Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 179: Quá Gian Nan

Chương 179: Quá Gian NanChương 179: Quá Gian Nan
         Quang hoa tan hết, Hồ Liên đã hình thần câu diệt, ngay cả hơn ngàn Yêu tộc kia cũng bị dư ba ảnh hưởng, đương trường vẫn lạc hơn phân nửa, còn lại trọng thương.
- Hồ Liên Yêu Hoàng vẫn lạc…
- Bị Nhân tộc kia một kiếm chém chết!
Chúng yêu kinh hãi cực độ nhìn nữ tử cầm kiếm phía xa kia, một khác sau, tan tác như chim muông, điên cuồng bỏ chạy, tốc độ so với lúc đến còn nhanh hơn gấp mấy lần.
Vù vù!
Đợi toàn bộ Yêu tộc thối lui, vạn kiếm gào thét vang vọng trước sơn môn Thiên Vân Tông.
Hạ Tích Sương nhìn Phá Hiểu trong tay, trong mắt tràn đầy luyến tiếc.
Một khắc sau, trên Phá Hiểu bắt đầu xuất hiện vết nứt, cuối cùng “ầm” một tiếng, kiếm biến thành quang vũ, tiêu tán giữa thiên địa, chỉ còn lại chuôi kiếm cùng một phần tư kiếm thể còn bảo tồn hoàn hảo.
Phá Hiểu uẩn dưỡng 17 năm rốt cuộc vẫn không thành hình, vừa nãy một kiếm kia đã hao hết thần tính của nó.
Bản mệnh chi bảo bị hủy, sắc mặt Hạ Tích Sương đột nhiên trở nên trắng bệch, cả người thoáng cái nhũn ra.
Xa xa, Tiểu Hà khóc không thành tiếng, vội vàng bay đến bên cạnh, đưa tay đỡ lấy nàng.
- Sư tỷ… Sao ngươi lại ngốc như vậy, ngươi nói ta phải… Giao phó với sư phụ như thế nào đây?! Không bằng ta chết đi cho xong!
Hạ Tích Sương khẽ lắc đầu, yếu ớt nói:
- Chuyện này khoan hãy nghĩ… Đừng nói cho Trần Trầm chuyện liên quan đến Phá Hiểu, cũng không được để lộ cho người Thiên Vân Tông biết, đây là chính ta lựa chọn, ta không muốn bất luận kẻ nào… Cảm thấy thua thiệt cho ta!
Nghe nói như thế, Tiểu Hà càng khóc lớn hơn, trước đây, nàng luôn cảm thấy sư tỷ cao không thể với, không chỉ có thiên phú trác tuyệt, bản thân cũng mười phần thông minh, thế nhưng bây giờ nàng lại thấy sư tỷ nhà mình chính là kẻ đần nhất thiên hạ.
Mắt thấy Hạ Tích Sương hôn mê, Tiểu Hà vội ôm lấy nàng, bay về phía biệt viện chủ phong.
Lúc này, đám người Thiên Vân Tông rốt cục cũng đã hồi hồn sau một kiếm kinh thiên kia, lục tục đuổi theo sau.
- Thượng sứ Hạo Nhiên Kiếm Tông sao có thể lợi hại như vậy!
- Quá kinh khủng, một kiếm chém chết Nguyên Thần cảnh cường giả!
- Không ngờ người mạnh như thế lại nguyện ý nói chuyện với chúng ta…
. . .
- Sao ngươi có thể ngốc như vậy!
Cách đó không biết bao nhiêu vạn dặm, Lão Hắc nhìn cỗ thân thể đen thui trong linh tuyền, lẩm bẩm nói.
Trần Trầm nằm trong linh tuyền suốt mấy canh giờ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào khiến nó nhịn không được hoài nghi tên tiểu tử này đã ngủm mất rồi.
- Ngươi nói xem, để lại đại gia nghiệp như thế có gì hữu dụng? Con cái không có một đứa, cuối cùng không phải tiện nghi cho ta sao? Ta nói với ngươi này, nếu ngươi còn không tỉnh, ta liền đem đồ của ngươi phân phát hết cho chúng yêu ngoài kia! Một kiện cũng không để lại!
Lão Hắc hùng hùng hổ hổ nói, sau đó dùng móng heo gõ nhẹ lên cỗ thân thể màu đen kia.
Coong… Coong…
Hai tiếng giòn vang khiến Lão Hắc trợn mắt há hốc mồm, đây đâu phải gõ lên nhục thân, mà là gõ lên kim loại mới đúng.
Thế nhưng, nó vừa gõ một cái, tầng ngoài đen kịt đột nhiên xuất hiện vết nứt, kế đó, vết nứt chầm chậm lan ra khắp thân thể.
Nhìn thấy một màn này, Lão Hắc bị dọa sợ.
Nhưng một khắc sau đó, nó vui mừng quá đỗi, bởi vì trong đống đen thùi kia vậy mà đưa ra một cái tay trắng nõn như ngọc.
. . .
Một ngày sau đó.
Trần Trầm đã khôi phục ý thức ngồi bên cạnh linh tuyền, nhìn xem tầng da đen đúa rơi rụng đầy đất, chìm trong suy nghĩ nhân sinh.
Hắn không có Kim Đan, đương nhiên Kim Đan không cách nào Hóa Anh, dẫn đến Nguyên Anh kiến tạo ngoài thân, cuối cùng bị đại kiếp Luyện Thể bổ cho một phát, cái gì cũng không còn.
Thế mà hiện tại hắn thấy sự là Luyện Khí, Luyện Thể đều là tu vi Nguyên Anh.
Hơn nữa thân thể có loại cảm giác thoát thai hoán cốt.
Loại cảm giác này tựa như tạp chất toàn thân hoàn toàn được lôi kiếp tẩy sạch.
Nói thật, từ khi bước lên con đường tu chân, hắn đã nuốt không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, trong cơ thể chắc chắn vẫn còn sót lại một lượng lớn tạp chất.
Hơn nữa, Tiên Thiên Không Linh Thể của hắn nếu nghiêm túc mà nói thì cũng không phải Tiên Thiên Chi Thể đúng nghĩa.
Thế nhưng hiện tại tất cả đều đã thay đổi, hắn hoàn toàn rút bỏ phàm thai, trở nên vô cùng thuần khiết.
- Trên thế gian này hắn không có ai thuần khiết hơn ta!
Trần Trầm lẩm bẩm nói, kế đó vui vẻ lấy ra thông tin lệnh bài, truyền tin tức ra ngoài.
- Ta đã bước vào Nguyên Anh, hết thảy đều thuận lợi.
Đương nhiên hắn sẽ không nói chuyện kém chút mình bị đánh chết, mấy chuyện này ngoại trừ khiến người khác cảm thấy thêm phiền thì cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì khác.
Không bao lâu sau, hồi âm của Hạ Tích Sương vang lên.
- Chúc mừng, người tốt luôn có báo đáp. Đúng rồi, hôm qua một đám Yêu tộc kéo đến Thiên Vân Tông, bất quá đã bị đánh lui, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có Yêu tộc đến, ngươi chớ ngóng trông.
Nhìn thấy tin tức này, Trần Trầm thu hồi thông tin lệnh bài.
Hắn biết Hạ Tích Sương đang lo lắng cái gì, cũng như Hạ Tích Sương biết hắn lo lắng cái gì vậy.
Quân tử chi giao nhạt như nước, bất quả chỉ một câu ngắn ngủi đã thể hiện rõ hai người tâm linh tương thông.
- Chúc mừng Kí chủ bước vào Nguyên Anh, phạm vi truy tung tăng lên một trăm mét, tặng Kí chủ mười lần cơ hội truy tung trăm dặm.
Trần Trầm duỗi lưng đứng lên, chợt nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.
- Mười lần cơ hội truy tung trăm dặm?
Trầm Trầm câm nín, cái này còn không thực tế bằng 1 lần cơ hội truy tung vạn dặm nữa đấy. So tổng diện tích tìm kiếm càng không biết nhỏ hơn truy tung vạn dặm bao nhiêu lần.
Hiện tại, tu vi của hắn đã bước vào Nguyên Anh cảnh, đồng dạng, cơ duyên đối với hắn không còn ý nghĩa gì nữa. Mà đại cơ duyên lại quá hiếm có? Nhất định phải tiến hành một lần truy tung phạm vi cực lớn mới có thể tìm được.
Tuy là như thế, Trần Trầm cũng không chê, dù sao hệ thống đã đối đãi rất tốt với hắn.
. . .
Trần Trầm ngồi trong Tiểu Vô Ưu Tiên Cung, còn Lão Hắc thì mặc Thất Khiếu Linh Lung Giáp ở bên ngoài tiếp nhận chúng yêu quỳ lễ.
- Cung nghênh Hắc Trư Hoàng đại nhân xuất quan!
Cẩu tinh dẫn đầu quỳ rạp xuống đất, vẻ mặt tràn đầy thành kính.
Trời mới biết Hắc Trư Hoàng đại nhân vượt qua loại kiếp nạn kia, hiện tại đã cường hãn đến mức nào, đừng nhìn hiện tại khí tức của đại nhân vẫn chỉ là Kết Đan như trước, thế nhưng không một yêu nào dám xem Hắc Trư Hoàng đại nhân là Kết Đan yêu tu.
Chúng yêu thấy vậy cũng vội vùng quỳ sụp xuống.
Có thể sống sót dưới trận lôi kiếp kia, Hắc Trư Hoàng đại nhân đáng giá để bọn chúng kính ngưỡng.
Đối với đam mê thích ẩn giấu tu vi của đại nhân nhà mình, bọn chúng cũng đã tập mãi thành quen. Nếu không phải thỉnh thoảng Hắc Trư Hoàng đại nhân sẽ éc éc chai tiếng, thậm chí, bọn họ còn tưởng ẩn giấu trong tấm da heo kia là một đầu Thần Long.
- Bản Hoàng đã thuận lợi độ kiếp, các người có bằng lòng theo ta tìm một tiểu quốc, từ đó xưng vương xưng bá, trở thành chúa tể một phương?
Lão Hắc quơ quơ móng heo, chỉ điểm giang sơn, toàn thân kim quang lượn lờ, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện là một đầu thổ trư đang nói.
- Chúng thần nguyện ý đi theo Hắc Trư Hoàng đại nhân!
- Tốt! Vậy chúng ta liền xuất phát, thẳng tiến phương Nam!
Sau khi ra lệnh, Lão Hắc lập tức bay lên trời, hướng về phương Nam mà đi, theo phía sau hắn có hơn trăm tên Yêu tộc, trùng trùng điệp điệp.
Trải qua một ngày phi hành, trên đường, Lão Hắc không ngừng thu thập chúng yêu, ban đầu còn cần nó “đích thân xuất thủ, về sau, chỉ cần nó vung móng một phát, đám bộ hạ sẽ cùng nhau tiến lên, không kẻ nào không khuất phục trước dâm uy của Hắc Trư Hoàng.
Thời điểm tiến đến Hỏa Diễm sơn mạch, bộ hạ của Lão Hắc đã có hơn ngàn yêu chúng, trong đó có tám vị Nguyên Anh yêu tu, thậm chí có một tên là cường giả Nguyên Anh hậu kỳ.
Yêu tu mới gia nhập thấy chúng yêu vô cùng kính sợ Hắc Trư Hoàng, cũng vô thức “kính sợ” theo.
Cẩu tinh tự nhân là thủ hạ của Hắc Trư Hoàng đại nhân, cũng dám nói chuyện ngang hàng với Nguyên Anh hậu kỳ yêu tu vừa mới gia nhập kia, chuyện này khiến Nguyên Anh hậu kỳ càng thêm vững tin vào thực lực của Hắc Trư Hoàng đại nhân.
Đồng thời, nội tâm nhanh chóng hạ quyết định nhất định phải dốc hết sức phò tá Hắc Trư Hoàng đại nhân, chờ sau này hắn cũng thành lão thủ hạ, mới có thể hảo hảo giáo huấn Cẩu tinh kia một trận.
Hơn ngàn Yêu tộc tuy không có mấy cái là huyết mạch cao quý, nhưng tu vi cũng không kém, tạo thành Yêu Vân che khuất bầu trời, trực tiếp vượt qua Hỏa Diễm sơn mạch, thẳng tiến về phía Đại Chu.
Sau nửa ngày hành trình, hơn ngàn Yêu tộc vượt qua Hỏa Diễm sơn mạch, thuận lợi tiến vào cương vực Đại Chu.
Lúc này, cảnh nội Đại Chu là một mảnh chiến hỏa, bỗng nhiên xuất hiện một cỗ lực lượng Yêu tộc kinh khủng như thế, đám người Ma Môn không khỏi kinh hãi.
Đây là trời muốn diệt Ma Môn ta!
Môn chủ xuất quan một mình chặn hai tên cường giả Nguyên Thần cảnh, có ai ngờ hiện tại lại có thêm một đám Yêu chạy vào cương vực Đại Chu, nhìn bộ dạng này, chắc chắn kẻ đứng đầu cũng là một cái Yêu Hoàng.
Đại Chu không giống các nước chư hầu khác, còn có đại thế lực trợ giúp.
Bọn hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.
Mà trên chiến trường ở trung tâm Đại Chu, sau khi biết được tin tức, Chu Nhân Long không nhịn được ngửa mặt lên trời cười thảm, cuối cùng lấy ra một cái thông tin lệnh bài.
- Tiểu tử, ngươi phải trốn tiếp thôi, nhân sinh của Ma Môn ta… Quá gian nan…
Bạn cần đăng nhập để bình luận