hết sức phát huy, nhưng mà phải nhớ kỹ, đừng gây chuyện thị phi, phải khiêm tốn, có chuyện gì thì đưa tin cho ta, hiểu chưa?
- Đã hiểu!
Mấy người cùng kêu lên.
- Vậy đi!
Trần Trầm vung tay lên, ba người lập tức giải tán, dáng dấp hưng phấn kia không giống đi kiếm tiền, mà là như đi dạo phố.
Nhìn bóng lưng ba người, Trần Trầm cười nhạt một tiếng.
Tuy hắn có tự tin rất nhanh lấy tới không ít Linh Thạch, nhưng hắn thu là thủ hạ, là đồ đệ, cũng không phải tới cho bọn hắn làm bảo mẫu.
Cho dù là bọn họ ba có thể kiếm được mấy ngàn Linh Thạch, cái kia tốt xấu cũng rèn luyện năng lực không phải?
...
Sau khi ba người rời đi.
Trần Trầm cũng bắt đầu nghĩ biện pháp, trong lòng hắn, biện pháp nhanh nhất đương nhiên là trực tiếp vận dụng vạn dặm truy tung, tìm kiếm cơ duyên.
Nhưng suy nghĩ một chút, đã bị hắn bác bỏ.
Hoàn cảnh xung quanh nơi này tuy là tốt hơn Sa Phong thành một chút, nhưng cũng tốt có hạn, so với cảnh vật xung quanh tứ đại tông môn ở Hạ giới còn kém hơn một chút, không đáng lần nữa dùng vạn dặm truy lùng.
Hơn nữa Trần Trầm hắn anh tuấn tiêu sái, tu vi Luyện Hư đỉnh phong, cho dù là dựa vào bề ngoài hay là dựa vào tu vi đều có thể lăn lộn không tệ.
Chung quy không đến mức rời khỏi hệ thống, thì trực tiếp chết đói?
- Hừ!
Trần Trầm hừ lạnh một tiếng, rời khỏi tiểu điếm.
Niên đại này, nhặt tiền là không thể nhặt được, tu sĩ cũng không phải phàm nhân, cũng không đến mức làm mất vật phẩm tùy thân được.
- Hệ thống, phương viên năm ngàn mét có đánh rơi Linh Thạch sao?
- Có, kí chủ đi 3,200 mét về hướng tây, dưới đại thụ có Linh Thạch tồn tại.
-... Lại còn thật có!
Trong lòng Trần Trầm chấn kinh, sau đó bất động thanh sắc đi về hướng Tây.
Trên đường phố tu sĩ lui tới, so với tu sĩ ngoài thành, tu sĩ trong thành này thần tình trên mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.
Cũng không lâu lắm, Trần Trầm liếc nhìn đến một gốc cây viên cái cổ xiêu vẹo, móc ra Vạn Hóa Thần Phong biến thành cái xẻng đào đất, rất nhanh đào ra một rương hòm đã nửa mục nát.
Xem ra chỉ sợ có lịch sử mấy ngàn năm, chủ nhân không phải quên cái rương này, thì cũng là cưỡi hạc qua tây thiên rồi.
Mở ra xem, bên trong có hai trăm viên Linh Thạch trung phẩm, hẳn là tiền riêng của một tu sĩ cấp thấp mua không nổi nhẫn trữ vật.
Trần Trầm lấy hai trăm viên Linh Thạch trung phẩm bỏ vào trong nhẫn trữ vật trống rỗng của mình, tâm tình lập tức trở nên khá hơn.
Đi tới Thượng giới này, hắn rốt cục đã kiếm được món tiền đầu tiên! Tuy chỉ có hai trăm viên Linh Thạch, nhưng cũng làm cho hắn đặc biệt an tâm.
...
- Đạo hữu, ngươi có thể nguyện vọng đi với ta không?
- Quá nguy hiểm, Vương huynh, nghe ta khuyên một lời đi, việc này chớ có lẫn vào.
Bên tai truyền đến âm thanh mỏng manh, Trần Trầm theo âm thanh lấy thần thức dò xét ra ngoài.
Rất nhanh phát hiện bên trong thành trì này có không ít tu sĩ đang tụ tập về một phương hướng trong thành, mà chuyện bọn hắn thảo luận hình như có quan hệ với hậu duệ Chân Linh gì đó.
Trần Trầm lập tức hứng thú, Chân Linh loại vật này, lúc hắn ở Sa Phong thành có nghe nói qua, cách gọi của một loại Yêu Thú cường đại.
Tỉ như Lục Đậu là Huyền Vũ, nghiêm chỉnh mà nói chính là Chân Linh.
Truyền văn trong sa mạc lớn mênh mông có một Chân Linh, tên là Thiên Hạt, thực lực vô cùng kinh khủng, mọi tu sĩ gặp phải nó thì không có người nào có thể may mắn còn sống.
Theo phương hướng dòng người tiến lên, cũng không lâu lắm, Trần Trầm đã đi tới phía trước một toà thông cáo chiêu bài trong thành.
Liếc mắt nhìn thông cáo chiêu bài, Trần Trầm rất nhanh đã biết rõ chuyện xảy ra.
Thì ra là trong một đầm lầy ở phía Đông của Vọng Giang thành, xuất hiện một hậu duệ Chân Linh Luyện Hư kỳ, một năm qua đã đánh chết không ít tu sĩ đi ngang qua đó, khiến thương đạo đổi đường, làm cho Vọng Giang thành chịu tổn thất to lớn.
Nguyên cớ thành chủ triệu tập cao thủ trong thành, cùng nhau đi giải quyết hậu duệ Chân Linh phía trước, mà cái gọi là cao thủ, thấp nhất phải là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong.
Chỉ là một tin này đã làm cho tuyệt đại bộ phận tu vây xem sĩ xung quanh chùn bước.
- Nếu thành công, có thể đưa ra một yêu cầu đối với thành chủ... Phần thưởng này, không khỏi cũng quá tùy ý.
Trong lòng Trần Trầm thầm nghĩ, nhưng mà đúng vào lúc này, xa xa có hai tu sĩ một nam một nữ đi tới, mặt mũi tràn đầy đều là tức giận.
Trước sau đi tới thông cáo chiêu bài, hai người trăm miệng một lời nói với tu sĩ của phủ thành chủ bên cạnh:
- Mang ta đi phủ thành chủ!
Vừa dứt lời, hai người lại trợn mắt nhìn nhau một hồi, sau đó đồng thời quay đầu đi.
Chỗ không xa, Trần Trầm thấy vậy cũng quay đầu lại.
Hai người này không là người khác, đúng là chủ nhân của hai tiên hạc bị hắn cướp kia...
Không ngờ ở đây lại lại gặp được bọn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận