Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 90: Làm Không Được Cái Nghề Này

Chương 90: Làm Không Được Cái Nghề NàyChương 90: Làm Không Được Cái Nghề Này
         Cố Khuynh Thành còn chưa duỗi lưng xong, Hoa Nguyệt lâu đã lông gà đầy đất.
Thậm chí có không ít cô nương vô thức nhìn về phía Di Nhiên Cư, trong mắt đều là mong chờ.
- Tiểu thư… Không ngờ Thiên Vân tông Thánh tử lại được hoan nghênh như vậy. Vậy mà lại có hai vị Thánh nữ đánh nhau vì hắn.
Gã sai vặt hâm mộ không thôi, trong mắt hắn, Thiên Vân tông Thánh tử quả thực là nhân sinh doanh gia.
- Ngươi thì biết cái gì?
Trong mắt Cố Khuynh Thành lóe lên tia sáng lạnh, đi thẳng xuống lầu, bước nhanh về phía Di Nhiên Cư.
Nội tâm nàng mơ hồ có cảm giác tiết mục Thánh nữ đoạt Thánh tử kia là có người cố ý dàn xếp.
Mà nếu thật như vậy… Thì đúng là đáng sợ!
Đi rồi đi, ánh mắt nàng càng thêm ngưng trọng, bởi vì người trên đường mỗi lúc một nhiều hơn, dĩ nhiên, bọn họ gần như đều chạy về phía Di Nhiên Cư.
Thậm chí đã có thành vệ quân xuất hiện duy trì trật tự.
Không bao lâu sau, Cố Khuynh Thành đã đến trước Di Nhiên Cư, muốn tiến lên nữa là không cách nào, bởi lẽ trước cửa Di Nhiên Cư hiện tại đầy người là người, chen vai sát cánh, không có một kẽ hở.
Tất cả mọi người đều trông mong nhìn về một hướng, nơi đó có môt gian phòng cũ, lúc này gian phòng đã hoàn toàn sụp đổ, giữ nguyên vết tích chiến đấu.
- Nghe nói Hồng Liên Thánh nữ cùng U Thủy Môn Thánh nữ đại chiến trên trăm hiệp, cuối cùng bại trận!
- Vậy sao? Lợi hại vậy à? Thật là vì Thiên Vân tông Thánh tử?
Người bên cạnh không ngừng nghị luận, Cố Khuynh Thành lắng tai nghe.
- Còn không phải sao? Hồng Liên Thánh nữ cứ nhất quyết phải song tu cùng Thiên Vân tông Thánh tử, kết quả khiến U Thủy Môn Thánh nữ không vui, liền xông vào đánh nhau.
- Kích thích quá!
- Còn có chuyện kích thích hơn nữa! Nghe nói Hồng Liên Thánh nữ kia tu hành công pháp đặc thù, nhất định phải song tu cùng nam nhân mới được, bằng không thì sẽ dục hỏa đốt người mà chết!
- Cmn! Việc này cứ tìm ta! Ta tuy là lão tướng, nhưng vẫn có thể chiến một trận!
- Tiểu tướng cũng nguyện ý nha!
- Các ngươi nghĩ thật hay, người ta là Thánh nữ đấy!
Nghe được âm thanh nghị luận bên tai, sắc mặt Cố Khuynh Thành thoáng cái trở nên vô cùng khó coi.
Nàng gần như có thể khẳng định cái này là có kẻ sau lưng giở trò quỷ, nếu không, tìm đâu ra một Thánh nữ không đáng tin như vậy?
Thế nhưng là ai? Chẳng lẽ là tên Thiên Vân tông Thánh tử Trần Trầm kia?
Không thể nào đâu! Tên kia sao có thể có thủ đoạn bực này?
Nhưng ngoại trừ hắn, nàng thật sự không nghĩ ra ai khác. Bởi vì chuyện này còn có sự tham dự của U Thủy Môn Thánh nữ.
Có thể thuyết phục một vị Thánh nữ trong ba mươi sáu tông bỏ qua mặt mũi, làm ra chuyện như vậy… Chỉ sợ không có ai khác ngoài tên gia hỏa không biết xấu hổ kia.
Nghĩ đến đây, Cố Khuynh Thành sinh ra cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.
Nàng không thể nghĩ ra được loại thủ đoạn này, mà dù có nghĩ ra thì cũng không có tài nguyên để làm.
- Đáng giận!
Oán hận giậm chân, Cố Khuynh Thành quay trở về. Hôm qua mới phát tiết một chút, không ngờ hôm nay lại bị hoàn lại gấp mười lần, cái này khiến cho nàng vô cùng khó chịu.
Mà bên kia.
Đã có vô số quý công tử phái người tiến đến Di Nhiên Cư, nghe ngóng xem làm thế nào giải cứu Hồng Liên Thánh nữ?
Tên nào cũng tuyên bố Thánh nữ gặp nạn, bọn họ tuyệt đối sẽ không thấy chết không cứu. Thân là thanh niên 5 tốt của Quốc đô, loại tình huống này khảng định phải ra tay trượng nghĩa, vân vân mây mây…

Sáng hôm sau, lưu lượng khách ra vào Di Nhiên Cư đã tăng lên gấp mười lần so với bình thường.
Mà Di Nhiên Cư trang hoàng chẳng khác nào tông môn càng cũng mang lại cho khách nhân những thể nghiệm vô cùng mới lạ.
Di Nhiên Cư có tổng cộng năm tầng, mỗi tầng là một tông môn mang phong cách bất đồng, các cô nương trong đó cũng thế.
Đi cùng với danh hào cải biến, giá trị bản thân của các nàng cũng tăng lên gấp bội, chỉ trong một ngày, Di Nhiên Cư đã kiếm được số linh thạch mà lúc trước phải mất mấy năm mới tích đủ.
Những lúc rãnh rỗi, có không ít cô nương vui mừng đến phát khóc, đối với Trần Trầm càng là thiên ân vạn tạ.
Các nàng không nghĩ đến có một ngày mình sẽ được hưởng thụ loại đãi ngộ mà ngay cả hoa khôi cũng chưa chắc có cơ hội hưởng thụ.

Đêm khuya.
An Cửu Nương dập đầu trước linh đường của mẫu thân.
Nếu như mẫu thân còn tại thế, nhìn thấy Di Nhiên Cư náo nhiệt như hôm nay, hẳn là người sẽ rất vui mừng.
Rời khỏi linh đường, mượn nhờ ánh trắng, An Cửu Nương nhìn thấy Trần Trầm đang đứng trong sân ngẩn người, nàng không khỏi kinh ngạc.
Phải biết ngày mai chính là thời gian bài danh chiến của ba mươi sáu tông, Thánh tử không sớm nghỉ ngơi, giờ này còn ở đây làm gì?
Nghĩ đến đây, An Cửu Nương nhẹ nhàng tiến đến gần, nhỏ giọng nói:
- Thánh tử đang lo lắng bài danh chiến ngày mai?
- Không phải. – Trần Trầm không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng nhìn vầng trăng treo trên cao.
- Vậy thì vì cái gì? Cửu Nương tuy ngu dốt, không thể thay Thánh tử phân ưu, nhưng ta nguyện ý yên tĩnh lắng nghe ngài.
Ngữ khí An Cửu Nương nhu hòa. Mấy ngày này, vị Thánh tử trước mắt đã thay đổi hết thảy Di Nhiên Cư, loại thay đổi này tựa như trở tay làm mưa, khiến nàng không khỏi khâm phục.
Hôm nay, bỗng nhiên nhìn thấy Thánh tử lộ vẻ ưu sầu, nàng kiềm lòng không được bị cuốn hút. Vui mừng bởi vì biến hóa của Di Nhiên Cư thoáng chốc bay biến đi hơn phân nữa.
Nghe vậy, Trần Trầm xoay người, nói khẽ:
- Vốn kế hoạch ngày mai sẽ chiêu mộ thêm vài cô nương mới, hiện tại… Hủy bỏ đi!
- Hả? Tại sao?
An Cửu Nương có hơi khiếp sợ.
Trần Trầm thở dài, thần sắc có chút phức tạp, qua một lúc lâu sau, mới lên tiếng:
- Có vài ngành nghề, dù cho làm tốt nhất, đứng ở giới nghiệp đỉnh phong, cũng không cách nào mang đến cho ta cảm giác thành tựu.
Thần sắc An Cửu Nương thoáng cái trở nên ảm đạm.
Cái nghề này… Quả thật không phải ngành nghề được mọi người tôn kính.
- Thánh tử nói rất đúng, làm cái nghề này, thời điểm vào nghề thử hỏi có mấy người là cam tâm tình nguyện? Phần lớn đều do hoàn cảnh bức bách mà thôi.
Trần Trầm không nói thêm gì nữa, trong đầu không ngừng nhớ lại cảnh tượng ban ngày, đám khách nhân tựa như quỷ đói liên tục ép sát… cùng với các cô nương làm theo chỉ thị của hắn, ra vẻ thanh cao…
Giờ khắc này, hắn cảm giác mình thật sự giống một cái tú bà.
- Nói cho cùng thì ta cũng đã trải qua giáo dục hiện đại, không làm được ngành này, luôn có cảm giác tội lỗi.
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Trầm nhận rõ chính mình.
Vô luận là tiến vào kỹ viện, hay chấn hưng Di Nhiên Cư, đó chẳng qua chỉ là hành động theo cảm tính.
Đợi đến khi tức giận qua đi, hắn mới biết bản thân thật sự không thích cái nghề này.
Nhất là khi chứng kiến những… cô nương đã dần quen thuộc với mình kia dùng sắc đẹp đi mua vui cho người khác, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy một mặt chân thật của các nàng, càng nàng cũng biết khóc, biết cười, giống với những cô nương bình thường, chẳng có ai trời sinh là đê tiện cả, cũng chẳng ai ưa thích làm cái nghề này.
- Thánh tử, vậy ngươi cảm thấy nên làm gì? – An Cửu Nương hỏi.
- Cửu Nương, ngươi thích làm nghề này sao?
- Kỳ thật… Ta cũng không thích. Lần trước mời Thánh tử, ta đã là vò mẻ chẳng sợ nứt, thầm nghĩ Di Nhiên Cư đóng cửa, ta cũng coi như được giải thoát.
An Cửu Nương thì thào nói, đêm nay nghe mấy lời của Trần Trầm… Nàng mới cẩn thận suy nghĩ vì sao lúc trước mình là xúc động bỏ ra 300 linh thạch đi mời một vị Thánh tử…
Bởi vì trong tiềm thức của nàng vốn muốn Di Nhiên Cư đóng cửa.
- Đã như vậy, Di Nhiên Cư cứ bảo trì như hiện tại, không cần khuếch trương. Qua một thời gian ngắn, mở một cái điếm khác bên cạnh Di Nhiên Cư đi, các cô nương thích làm gì, cứ để các nàng tự do lựa chọn…
Nghe Trần Trầm nói… An Cửu Nương có hơi xuất thần.
Nàng có thể cảm nhận được sự tôn trọng từ trong lời nói của Thánh tử.
Hắn không bắt buộc các cô nương đổi nghề, mà đưa ra lựa chọn, cho các nàng thêm một cơ hội chọn cuộc sống mà mình muốn.
Còn đám Thánh tử cao cao tại thượng ngoài kia, có mấy tên có được tâm tư tinh tế tỉ mỉ như thế? Đương nhiên, bọn họ cũng chẳng thể nào sinh ra lòng đồng cảm với các cô nương, thậm chí chỉ cần là phàm nhân, có mấy ai có cái gọi là thương cảm?
Nam nhân trước mặt này… Thật sự rất đặc biệt.
Rõ ràng ở mọi phương diện đều là nhân trung chi long, nhưng hết lần này đến lần khác, trong mắt lại dung được người phàm tục.
Thời điểm nàng còn đang ngẩn người, Trần Trầm đã quay người trở về phòng.
Lúc này, An Cửu Nương vô thức hô:
- Thánh tử! Đợi một chút…
- Sao vậy? – Trần Trầm dừng bước.
Nhìn bóng lưng Trần Trầm, An Cửu Nương nhất thời không biết nên nói như thế nào. Qua một lúc lâu sau, nàng mới dịu dàng thi lễ, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói:
- Có thể quen biết Thánh tử chính là phúc của Cửu Nương, lời Cửu Nương tuy nhẹ, nhưng phát ra từ nội tâm. Mong Thánh tử ngày mai võ vận hưng thịnh, ngày sau tiên lộ một đường bằng phẳng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận