Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 253: Vây Ngụy cứu Triệu (1)

Chương 253: Vây Ngụy cứu Triệu (1)Chương 253: Vây Ngụy cứu Triệu (1)
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
----------------------
[Vừa đánh vừa lui, đừng hiếu chiến, không lâu sau Thần Băng Yêu Hoàng sẽ tự động rút lui.]
Nội dung bức thư cực kỳ đơn giản, nhưng trái tim Trương Kỵ bỗng nhói một cái.
Thần Băng Yêu Hoàng đến đánh lén vào ban đêm, tự nhiên sẽ dốc hết toàn bộ lực lượng, dù trong doanh địa yêu tộc còn giữ lại yêu tộc canh chừng thì cũng chỉ là tôm tép không quan trọng, Thần Băng Yêu Hoàng có thể tùy thời từ bỏ những yêu tộc này.
Cho nên đại ca không thể nào đi doanh địa của Thần Băng Yêu Hoàng.
Trương Kỵ bỗng rùng mình:
- Không lẽ đi tìm Cuồng Sư Yêu Hoàng hoặc là Xích Hồ Yêu Hoàng?
Cuồng Sư Yêu Hoàng và Xích Hồ Yêu Hoàng rất ít xuất hiện trên chiến trường ngay mặt, bình thường không cùng Thần Băng Yêu Hoàng trú đóng một chỗ, theo như sư phụ Thất Sát Ma Quân phỏng đoán thì tám chín phần mười doanh địa của hai Yêu Hoàng này ở phía sau Thần Băng Yêu Hoàng.
Điều này cũng biểu lộ một thái độ, nếu muốn đụng vào Cuồng Sư Yêu Hoàng và Xích Hồ Yêu Hoàng thì phải qua cửa của Thần Băng Yêu Hoàng đã.
Hiện giờ Thần Băng Yêu Hoàng đến đánh lén ban đêm, với thực lực của đại ca không khó xuyên qua doanh địa của Thần Băng Yêu Hoàng.
Nhưng Xích Hồ Yêu Hoàng và Cuồng Sư Yêu Hoàng không dễ chọc, đây là hai con yêu ác đã tàn sát vô số nhân tộc, tu vi đều đến Nguyên Thần trung kỳ, huyết mạch được thăng cấp đã mạnh khủng khiếp.
Hai con yêu xứng là cường giả có máu mặt trong Nguyên Thần trung kỳ.
Nhưng đại ca đi một mình . . .
Chẳng khác nào đưa mỡ vào miệng mèo, đại ca chỉ có tu vi Nguyên Anh!
Giờ phút này Trương Kỵ đã hiểu tại sao đại ca không từ mà biệt, nếu trước tiên nói cho gã biết hành động của mình thì dù có chết gã cũng không cho đại ca đi.
Bùm!
Bên ngoài đột nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, nguyên doanh địa rung bần bật, ngoài ra có luồng khí cực lạnh qua trận pháp truyền vào trong doanh địa.
Trương Kỵ lặng lẽ bỏ thư vào trữ vật giới, đôi mắt đỏ ngầu đi ra lều trại.
. . .
Ban đêm se lạnh.
Trần Trầm không che giấu, trực tiếp bay qua bên trên doanh địa của Thần Băng Yêu Hoàng, bên dưới không có bất cứ phản ứng.
Hiển nhiên cường giả chân chính đã đi hết.
Trần Trầm không xuống tay với đám tôm tép, tiếp tục bay tới trước.
Không đợi hắn dùng hệ thống sưu tầm thì chợt thấy phương xa có một doanh địa rất gần với doanh địa của Thần Băng Yêu Hoàng.
Trên lều trại của doanh địa này đều khắc dấu ấn sư tử, rõ ràng là doanh địa của Cuồng Sư Yêu Hoàng.
Thần thức quét qua, trong phạm vi mười dặm không phát hiện doanh địa của Xích Hồ Yêu Hoàng.
So sánh Cuồng Sư Yêu Hoàng cuồng vọng tự đại thì Xích Hồ Yêu Hoàng tỉnh táo hơn nhiều.
Điều này trúng ý Trần Trầm.
Hai Yêu Hoàng ở cùng nhau thì hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thu lại hơi thở toàn thân, Trần Trầm dần đến gần doanh địa.
Đại trận doanh địa lấp lóe tia sáng, muốn lặng lẽ lẻn vào trong thì hơi ảo.
Trong tình huống này, Trần Trầm đương nhiên phải gọi Lục Đậu ra.
Thanh Lâm nhìn cảnh tượng bốn phía, giọng nói ngưng tụ thành sợi tơ lạnh lùng hỏi:
- Ngươi muốn làm gì?
Trần Trầm trả lời:
- Bí mật đánh úp doanh trại địch.
Thần thức của Thanh Lâm cực kỳ mạnh mẽ, không thua gì Nguyên Thần đỉnh, nháy mắt cảm ứng được số lượng cường giả trong doanh địa, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm vô cùng.
- Một Nguyên Thần trung kỳ, một Nguyên Thần sơ kỳ, hơn mười tên Nguyên Anh, ngươi chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh mà đến đánh lén doanh trại địch? Ngươi có bị khùng không?
Trần Trầm bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Hết cách, không kiếm thêm giúp đỡ được.
Trước khi Thất Sát Ma Quân rời đi, Trần Trầm từng nghĩ sẽ mang theo gã đến tập kích.
Tiếc rằng sau khi suy nghĩ kỹ, hắn phát hiện không thể thực hiện được.
Một mặt là vì Trần Trầm không muốn bại lộ thiên phú nghịch thiên của Lục Đậu, mặt khác là vì chỉ khi nào Thần Băng Yêu Hoàng cũng đến đánh lén ban đêm thì hắn và Thất Sát Ma Quân mới tìm được cơ hội.
Nếu để Thất Sát Ma Quân bắt lấy cơ hội đó thì Cuồng Sư Yêu Hoàng chết chắc.
Nếu Thần Băng Yêu Hoàng ở bên ngoài biết tin Cuồng Sư Yêu Hoàng đã chết e rằng sẽ nổi điên, sau đó lựa chọn không quay về mà trực tiếp tàn sát sạch tu sĩ nhân tộc.
Kết quả cuối cùng là đổi nhà, rồi lưỡng bại câu thương.
Trần Trầm không muốn kết quả đó.
Âm thầm lấy nhiều người như vậy làm mồi chỉ để giết một Cuồng Sư Yêu Hoàng thì lỗ to.
Hôm nay hắn đến, thoạt trông như bí mật đánh úp doanh trại địch, kỳ thực là kế vây Ngụy cứu Triệu.
Chỉ cần Cuồng Sư Yêu Hoàng không chết thì Thần Băng Yêu Hoàng tất nhiên sẽ trở về cứu, khi đó nguy cơ bên Trương Kỵ sẽ giải trừ.
Đương nhiên, hắn muốn giết Cuồng Sư Yêu Hoàng cũng khó khăn.
Tuy bên Trần Trầm có đại cao thủ Thanh Lâm, nhưng hắn không tin nàng có thể trừng chết tuyệt đỉnh cường giả cùng tu vi với mình.
Nếu làm được điều đó thì về sau hắn chuyên môn tu thần thức, bỏ hết mấy môn khác.
. . .
Lặng yên không một tiếng động lẻn vào doanh địa của Cuồng Sư Yêu Hoàng, mùi tanh xông vào mũi.
Trần Trầm đưa mắt nhìn, chỉ thấy trong góc doanh địa nằm một xác chết bình dân, tình trạng chết cực kỳ thê thảm, rõ ràng bị hành hạ thảm vô nhân đạo trước khi tắt thở.
Trần Trầm không nhìn nữa, vẻ mặt hờ hững.
Hắn lựa chọn điểm đột phá là chỗ Cuồng Sư Yêu Hoàng bắt nhốt nhân tộc bởi vì phòng hộ ở đây mỏng nhất.
Chỉ là một đám phàm nhân yếu ớt, ở trong mắt yêu tộc thì căn bản không cần phòng hộ.
Một trận pháp bình thường nhất có thể bắt nhốt mấy trăm, trên ngàn dân thường.
Không lâu sau, Trần Trầm nhìn thấy trận pháp bình thường kia.
Một lớp ngăn cách mỏng manh, chiếm diện tích mấy trăm mét vuông, bên trong bắt nhốt gần ngàn phàm nhân quần áo tả tơi.
Những phàm nhân này xanh xao vàng vọt, ánh mắt trống rỗng, toàn thân đầy vết thương, bọn họ tuyệt vọng nằm dưới đất, nhìn từ xa như một đống xác chết.
Trong trận pháp tràn lan máu tươi, các chất thải chất đống khắp nơi, những yêu tộc bỏ mặc. Thậm chí có mấy người hoàn toàn không có dao động sinh mệnh, gò má hơi thối rữa, toàn thân tỏa mùi xác chết thoang thoảng nằm hỗn tạp trong đó.
Vốn là sinh cùng căn . . .
Trần Trầm làm nhân tộc trông thấy cảnh tượng thảm tuyệt nhân hoàn này, có thể tưởng tượng tâm tình của hắn như thế nào, đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ.
Thanh Lâm nhìn cảnh trong trận pháp, lại liếc qua Trần Trầm, không nói chuyện.
Chờ Trần Trầm chậm rãi bước tới trước trận pháp kia Thanh Lâm mới lạnh lùng nói:
- Những phàm nhân yếu ớt này đã chết tâm, tinh thần sắp tan biến, dù cứu về cũng chỉ là một đám xác sống biết đi.
Trần Trầm không trả lời, sao hắn không biết điều đó chứ?
Dù cho hắn đi đến trước mặt đám phàm nhân này thì bọn họ cũng không thèm nhìn hắn một cái.
Cũng không biết trải qua cái gì, nhóm người này không có cả ý niệm cầu chết, chỉ còn lại thể xác có dao động sinh mệnh.
Trần Trầm khó khăn thì thào một câu:
- Kiếp sau . . . Không cần đầu thai vào nhân tộc chúng ta, là đám tu sĩ chúng ta vô năng.
Ngưng Thần Châu ở trong đầu Trần Trầm bỗng xoay nhẹ, gần nghìn phàm nhân cùng tan rã tinh thần.
Phàm nhân yếu ớt vô cùng, thậm chí không chịu nổi dao động không gian trong khoảnh khắc đưa vào Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, huống chi bên trong không chứa nổi nhiều người như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận