Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 514: Mở Không Ra Nhẫn Trữ Vật.

Chương 514: Mở Không Ra Nhẫn Trữ Vật.Chương 514: Mở Không Ra Nhẫn Trữ Vật.
.Chương 514: Mở Không Ra Nhẫn Trữ Vật.
- Ai cản ta thì phải chết!
U Minh chợt quát một tiếng, nghênh đón cự nhân xương rồng cao trăm mét.
Trong bão cát, một đạo lưu quang hiện lên, một cánh tay của cự nhân xương rồng rơi xuống.
Nhưng sau một khắc, lại một cánh tay khác dài ra, cùng lúc đó, một cánh tay khác của cự nhân xương rồng cầm đại phủ chém về phía đầu U Minh.
Oanh!
Một tiếng nổ vang, U Minh nhanh chóng tránh được, nhưng sóng xung kích đại phủ chém ra cũng đánh hắn bay ra ngoài.
- Lại là một đạo lực lượng pháp tắc... Còn không phải mộc chi pháp tắc bình thường.
Chu Thiên Cơ nhìn cự nhân xương rồng mọc ra cánh tay lẩm bẩm nói, sau đó hắn đột nhiên hồi thần lại, quát to với U Minh:
- U huynh, người này không phải dễ đối phó như vậy, lấy lực lượng của ngươi và ta chắc chắn không giết chết được hắn, hay là bỏ đi!
- Chu huynh, ta không cam tâm!
Tà ma thân cao bảy tám mét ồm ồm nói.
Thực ra làm đệ tử thân truyền của điện chủ, sao hắn lại không nhìn ra Trần Trầm này thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, rất khó đối phó.
Hắn sử xuất Tà Ma Biến, tuy còn chưa tới mức liều mạng nhưng cũng đã lấy hết tương đối một bộ phận lớn lực.
Nhưng vậy Trần Trầm thì sao? Tới bây giờ đều chỉ sử dụng lực lượng pháp tắc, căn bản không vận dụng bản mệnh pháp bảo uy lực cường đại nhất, điều này nói rõ lực lượng của đối phương cao hơn hắn.
Mặc dù hắn là đệ tử thân truyền Tà Thần điện, nhưng cũng không tự đại đến khẳng định ác chủ bài của mình nhiều hơn đối phương.
Thượng giới này lớn, rất nhiều người đều có kỳ ngộ của mình, cho dù là một tu sĩ bình thường đều phải cẩn thận đối đãi, huống chi Trần Trầm dám làm ra chuyện như vậy ở Tà Thần điện, hơn nữa còn chiếm được truyền thừa của điện chủ đời trước.
Nghĩ tới đây, trong lòng của hắn cũng đã đánh trống lui quân.
- U huynh, hà tất bị tâm tình của mình khống chế? Đánh thắng được thì đánh, đánh không được thì lui, đây là lẽ thường.
Bên kia Chu Thiên Cơ còn đang khuyên nhủ.
U Minh nghe đến đây triệt để hạ quyết tâm, sau khi né được cự nhân xương rồng công kích, cao giọng quát:
- Bỏ đi!
Vừa ra lệnh một tiếng, ba tu sĩ Hợp Thể của Tà Thần điện giống như đã sớm chuẩn bị kỹ càng nháy mắt bay ngược, cũng không lâu lắm đã bay ra khỏi phạm vi bão cát.
Chu Thiên Cơ theo sát phía sau, biến thân U Minh thì phụ trách đoạn hậu, về phần những tu sĩ Phân Thần kia, giờ phút này đã sớm toàn bộ ngã xuống.
Trần Trầm không trông chờ có thể một lần giết bọn họ, nhưng cũng không rộng lượng đến mức mặc cho bọn hắn rời khỏi.
Không do dự, hắn trực tiếp bay lên trời, đuổi về phía mấy người đó.
Hắn vừa đuổi, mấy tu sĩ Tà Thần điện lập tức bị vòi rồng cát ngăn cản, tốc độ thoáng cái chậm lại.
U Minh thẹn quá hoá giận, quay đầu cả giận nói:
- Trần Trầm, ngươi đừng coi là chúng ta sợ ngươi, nếu thật sự đánh nhau sống chết, chúng ta chưa chắc sẽ thua!
Trần Trầm thản nhiên trả lời:
- Ta biết, thì tính sao? Ta chính là muốn làm cho ngươi không được tự nhiên.
- Ngươi!
U Minh giận không nhịn nổi, nóng lòng muốn quay đầu chiến thống khoái với Trần Trầm, ngược lại là Chu Thiên Cơ nhìn tương đối mở, một cách toàn tâm toàn ý tránh né vòi rồng cát, căn bản không để ý tới bất cứ chuyện gì khác.
Hai bên bay đại khái mấy ngàn dặm, một đoàn người bị Trần Trầm cuốn lấy, U Minh cần phải lưu lại ngăn chặn Trần Trầm, để cho người khác chạy trước.
Cuối cùng bàn về sức chiến đấu, hắn là mạnh nhất trong Tà Thần điện, chỉ có hắn lưu lại mới có thể đọ sức với Trần Trầm, nếu ba tu sĩ Hợp Thể kia, bất kể là ai lưu lại đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
- Trần Trầm, ngươi thắng được nhất thời, có thể thắng được cả đời sao? Sau lưng ta có Tà Thần điện, lần này tuy thất bại, nhưng lần sau ta sẽ dẫn tu sĩ Độ Kiếp Kỳ tới, đến lúc đó nhìn ngươi còn có thể bình tĩnh như thế hay không!
U Minh vừa ngăn cản Trần Trầm công kích vừa uy hiếp nói.
- Lần sau ngươi còn có thể tìm tới ta sao?
Trần Trầm bình tĩnh trả lời.
- Tà Thần điện chúng ta cường đại hơn tưởng tượng của ngươi nhiều, thật muốn đối phó một người, cho dù ngươi là tu vi Đại Thừa cũng đừng mong chạy thoát! Trần Trầm, ngươi đến từ một tiểu thế giới, không có bối cảnh gì, đối địch với Tà Thần điện chúng taquả thực là ngu xuẩn!
U Minh nói.
Trần Trầm thấy ánh mắt lạnh lẽo của hắn, biết hắn không khoác lác.
Tà Thần điện làm một siêu cấp đại tông môn, xác thực mạnh đáng sợ, nếu thật sự muốn đối phó hắn, hắn khẳng định chạy không thoát.
Trước đây không nghiêm túc đối phó hắn, có lẽ bởi vì không đáng, nhưng sau chuyện lần này, nếu có lần sau nữa, chỉ sợ sẽ không dễ dàng quá quan như vậy.
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Trần Trầm ngoài miệng lại không buông tha người.
- U Minh, ta cũng coi là một nữa đồ đệ của đại điện chủ, nghiêm chỉnh mà nói là sư thúc của ngươi, ngươi lại nói như vậy với ta sao? Huống chi, ta đắc tội Tà Thần điện cái gì? Chờ rảnh rỗi ta tìm cao tầng Tà Thần các ngươi điện nói chuyện, nhìn một chút có thể gia nhập Tà Thần điện các ngươi hay không, ta dù sao cũng lợi hại hơn ngươi, như thế nào đi nữa cũng có thể lẫn vào tốt hơn ngươi?
- Ta khuyên ngươi bây giờ nên thành thật một chút, bớt sau này ta cho ngươi mặc tiểu hài!
U Minh nghe vậy giận không nhẹ, nhưng mà nghĩ lại thật là có khả năng.
Dù gì thì người này đạt được truyền thừa của điện chủ đời trước, biết Thôn Thần Bí Điển, lại thêm nắm giữ ba loại pháp tắc, tư chất như vậy đủ để gia nhập Tà Thần điện.
Về phần những chuyện lần trước xảy ra ở Tà Thần điện nghiêm chỉnh mà nói cũng không tạo thành tổn thất gì quá lớn đối với Tà Thần điện, những trưởng lão cao tầng kia cũng không phải là không thể nhẫn.
Nghĩ tới đây, hắn nóng lòng tại chỗ chụp chết người trước mặt này, hắn không cách nào tưởng tượng người này thành sư thúc của mình sẽ là tràng cảnh gì.
- Muốn gia nhập Tà Thần điện chúng ta? Ngươi nghĩ hay lắm!
U Minh tức giận không thôi, không ngờ lại kịch chiến với Trần Trầm.
Lúc trước Trần Trầm phải Phân Thần đối phó với ba Hợp Thể Tà Thần điện khác cho nên mới đánh ngang tay với hắn, giờ đây không còn những người khác quấy nhiễu, hắn buông tay hành động, U Minh sao có thể là đối thủ của hắn?
Cũng không lâu lắm đã bị hắn đánh thành trọng thương.
Ầm!
Lại là một tiếng vang trầm, trường kiếm hắc sắc trong tay U Minh không thể chém xuống, cổ tay ngược lại đã trước bị Trần Trầm bắt được.
- Sư điệt, muốn đấu với sư thúc, ngươi còn non lắm.
Trần Trầm vừa nói vừa thêm sức, rất nhanh cổ tay U Minh đã truyền đến âm thanh lốp bốp tiếng xương nứt.
Rất rõ ràng, trốn không thoát một đợt bị gãy xương.
U Minh xanh cả mặt, hắn không phải đau, mà là tức giận.
Trần Trầm này rõ ràng là cố ý, vừa rồi rõ ràng có cơ hội công kích phần bụng của hắn, nhưng vẫn cứ bắt cổ tay hắn, đây rõ ràng là muốn cho hắn khó xử!
- Ngươi thực sự là... Khinh người quá đáng!
U Minh âm thanh khàn giọng quát, sau đó đột nhiên rút tay ra, một vệt máu tươi bắn mạnh ra, một tay của hắn đã lưu tại trong tay Trần Trầm.
- Trần Trầm, ngươi chờ đó cho ta! Thù này ta sớm muộn cũng sẽ báo!
Cổ tay U Minh phun ra máu tươi bỗng nhiên lấp lóe lên, tạo thành một đạo phù văn tụ hợp vào trong cơ thể hắn.
Sau một khắc, tốc độ của hắn bạo tăng, sưu một tiếng quay người bay đi, tốc độ kia so với trước đó nhanh không chỉ bảy tám lần, cũng không lâu lắm đã biến mất ở chân trời.
Trần Trầm cũng không tiếp tục đuổi theo, thủ đoạn bảo mệnh của người này quá mạnh, hắn muốn giết cũng giết không được, có thể chặt đứt một tay của đối phương thì trong lòng hắn cũng đã bớt được chút tức giận.
Nhưng đang lúc hắn muốn vứt bỏ cánh tay ác tâm kia thì lại kinh hỉ phát hiện trên ngón áp út của cánh tay không ngờ lại có một chiếc nhẫn trữ vật.
- Mẹ nó? Lần trước trên tay này không mang nhẫn trữ vật? Mà giờ hắn lại đeo nhẫn trữ vật lên tay này, đây là làm nhắc nhở mình biết hổ thẹn sau đó dũng à?
Trần Trầm kinh ngạc nói, nhưng mà, bất kể như thế nào, nhẫn trữ vật này hiện tại đã là của hắn.
Không do dự, hắn gỡ nhẫn trữ vật xuống, đang lúc hắn muốn mở ra nhìn một chút thì lại phát hiện nhẫn trữ vật này không phải bình thường, trong đó bố trí trùng điệp trận pháp, muốn mở ra như nhẫn trữ vật bình thường, căn bản không làm được.
...
Một bên khác, U Minh đuổi kịp Chu Thiên Cơ và tu sĩ Hợp Thể Tà Thần điện khác.
Chu Thiên Cơ thấy U Minh bị chặt đứt một tay, hỏi:
- U huynh, ngươi không sao chứ? Tay này của ngươi?
- Không sao đâu, tay này ta bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục, nhưng mà bây giờ ta không nguyện ý.
Đáng tiếc duy nhất là ta tại lần trước cơ duyên kia cướp được nhẫn trữ vật kia mất đi, hiện tại có lẽ đã rơi vào trong tay Trần Trầm.
- U Minh tức giận nói.
- Là chiếc nhẫn trữ vật mở không ra kia?
- Không sai, chính là cái đó, chờ lần sau tìm tới Trần Trầm này, ta sẽ thu hồi lại, bất kể như thế nào, thù này ta nhất định phải báo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận