Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 106: Cái Gì Mới Thật Sự Là Thiên Kiêu

Chương 106: Cái Gì Mới Thật Sự Là Thiên KiêuChương 106: Cái Gì Mới Thật Sự Là Thiên Kiêu
         Trần Trầm lui về sau mấy bước, linh khí trên người hoàn toàn bạo phát, ngăn cản cỗ linh áp cường đại kia.
Viên Kình Thiên mặc dù không dùng đến Thần Ẩn Thuật, nhưng thực lực cũng tiếp cận Bán bộ Kim Đan, hơn xa Lâm Tiến và Tề Bất Phàm.
Đương nhiên, nếu như hắn không có thực lực như vậy, đừng nói làm Trọng Diệp bị thương, muốn đụng vào Trọng Diệp một chút cũng là chuyện cực khó.
Lần đầu tiên đối mặt với địch thủ như vậy, thần sắc Trần Trầm thập phần ngưng trọng.
Hít sâu một hơi, một đạo lôi điện quang mang lóng lánh cực hạn hình thành trước ngực hắn, trong nháy mắt ngăn lại một chưởng của Viên Kình Thiên.
Bị điện quang kích lui, Viên Kình Thiên lộ vẻ hiểu thấu.
Khó trách ngươi có thể đánh chết Tề Bất Phàm, thực lực không hổ là thiên kiêu thứ hai Đại Tấn, đáng tiếc Phệ Hồn Chủy của ta đã mất, bằng không muốn giết ngươi đâu cần phải tốn sức như vậy.
Viên Kình Thiên vừa nói vừa di chuyển, tựa hồ đang tìm sơ hở của Trần Trầm.
Trần Trầm cũng không lên tiếng, vốn dĩ hắn không muốn dùng đến Thiên Vân Thần Lôi Quyết, bởi vì sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, vạn nhất hấp dẫn người của Ma môn đến đây, đó cũng không phải chuyện gì tốt.
Nhưng hiện tại, hắn cũng chẳng quan tâm quá nhiều, muốn đấu với tên này phải dùng hết toàn lực, tốc chiến tốc thắng.
Nghĩ đến đây, trong mắt hắn lập lòe điện quang, bầu trời cũng nhanh chóng trở nên u ám, thiên uy chi lực vô hình tập trung vào Viên Kình Thiên.
Viên Kình Thiên ngửa đàu nhìn trời, có cảm giác như trời sắp sụp xuống, ánh mắt thoáng cái trở nên ngưng trọng.
Trần Trầm trước mắt cường đại hơn rất nhiều so với hắn tưởng, mà càng cường đại, sát tâm trong lòng hắn càng nặng.
Tương lai, uy hiếp của tên này không hề kém hơn Trọng Diệp, nhất định phải giết.
Nhẹ thở ra một hơi, thân ảnh Viên Kình Thiên dần trở nên ảm đạm.
Rất rõ ràng, hắn lại muốn dùng đến tuyệt học thất truyền – Thần Ẩn Thuật.
- Lạc!
Oanh!
Trần Trầm khẽ quát một tiếng, bảy tám đạo lôi điện từ trên trời giáng xuống, đánh thắng vào Viên Kình Thiên.
Nhưng lúc này, Viên Kình Thiên đã hoàn toàn biến mất, bảy, tám đạo lôi điện đánh vào hư không, tạo thành bảy, tám cái hố to trên mặt đất.
- Trần Trầm, ngươi là người thứ hai của Đại Tấn bức ta sử dụng Thần Ẩn Thuật. Ha ha, tuy Thần Ẩn Thuật này tiêu hao không ít, nhưng nếu có thể giết ngươi, đó là đáng giá.
Bốn phía vang lên âm thanh sâu kín của Viên Kình Thiên.
Trần Trầm đương nhiên biết tên này chỉ đang đánh rắm, lúc hắn ta đánh với Trọng Diệp, hắn đã thấy rất rõ, mỗi một lời nói đều có dụng ý phía sau.
Không phải muốn làm hắn phân tâm thì chính là muốn dời lực chú ý của hắn.
Là một sát thủ chuyên nghiệp, nói nhãm tuyệt đối là chuyện không thể.
Trần Trầm cẩn thận cảm ứng một phen. Sau khi xác định mình không cách nào cảm ứng được tung tích của Viên Kình Thiên, hắn thầm thở dài.
- Aiz, xem ra chỉ có thể bật hack!
- Hệ thống, Viên Kình Thiên đang ở đâu?
“Bên trái, phía trên mười tám mét.”
Hệ thống vừa dứt lời, phía trên, bên phải liền vang lên thanh âm của Viên Kình Thiên.
- Chết!
Trần Trầm cũng không biết sao tên này ở bên trái, mà tiếng lại ở bên phải, lúc đối phó Trọng Diệp, hắn cũng dùng thủ đoạn tương tự.
Bất quá, thời khắc mấu chốt, hắn vẫn dứt khoát tin tưởng hệ thống.
Không đợi chữ “Chết” hoàn toàn dứt, trên bầu trời, một đạo sấm sét đột nhiên bổ xuống, ngay vị trí hệ thống chỉ dẫn.
- Hí!!!
Giữa không trung vang lên một tiếng rên rỉ, nhưng Viên Kình Thiên vẫn không hiện thân.
Tuy nhiên, trúng một chiêu này, trong không khí bắt đầu thoang thoảng mùi thịt nướng.
Các giác quan của tu sĩ cực kỳ nhạy cảm, điểm ấy đủ để Trần Trầm tìm được Viên Kình Thiên.
- Hừ!
Không đợi Trần Trầm cẩn thận ngửi, trong hư không đột nhiên rơi xuống mấy miếng thịt cháy khét.
Nhìn thấy đống… thịt kia, khóe mắt Trần Trầm co giật một trận. Đó là thịt đùi nha, xem ra vừa nãy bổ trúng đùi Viên Kình Thiên.
Tên này quả nhiên là cái ngoan nhân, hệt như lúc chiến đấu với Trọng Diệp, hắn ta dứt khoát lóc thịt của mình.
Đáng tiếc, Trần Trầm không cần ngửi vẫn có thể biết rõ vị trí của hắn.
- Hệ thống, Viên Kình Thiên ở đâu?
- Bên phải, phía sau hai mươi mét!
Nghe nhắc nhở, Trần Trầm không chút do dự, sấm sét trên trời lại lần nữa đánh xuống.
- Ai da!
Lần này, Viên Kình Thiên từ rên chuyển thành kêu thảm.
- Ngươi có thể cảm ứng được ta? Không thể nào! Trừ phi đạt đến Kim Đan đỉnh phong, cảm ứng được linh khí biến hóa dù chỉ là một tia yếu ớt, mới có thể cảm nhận được sự hiện hữu của ta.
Bên phải phía sau vang lên âm thanh rống giận của Viên Kình Thiên, Trần Trầm lạnh nhạt xoay người, cười nói:
- Chỉ ngươi có bí thuật, ta không được có à? Về phần làm sao ta cảm ứng được ngươi, ngươi thử đoán đi.
Ha ha, đã bật tàng hình còn không cho hắn chơi tự ngắm à? Ta bật hack đấy, ai sợ ai?
- Nhất định là trùng hợp!
Hai mắt Viên Kình Thiên đỏ bừng, toàn thân cháy đen, nhưng hắn không tin Thần Ẩn Thuật vô địch của mình bị người nhìn thấu.
Cắn răng, thân ảnh Viên Kình Thiên lại lần nữa biến mất.
Lần này, hắn không lập tức động thủ, mà bay vòng quanh, cẩn thận quan sát phản ứng của Trần Trầm.
Nhưng vô luận hắn quan sát thế nào, cũng đều không nhìn ra Trần Trầm đang sử dụng bí thuật.
- Trùng hợp! Tuyệt đối là trùng hợp!
Viên Kình Thiên thầm gào thét, hắn cũng không tin mình có thể giết Trọng Diệp, lại không làm gì được tên thiên kiêu thứ hai Đại Tấn này.
Một bên khác, Trần Trầm không ngừng sử dụng hệ thống, đại khái biết được quỷ tích di động của Viên Kình Thiên.
Ngay đúng lúc này, hệ thống đưa ra thông tin không phù hợp với quỹ tích.
- Đỉnh đầu Kí chủ, cách hai mươi mét!
Nghe đáp án, Trần Trầm cảm thấy thật buồn cười, gia hỏa này cho rằng bay lên trên đỉnh đầu hắn là có thể tránh được thiên lôi à?
Không chút do dự, Trần Trầm hít sâu một hơi, điện quang lần nữa lượn lờ trong tay.
Một giây sau, hắn vung mạnh tay lên, một đạo lôi điện dữ dằn đánh ngược lên trên.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đồng dạng có lôi điện đánh xuống, hai đạo kình lôi nháy mắt giao hội.
Mà tâm chính là vị trí của Viên Kình Thiên.
Oanh!
Một tiếng nổ kinh hồn, Viên Kình Thiên bị đánh xuyên từ đầu đến chân, “phù phù” một tiếng, đầu chúi xuống, cả người rơi thẳng xuống đất, cách Trần Trầm vài mét.
- Tiểu tử, còn ẩn thân nữa không?
Nhìn bộ dạng thê thảm của Viên Kình Thiên, Trần Trầm bật cười ra tiếng, đồng thời, xuất ra Đồ Long Kiếm từ trong nhẫn trữ vật. Không thể không nói, tên này đúng mạng tiểu cường, bị “oanh” một trận như vậy mà vẫn không chết, còn cần hắn phải xuất ra vũ khí đánh một kích cuối cùng.
- Ngươi… Làm sao phát hiện được ta? Cái này không hợp lý!
Viên Kình Thiên gian gian duỗi tay chỉ về phía Trần Trầm, trong mắt tràn đầy không dám tin.
- Ta không nói với ngươi đấy! – Trần Trầm nói xong, định kết liễu Viên Kình Thiên.
Nhưng đúng lúc này lại phát sinh dị biến.
Móng tay Viên Kình Thiên đột nhiên bắn ra, nhanh như tia chớp.
Nháy mắt đã đến trước người Trần Trầm, phá vỡ linh khí hộ thể của hắn.
Trần Trầm vội né tránh, nhưng vẫn bị cái móng kia vạch một đường trên cánh tay.
Nhìn Kim Tằm Ti Y bị cắt rách, sắc mặt Trần Trầm khó coi đến cực điểm.
Mấy thứ mua được quả nhiên không phải đồ tốt.
Bên kia, Viên Kình Thiên lại nhếch mép cười.
- Haha, ta nói Phệ Hồn Chủy mất đi, không có nghĩa là ta không có độc. Lại đây, giết ta! Sau đó ngươi độc phát thân vong, chúng ta đồng quy vu tận! Ta mặc kệ ngươi làm sao phát hiện được ta!
Khóe mắt Trần Trầm co giật, tên này đúng là âm hiểm. Lúc đầu, hắn nói Phệ Hồn Chủy bị mất, dĩ nhiên là muốn mình buông lỏng cảnh giác.
Bất quá, cái này độc chết Trọng Diệp thì được, muốn giết ta? Hừ!
- Viên Kình Thiên, hôm nay ta dạy cho ngươi một đạo lý, thiên kiêu giả đụng phát chết tươi, thế nhưng thiên kiêu thật thì không có cửa. Phàm Nhân Chi Nộ của ngươi cũng thúc thủ vô sách!
Nói xong, nhẫn trữ vật của Trần Trầm lóe lên hào quang, ngay sau đó, một loạt thiên tài địa bảo dùng để giải độc rơi ra đầy đất, có thể trải thành nệm nằm luôn đấy!
- Hệ thống, phụ cận có gì có thể giải được độc trên người ta?
Trần Trầm thầm hỏi.
Về phần Viên Kình Thiên, nghe thấy một cỗ mùi thơm lạ, hắn giãy dụa ngẩng đầu lên. Thời điểm nhìn thấy thiên tài địa bảo giải độc chất đống trên mặt đất, thiếu chút nữa tròng mắt hắn rơi ra luôn!
- Vạn Niên Thanh Linh Thảo… Địch Thần Liên hơn năm vạn năm… Còn có Tịnh Hồn Quả, Ức Vạn Niên Thiên Linh Thạch Nhũ Dịch… Trần Trầm! Đạo má… Cmn… Ông nội ngươi!
Không cam lòng gào lên một câu, hai mắt Viên Kình Thiên khẽ đảo, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm.
Thiên Đạo thật sự bất công…
Bạn cần đăng nhập để bình luận