Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 113: Một Dòng Độc Đinh

Chương 113: Một Dòng Độc ĐinhChương 113: Một Dòng Độc Đinh
         - Trương Thần?
Nghe vậy, Chu Nhân Long có hơi kinh ngạc, ngay sau đó, cẩn thận cảm ứng một phen, liền phát hiện thần hồn của Trương Thần hiện tại hoàn toàn tương đồng với lúc trước.
Cái này xem như xác nhận thân phận.
Tên kim quang lóng lánh trước mặt quả thật là Trương Thần mười ngày trước đã tiến vào bí cảnh.
Nhưng trước đó, Trương Thần vẫn là một phàm nhân, hiện tại sao lại thành ra như vậy!?
Nếu như hắn cảm ứng không sai, cường độ thân thể của tiểu gia hỏa này hiện tại đã có thể so với Trúc Cơ đại viên mãn.
Thời điểm hắn còn đang kinh nghi bất định, Trần Trầm hít sâu một hơn, toàn bộ linh khí trong lòng núi lập tức chui vào cơ thể hắn, kim quang trên người hắn cũng hoàn toàn biến mất, trở lại bộ dạng bình thường.
Chu Nhân Long càng thêm khiếp sợ.
Phải biết xét đến cùng Luyện Thể chính là cường hành nhét linh khí vào trong cơ thể, rèn luyện nhục thân, dưới tình huống không có linh khí, thực lực cũng sẽ giảm mạnh.
Vậy mà tiểu tử này chỉ mới hít một hơi, thân thể thoáng cái đã đạt đến Kim Đan.
Rốt cuộc hắn đã lấy được truyền thừa gì bên trong?
Trong bí cảnh của đệ nhất phân môn có loại truyền thừa này sao?
Nghĩ đến đây, thanh âm Chu Nhân Long có hơi run rẩy, lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử, ngươi nhận được truyền thừa của môn chủ Ma môn đời thứ hai, Bất Tử Ma Tôn rồi hả?
Tâm tư Trần Trầm bách chuyển ngàn hồi, nhanh chóng đưa ra kết luận, Chu Nhân Long rất có thể không biết chuyện truyền thừa của Ma Thần, cho nên trí suy nghĩ bị hạn chế.
Nghĩ vậy, Trần Trầm lập tức bày ra bộ dạng bi thống, trầm giọng nói:
- Hồi bẩm môn chủ, đúng là đệ tử lấy được truyền thừa của Bất Tử Ma Tôn, Đoạt Thiên Bất Tử Quyết.
- Ngươi xông qua núi đao biển lửa? Điều này sao có thể!
Trong mắt Chu Nhân Long tràn đầy không dám tin, lúc trước hắn cũng vào bí cảnh, đương nhiên thấy được núi đao biển lửa, thậm chí khi đó hắn còn thử một phen, nhưng chỉ mới đi được mười thước trên núi đao đã chịu không nổi, bất đắc dĩ lui trở ra.
Không chỉ có hắn, từ sau đời thứ hai, đại bộ phận môn chủ đều nhìn thấy núi đao biển lửa kia, nhưng không ai có thể xông qua.
Hôm nay, Trương Thần đã xông qua, đó chẳng phải nói hắn cường đại hơn tuyệt đại bộ phận môn chủ sao?
Trần Trầm chậm rãi lắc đầu, một bộ nghĩ mà sợ:
- Thật ra đệ tử không có xông qua, trong biển lửa, đệ tử chỉ còn một hơi, lết được đến trước bia đá, toàn thân đã thương tổn gần hết.
- Lúc đó, đệ tử cảm thấy mình đã chết rồi, thậm chí đệ tử còn thấy được mình bay lên, từ trên không quan sát cảnh tượng hoang tàn, khắp nơi toàn là thi thể.
- Đệ tử cảm thấy thập phần không cam lòng.
- Nhưng đúng lúc này, trên bầu trời chợt đổ xuống một trận mưa vàng, quang ảnh của Bất Tử Ma Tôn xuất hiện trước mặt ta, nói ta dù chết vẫn khát vọng mạnh mẽ khiến hắn cảm động, quyết định thu ta làm đệ tử.
- Mà sau khi trận mưa vàng kia trút xuống, thân thể đệ tử nhanh chóng khôi phục, cả người tràn đây sinh cơ, hơn nữa còn có được thân thể hiện tại!
Trần Trầm nói thập phần nghiên túc, đến chỗ thê thảm, khóe mắt hắn còn lấp lóe lệ quang.
Trước khi đi ra, hắn đã sớm nghĩ lý do thoái thác, hiện tại đương nhiên nói rất thành thạo.
Dù sao Ma môn không có ai đạt được truyền thừa của Bất Tử Ma Tôn, hắn nửa thật nửa giả thổi phồng một chút, Chu Nhân Long cũng chỉ có thể tin.
Nghe vậy, Chu Nhân Long chấn động, trong mắt lộ ra bừng tỉnh đại ngộ.
- Tìm đường sống trong cõi chết… Lúc đầu sao ta lại không nghĩ ra? Bất Tử Ma Tôn đại nhân không sợ nhất là chết, hắn đưa ra loại khảo nghiệm này cũng không có gì là lạ…
Lẩm bẩm một câu, Chu Nhân Long nhìn thẳng vào mắt Trần Trầm, trong mắt hắn lóe lên tinh quang.
- Tiểu tử! Ngươi không sợ chết?
Nghe vậy, thần sắc Trần Trầm thoáng cái trở nên trầm thống, kiên định nói:
- Đệ tử đã phát thệ, trong vòng mười năm phải diệt Vô Tâm Tông, muốn làm được điều đó chỉ có thể dựa vào thực lực vô cùng cường đại.
- Bởi vậy, ngay từ đầu đệ tử đã quyết lấy cho bằng được truyền thừa của Bất Tử Ma Tôn đại nhân.
- Đợi đến mười năm sau bị Ma Thần nguyền rủa, chẳng bằng hiện tại liều mạng đánh cược một lần, dù có chết, đệ tử cũng không hối tiếc.
Trần Trầm nói lời có khí phách, không ngừng quanh quẩn trong lòng núi trống trải, khiến Chu Nhân Long cũng không khỏi cảm động.
Dù là trước đó có hiểu được dụng ý của Bất Tử Ma Tôn, nhưng dám cược mệnh mình có mấy người? Vậy mà Trương Thần trước mặt lại dám.
Đây là bực nào dũng khí? Không ngờ có ngày Luyện Thể Nhất Mạch lại thu được một đệ tử có nghị lực như vậy.
- Bất Tử Ma Tôn đại nhân không hổ là môn chủ mạnh nhất Ma môn ta, cho dù đã chết tám ngàn năm, nhưng vẫn có thể biến một người bình thường thành cường giả Kim Đan, ta tự thẹn thực lực không bằng…
Chu Nhân Long thầm khâm phục, sau đó, hắn hướng mắt nhìn cái túi lớn sau lưng Trần Trầm.
Thấy vậy, Trần Trầm vội giải thích:
- Sau khi có được thực lực cường đại, đệ tử nghĩ Luyện Thể Nhất Mạch Ma môn hẳn là cần thêm ít công pháp, cho nên lại lấy hai cái truyền thừa…
Trần Trầm không dám nói hắn đã lấy hết hai mươi tám cái, bằng không chỉ sợ đương trường bị đánh chết.
Trên thực tế, hắn cũng chỉ lấy ra hai cái truyền thừa.
Những bí tịch truyền thừa khác đều được hắn ghi nhớ trong đầu, sau đó thả lại chỗ cũ.
Lễ gặp mặt có thể lấy thì lấy, thực tế là hắn không nỡ ném đi mấy thứ trong túi lớn, cho nên mới mang theo ra.
Về phần ngày sau có đệ tử xông vào bí cảnh Ma môn, trải qua thiên tân vạn khổ lấy được truyền thừa, gãy xương hay tự cung gì đó, khôi phục không được… Cái này không phải chuyện của hắn nha…
- Ha ha, có lòng tham!
Đương nhiên Chu Nhân Long nhìn thấu tiểu tâm tư của Trần Trầm, bất quá, hắn cũng không nói gì thêm, tham chính là nhân chi thường tình, chỉ cần đừng quá tham là được.
Nhìn thấy Ma môn môn chủ không tức giận, Trần Trầm thầm thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy ra một cái mặt nạ dữ tợn từ trong túi, đeo lên mặt.
Không đợi Chu Nhân Long hỏi, hắn đã chủ động giải thích:
- Môn chủ, diện mạo của ta quá suất khí, nhìn không đủ uy nghiêm, cho nên đeo mặt nạ vẫn là tốt nhất.
Đương nhiên, cái này là Trần Trầm nói hươu nói vượn.
Sau khi biết rõ lịch đại môn chủ đều là Nguyên Thần Cảnh, Trần Trầm lo sợ có một ngày mặt nạ của mình sẽ bị nhìn thấu, cho nên lúc này đeo thêm một cái nữa coi như bảo hiểm.
Chu Nhân Long không hoài nghi, khẽ gật đầu.
Trương Thần quả thật lớn lên quá mức suất khí, không giống người Ma môn, không có lực uy hiếp.
- Môn chủ, lúc trước vì sao Bất Tử Ma Tôn vẫn lạc? Lão nhân gia thần công cái thế, theo lý thuyết nên phi thăng mới đúng!
Thấy Chu Nhân Long không để ý, Trần Trầm nói sang chuyện khác.
- Tám ngàn năm trước, đại chiến Nhân Yêu lần thứ hai, Ma môn ta thuộc về Nhân tộc, đương nhiên cũng phải tham chiến.
- Năm đó, Bất Tử Ma Tôn đại nhân cùng cao thủ yêu tộc, Bất Tử Yêu Hoàng nhất mạch, quyết chiến. Song phương đại chiến bảy ngày bảy đêm, Bất Tử Yêu Hoàng bị đánh sau ba lượt niết bàn, cuối cùng triệt để vẫn lạc.
- Bất Tử Ma Tôn sau khi chết tám lần, lúc trở lại Ma môn cũng chỉ còn vài năm thọ mệnh, lão nhân gia không lựa chọn kéo dài hơi tàn, mà tiến vào bí cảnh, dùng sức lực còn lại lưu lại truyền thừa.
Nghe nói thế, Trần Trầm lúng ta lùng túng không biết nói gì. Trong khoảng thời gian ngắn, lượng tin tức thu vào quá lớn, nhất thời hắn khó có thể tiếp nhận.
Nhân tộc… Lần thứ hai hai tộc đại chiến, đỉnh phong quyết đấu, chết tám lần.
Mấy cái này cứ vờn quanh trong đầu hắn.
Đúng lúc này, đại môn lần nữa bị mở ra, Ám Trần trưởng lão tiến vào.
Vào đến nơi, Ám Trần cũng không liếc nhìn Trần Trầm lấy một cái, hiển nhiên là không nhận ra hắn.
- Môn chủ, đệ tử đệ nhị phân bộ Viên Kình Thiên đã chuẩn bị xong, sẵn sàng tiếp nhiên khiêu chiến của thiếu môn chủ các phân môn khác.
- Ta đã biết, đi đi thôi! – Chu Nhân Long thản nhiên nói.
Nghe vậy, Ám Trần khom người lui ra ngoài.
Một màn trước mắt khiến Trần Trầm khiếp sợ không thôi, Viên Kình Thiên lại có thể khôi phục nhanh như vậy? Lại còn muốn tiếp nhận khiêu chiến của thiếu môn chủ các phân môn khác.
- Viên Kình Thiên, đáng tiếc!
Đợi Ám Trần lui ra ngoài, Chu Nhân Long mới thở dài, sau đó nhìn về phía Trần Trầm.
- Ngươi mới vào Ma môn nên không biết, quy củ của Ma môn, đệ tử muốn trở thành thái tử Đại Chu, Ma môn thiếu chủ, chỉ có một con đường, đó chính là trong vòng một ngày phải tiếp nhận khiêu chiến của ba mươi lăm thiếu môn chủ phân môn khác, hơn nữa không được thất bại.
- Muốn đạt được cơ hội khảo nghiệm, trước hết, phải có cống hiến trọng đại đối với Ma môn ta, có như vậy, môn chủ mới có thể triệu tập hết thảy thiếu môn chủ phân môn tụ hội.
- Lịch đại môn chủ Ma môn ta sở dĩ có thể nói một không hai trong tông môn, đó là bởi vì bọn họ đều làm được những điều này.
- Luận thực lực, luận uy vọng, phải được tất cả các môn tâm phục khẩu phục, mới có thể trở thành Ma môn chi chủ.
- Tiểu tử Viên Kình Thiên là thiên tài khó có được của đệ nhị phân bộ, lần này ám sát Đại Tấn tân vương, đạt được cơ hội khảo nghiệm. Vốn dĩ hắn có một tia hi vọng, đáng tiếc, hiện tại trùng tu thức hải, mất hết ký ức, sợ là không qua được khảo nghiệm lần này.
Nghe vậy, Trần Trầm khẽ gật đầu, ba mươi sáu phân bộ Ma môn có thể đoàn kết nhất trí như vậy quả nhiên là có nguyên nhân trong đó.
Thể chế này thật sự thích hợp hơn rất nhiều so với Đại Tấn, hơn nữa càng thêm công bằng.
Ngoại trừ đệ nhất phân bộ, đệ tử các phân bộ khác cũng được đối xử ngang bằng, chỉ cần có thực lực, chấp nhận cống hiến vì Ma môn, tất cả đều có cơ hội.
- Trương Thần, ngươi cũng đi đi, theo lý thuyết, Viên Kình Thiên cũng phải qua ải của ngươi. – Chu Nhân Long nói.
- Hả? Ta mới nhập môn không lâu! Sao không để các sư huynh sư tỷ khác đi?
Trần Trầm không biết nên nói gì.
- Đệ nhất phân môn Luyện Thể Nhất Mạch hiện tại chỉ có một đệ tử là ngươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận