Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 367: Truyền thừa

Chương 367: Truyền thừaChương 367: Truyền thừa
         Từ ngày đó trở đi, Trần Trầm mỗi ngày chú ý tin tức hai tộc đại chiến, cũng lặng lẽ dời hơn một nửa thiên tài địa bảo trong trữ vật giới của mình đến Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Không phải Trần Trầm không suy nghĩ đi tiền tuyến tham chiến.
Trong lòng hắn có hai ngưỡng cửa không thể bước qua, ngưỡng cửa thứ nhất là đám tu sĩ nhân tộc muốn giết hắn. Ngưỡng cửa thứ hai là cánh hoa bản thể Yêu Thần mà Yêu Khanh tặng cho hắn.
Kẻ địch, bằng hữu, nhân tộc, yêu tộc, bốn từ này giống như bốn hòn núi lớn đè Trần Trầm nghẹt thở.
Cả ngày chỉ có nhìn Tiêu Lương xiên cá mới mang đến chút vui vẻ cho Trần Trầm.
Nhìn Tiêu Lương bận rộn trong bãi cá Vô Tận Hải, Trần Trầm đột nhiên mở miệng nói:
- Nhân gian thật sự là không đáng giá, ta thật khổ.
Hạ Tích Sương ở một bên đột nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng nói:
- Trần Trầm, ta gần đây đột nhiên cảm giác có chút không quá thoải mái.
Nghe lời này, Trần Trầm đứng bật dậy, sờ soạng khắp người Hạ Tích Sương, cẩn thận kiểm tra thực hư, qua thật lâu sau mới nói:
- Không thấy có chỗ nào không ổn?
Mặc dù vậy Trần Trầm vẫn lấy một đống thiên tài địa bảo bổ dưỡng thân thể từ trong trữ vật giới ra.
Hạ Tích Sương không có ngăn cản, nụ cười càng xán lạn, nhưng âm thanh càng nhỏ:
- Trần Trầm, ta cảm giác có dao động sinh cơ mạnh mẽ dựng dục trong người, ngươi hiểu ý của ta không?
Trần Trầm nghe vậy cơ mặt cứng ngắc, thiên tài địa bảo trong tay rớt lộp độp xuống đất:
- Tích Sương, ý của nàng là . . .?
Hạ Tích Sương nhìn bụng, trong ánh mắt tràn đầy ôn nhu, lẩm bẩm nói:
- Ta không xác định, hơn nữa sinh mệnh dao động tựa hồ có chút không giống nhau, ta cảm giác sẽ phải dựng dục rất lâu.
Trần Trầm nghe vậy trái cổ nhảy lên xuống, bắt đầu hỏi thăm hệ thống:
- Hệ thống, gần đây có bà bầu nào không?
[Có, Hạ Tích Sương ở trước mặt kí chủ.]
Nghe được đáp án này, trán Trần Trầm thấm mồ hôi lạnh.
- Hệ thống, thể sinh mệnh mạnh nhất gần đây là ở đâu?
[Là kí chủ.]
- Mạnh thứ hai?
[Hạ Tích Sương trước mặt kí chủ.]
- Còn . . . còn mạnh thứ ba?
[Tiên thiên đạo thai dựng dục trong người Hạ Tích Sương.]
Nghe được đáp án này, Trần Trầm ngây ra như phỗng.
Tiên thiên đạo thai, lần đầu tiên hắn nghe thấy danh từ này, tuy không biết ý nghĩa là gì, nhưng hắn biết vô luận là cái gì, chỉ cần dính hai chữ tiên thiên là đại biểu cho cực giỏi.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm suýt khóc ròng.
Lúc trước hắn cảm thấy chính mình sắp độ kiếp, rất có thể không sống được bao lâu, sở dĩ khó tránh khỏi làm một số chuyện không thể cho ai biết.
Hạ Tích Sương thấy hắn thương cảm, không nhẫn tâm từ chối, không ngờ rằng hiện giờ thế nhưng . . .
- Ta sắp làm phụ thân!
Trần Trầm đột nhiên ôm lấy Hạ Tích Sương, trong lòng không có cảm xúc mừng như điên, chỉ có thăng hoa về nhân cách, giống như tu vi đột phá một đại cảnh giới.
Hạ Tích Sương nhìn Trần Trầm, dịu dàng nói:
- Hài tử này không tầm thường, không chừng tám năm, mười năm cũng chưa ra đời, ta không hy vọng khi hài tử không có phụ thân, sở dĩ dù có thế nào ngươi cũng phải sống sót.
Trần Trầm nghe vậy hơi gật đầu.
Tu sĩ sinh con khác với phàm nhân, đặc biệt là tu sĩ cao giai, thân thể đã thoát ly phạm trù phàm nhân, thậm chí sinh ra Nguyên Thần.
Tu sĩ như vậy sinh con dựng dục ba, năm năm là bình thường.
Trần Trầm và Hạ Tích Sương đều là Tiên Thiên Linh Thể, rất có thể dựng dục tám năm, mười năm.
Nghĩ đến đây, Trần Trầm theo bản năng định nói chuyện cánh hoa Yêu Thần, nhưng lời đến bên môi bị hắn nuốt ngược lại.
Nữ yêu kia rốt cuộc là nữ, nói nhiều quá dễ bị Tích Sương hiểu lầm, không bằng không nói.
Thế là hắn sửa lời nói:
- Yên tâm đi Tích Sương, dù ông trời chết thì ta cũng sẽ không chết.
Nói xong trên bầu trời vang tiếng sấm, nhưng Trần Trầm thờ ơ.
Câu vừa rồi không phải thuận miệng nói ra, mà là một loại tự tin không hiểu do đâu.
Từ lúc đột nhiên thêm một thân phận, Trần Trầm cứ cảm giác mình có thể sống sót.
. . .
- Đồ đệ, hoàng đế của Đại Hạ hoàng triều bước vào Luyện Hư đỉnh, giết tộc trưởng của tộc Hám Thiên Cuồng Hùng, sau đó độ kiếp thất bại, chết.
Bảy ngày sau, Đông Vực yêu tộc lại truyền đến tin tức như thế.
Trần Trầm cau mày, không suy nghĩ nhiều nữa, giờ này khắc này, hắn đã đến then chốt đột phá Luyện Hư.
. . .
Nửa tháng sau.
- Tộc trưởng của tộc Bất Tử Yêu Hoàng đánh tông chủ Linh Hư Khí Tông bị thương nặng, bản thân niết bàn tu lại, hiện giờ cường giả đứng đầu hai tộc người, yêu đều có ý bước vào Luyện Hư đỉnh.
Trông thấy truyền tấn này, Trần Trầm không quá bất ngờ.
Từ sau khi Thần Viên Yêu Tôn bước vào Luyện Hư đỉnh thì quy tắc ngầm bị phá vỡ.
Tình huống hiện giờ là xuống tay trước là mạnh, xuống tay sau gặp họa.
Dẫn đầu đột phá Luyện Hư đỉnh còn có thể liều độ kiếp.
Nhưng nếu như bị đối phương đột phá Luyện Hư đỉnh trước, vậy thì chỉ có thể bị động trở thành cá nằm trên thớt thịt.
Cường giả cấp bậc cỡ này một khi bắt đầu liều mạng thì tu sĩ bên dưới không kéo lại được.
Đây là nguyên nhân Ngọc Quỳnh nói trận chiến tranh này sẽ phát triển thành cuộc chiến diệt tộc.
. . .
Đợi đến ngày thứ hai.
Trần Trầm mới tỉnh lại từ trong minh tưởng, Nam Bình Hải bước lên Không Minh Đảo.
- Đại nhân, có mấy tên tu sĩ muốn gặp ngươi, bọn họ nói là sư huynh sư tỷ của ngươi, người dẫn đầu hình như tên Dư Hỏa.
Nghe tên của đại sư huynh, Trần Trầm không do dự, trực tiếp nói:
- Cho bọn họ vào đi.
Nam Bình Hải nghe vậy lập tức truyền tấn ra ngoài, nửa khắc đồng hồ sau, một chiếc thuyền bay nhỏ đáp xuống Không Minh Đảo.
Đại sư huynh Dư Hỏa và mấy vị sư huynh sư tỷ cùng xuống thuyền bay, đi vào thủy tinh cung.
Nhìn đại sư huynh Dư Hỏa già nua hơn trước nhiều, đôi mắt vì Luyện Đan quá độ mà hơi có chút sưng đỏ, Trần Trầm tâm tình cực kỳ phức tạp.
Ngược lại Dư Hỏa nhìn thoáng, an ủi hắn:
- Tiểu sư đệ, ngươi đã làm quá nhiều cho nhân tộc ta, nếu nhân tộc lại thất bại thì chỉ có thể trách đám lão bất tử chúng ta vô dụng.
Trần Trầm nghe vậy ấp úng, cuối cùng chỉ chào đại sư huynh Dư Hỏa và mấy vị sư huynh sư tỷ khác.
Dư Hỏa thấy vậy vui mừng cười nói:
- Tiểu sư đệ, đáng tiếc đến ngày nay mà ta vẫn không nghiên cứu thấu những đan phương thượng cổ. Ài, nửa năm nay quá bận rộn, nhưng trình độ đan đạo của ta cũng tiến bộ nhiều. Thôi, không nói mấy lời vô vị này.
Nói đến đây, Dư Hỏa nét mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, theo sau móc ra một đại ấn hình cái đỉnh màu xanh lấp lánh linh quang, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Đệ tử Ngọc Đỉnh Đan Tông Trần Trầm nghe mệnh!
Vẻ mặt Trần Trầm sửng sốt, thấy đại sư huynh không có vẻ gì là nói đùa, vội cúi người, vẻ mặt trở nên cực kỳ cung kính.
- Nhân tộc đang trong phút nguy vong, Ngọc Đỉnh Đan Tông càng không thể may mắn thoát khỏi, lệnh Trần Trầm tiếp quản đại ấn tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông, nhận chức vị tông chủ Ngọc Đỉnh Đan Tông đời thứ hai mươi ba, đóng giữ Vô Tận Hải, kéo dài lương hỏa cho Ngọc Đỉnh Đan Tông ta!
Dư Hỏa nói xong, đại ấn hình cái đỉnh trong tay chậm rãi bay ra, bay vào trong người Trần Trầm, toàn bộ quá trình mây bay nước chảy, không cho hắn có cơ hội do dự.
Sau đó mấy người cùng quỳ một gối xuống đất, cung kính nói:
- Đệ tử tham kiến tông chủ!
Trần Trầm đứng yên tại chỗ, ấp úng không nói nên lời.
Có ai ngờ được hắn trốn trong Vô Tận Hải đang yên lành thì bỗng thành tông chủ của Ngọc Đỉnh Đan Tông, một trong bốn đại tông môn nhân tộc.
Nhưng hắn thành tông chủ, lão tông chủ làm sao bây giờ? Sư phụ làm sao bây giờ?
Sư huynh sư tỷ trước mặt hắn đến đây chỉ vì truyền thừa đan đạo cho nhân tộc sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Trầm chua xót.
Sư phụ Ngọc Quỳnh hố mấy người thành thật cả đời, đến giây phút này để lại cơ hội sống sót cho mấy đệ tử.
Nàng dù sao vẫn xem mấy vị sư huynh sư tỷ là đồ đệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận