Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 75: Aiz, Tịch Mịch!

Chương 75: Aiz, Tịch Mịch!Chương 75: Aiz, Tịch Mịch!
         Đám trưởng lão ghe vậy trầm mặc, bọn họ biết Đại trưởng lão đã thực sự nổi giận.
Bất quá để Thánh Tử chịu chút ngăn trở cũng tốt…
Hắn còn chưa trở thành tông chủ mà đã dám quăng nồi lên đầu Đại trưởng lão, ngày sau trở thành tông chủ thì còn như thế nào nữa? Không phải mỗi ngày giày vò chết bọn họ à?

Đỉnh Linh Tê, Trần Trầm đang phát linh tuyền cho đám đệ tử ngoại môn.
Ngoài ra, mỗi một đệ tử đến nhận nước, hắn còn thuận tiện rót “chén canh gà”.
- Sư đệ, tặng ngươi một câu: Phải trải qua đau khổ mới là người trên người.
- Thánh tử! Tại hạ thụ giáo!
- Sư muội, đừng khóc, không trải qua mưa gió sao có thể thế cầu vồng! Đào quáng tuy vất vả nhưng lại có thể rèn luyện tâm tính, đi thôi!
- Ô ô ô, đa tạ Thánh tử!
- Còn nữa, vị sư đệ này, ngày khác nếu ngươi thành Tiên Đế, hồi tưởng lại ngày hôm nay, sẽ cảm thấy đây là một đoạn tài phú khó có được!
- Trở thành Tiên Đế…
- Sư muội, hàng Thiên Tướng chức trách to lớn tại thân. Tất nhiên trước phải hao tâm tổn trí, mài giũa gân cốt, hiện tại ngươi càng vất vả chứng minh thượng thiên càng coi trọng ngươi!
- A!!!
Một đám thổ dân thế giới tiên hiệp ngu ngu ngơ ngơ, nào có từng nghe qua… mấy lời lòe loẹt như vậy… Cả đám được cổ vũ to lớn, lại uống thêm một chén Linh tuyền, không bao lâu sau lại lên tinh thần tiếp tục đi đào quáng.
Nhìn… những thân ảnh bận rộn này, Trần Trầm thầm thở dài!
- Mấy thứ này đều là vì tương lai Thiên Vân tông!
Dứt lời, xa xa chợt có tiếng hô to làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
- Trần Trầm! Ta muốn khiêu chiến ngươi!
Trần Trầm nhướng mày, xoay người nhìn qua, chỉ thấy Tôn Thiên Cương một thân cao to mang theo mấy tên đệ tử nội môn gấp gáp đi về phía này.
Đám ngoại môn đệ tử đang đào quáng nghe tiếng hô cũng dừng lại công việc trên tay, tò mò nhìn sang.
- Là nội môn Tôn sư huynh, hắn lại muốn khiêu chiến Thánh tử!
- Nhất định là Đại trưởng lão muốn chèn ép Thánh tử, nên bảo cháu tôn tử nhà mình đến kiếm chuyện đây mà!
- Khó trác cố ý xếp hạng Thánh tử ở phía trước, thì ra là thế! Bài danh phía trước không thể khiêu chiến bài danh phía sau! Đại trưởng là chính là muốn Thánh tử làm đá kê chân cho tôn tử của hắn!
Đám ngoại môn đệ tử vừa nói thầm vừa tưởng tượng, không bao lâu sau, trong đầu bọn họ Tôn Thiên Cương đã trở thành nhân vật phản diện điển hình.
Dù sao Thánh tử có tâm như vậy, nói chuyện lại dễ nghe, người cũng thiện lương, sao có thể là nhân vật phản diện được?
- Tôn sư đệ, ngươi muốn khiêu chiến ta?
Nhìn thấy Tôn Thiên Cương đi đến trước mặt mình, vẻ mặt Trần Trầm lạnh nhạt.
- Đúng, hiện tại trong tông đã có quy tắc mới, mỗi bảy ngày đệ tử có một lần cơ hội khiêu chiến, người bị khiêu chiến nếu như không phải trong tình huống đặc biệt thì không được cự tuyệt!
Tôn Thiên Cương lẽ thẳng khí hùng, trước kia hắn không dám đánh Trần Trầm, đó là bởi vì thân phận tiểu tử này cao hơn hắn, nếu hắn động thủ đó chính là phạm thượng, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Hôm nay thì không có gì phạm thượng nữa rồi, cường giả vi tôn trở thành quy tắc trong Thiên Vân tông.
Nghe xong, Trần Trầm hơi gật đầu, sau đó nói:
- Dựa theo quy tắc, phải hạ chiến thư, nếu như không có chiến thư, ta từ chối khiêu chiến của ngươi.
- Chiến thư? - Vẻ mặt Tôn Thiên Cương dại ra, hắn chỉ thấy được khiêu chiến, không chú ý đến những hạn chế khác.
Mà đại bộ phận những… hạn chế này cũng là vì muốn đệ tử thận trọng mỗi khi khiêu chiến, như vậy mới tiết kiệm được thời gian của mọi ngươi.
Ở trong đó có cái gọi là hạ chiến thư.
- Sư huynh, chỗ ta có giấy bút!
Một nội môn đệ tử vội vàng lấy giấy bút trong túi trữ vật ra, giao cho Tôn Thiên Cương.
Thấy vậy, hai mắt Tôn Thiên Cương sáng ngời, lập tức viết chiến thư.
Không bao lâu sau, liền đưa chiến thư đến trước mặt Trần Trầm.
- Trần Trầm, hiện tại ngươi có thể đánh cùng ta rồi chứ?
Tôn Thiên Cương vừa nói vừa bắt đầu công tác chuẩn bị.
Nhưng Trần Trầm lại lắc đầu.
- Đánh cái gì mà đánh, dựa theo quy tắc phải chỉ định lôi đài, hơn nữa còn phải mời hai vị có thực lực phía trên người tham chiến đến quan khán với tư cách nhân chứng.
Nghe hắn nói, Tôn Thiên Cương tức đến thổ huyết, đánh một trận nào có nhiều quy tắc như vậy?
Thế nhưng hắn nhất định phải tuân thủ!
Nghĩ đến đây, Tôn Thiên Cương oán hận giậm chân, quay người ly khai.

Nửa giờ sau.
Dưới chân lôi đài tại Thiên Kiếm phong đã tụ tập rất nhiều người, trong đó có nội môn đệ tử cùng với ngoại môn, thậm chí còn có mấy vị trưởng lão.
Bởi vì hôm nay là trận khiêu chiến đầu tiên sau khi chế định quy tắc.
Người tham chiến cũng đều là nhân vật phong vân trong Thiên Vân tông.
Một cái là nội môn đệ tử bài danh thứ 36, Tôn Thiên Cương, tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Một cái là nhập môn 2 tháng, bài danh thứ 10, Thánh Tử, tu vi không biết.
- Đại trưởng lão đã đến!
Thời điểm mọi người háo hức mong chờ, phương xa vang lên một âm thanh.
Đám người vội vã tránh ra một con đường, dù sao hôm nay trong tông Đại trưởng lão thế nhưng là người gặp người sợ.
Đại trưởng lão một mặt âm trầm đi đến lôi đài. Tôn tử đau khổ cầu hắn đến với tư cách là nhân chứng, hắn cũng không có biện pháp.
Nói thật, trong khoảng thời gian này, hắn không định ra mặt, bởi vì hắn không thể chịu được ánh mắt chú mục của quần chúng.
- Thỉnh người tham chiến lên đài!
Đến bên lôi đài, Đại trưởng lão dựa theo quy tắc cao giọng hô.
Hắn vừa dứt lời, Tôn Thiên Cương đã nhịn không được phóng lên lôi đài.
Cmn, cuối cùng cũng có thể khiêu chiến được Trần Trầm rồi.
Nửa giờ qua hắn bay tới bay lui không nghỉ, ngoài trừ cầu khẩn gia gia đi làm người quan khán, hắn còn phải đi báo cáo với trưởng lão phụ trách bài danh.
Trái lại, Trần Trầm không làm gì cả…
Bất quá trời xanh không phụ lòng người, đánh Trần Trầm một trận cũng coi như có thể xả giận.
- Song phương cúi chào bày tỏ hữu hảo!
Hai má Đại trưởng lão co giật, đây cũng là chế định do Trần Trầm đặt ra.
- Tôn sư đệ, thỉnh chỉ giáo! - Trần Trầm bái, thập phần hữu lễ.
- Trần… sư huynh, thỉnh chỉ giáo! - Tôn Thiên Cương cũng cứng ngắc bái, giờ phút này hắn chỉ sợ làm sai quy tắc, khiến cho Trần Trầm có cơ hội mượn cơ từ chối khiêu chiến.
Đám nội ngoại môn đệ tử bên dưới thấy một màn như vậy, nội tâm không khỏi trở nên khẩn trương, hôm nay Trần Trầm cùng Tôn Thiên Cương coi như làm mẫu một lần khiêu chiến cho bọn họ.
- Tôn Thiên Cương, nếu như ngươi dám nặng tay, ta không đến yên cho ngươi.
Đang lúc Đại trưởng lão chuẩn bị tuyên bố bắt đầu, dưới đài đột nhiên vang lên âm thanh một nữ nhân.
Nghe vậy, Tôn Thiên Cương tức giận không kìm được, hắn chỉ muốn đánh một trận mà sao đủ thứ khó dễ vậy hả?
Bất quá, một khắc sau, ánh mắt hắn sáng ngời, cả giận nói:
- Triệu Tiểu Nhã, căn cứ theo quy tắc, ngươi nhiễu loạn trật tự lôi đài, phạt một trăm linh thạch!
Nói xong lời này, Tôn Thiên Cương vô cùng đắc ý. Trong suốt quá trình chạy việc, một kẻ không thích đọc sách như hắn đã nghiên cứu thông thấu quy tắc. Giờ phút này rốt cuộc cũng chiếm thế thượng phong trước kẻ địch giao phong với mình nhiều năm như vậy.
- Triệu Tiểu Nhã, đi nộp tiền phạt, lôi đài chiến chính thức bắt đầu!
Đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng, vung tay tuyên bố bắt đầu.
Nghe thế, Tôn Thiên Cương hưng phấn đến cực điểm, ngửa mặt lên trời gào lên một tiếng, linh khí trong cơ thể như cuồng phong bạo phát.
Hắn tu luyện chính là tuyệt học thứ hai của Thiên Vân tông - Thiên Vân Cuồng Phong quyết. Thời điểm công kích tựa như cuồng phong bạo vũ, liên miên không dứt, ngoài ra, còn có thể sử xuất pháp thuật hệ phong vô cùng cường đại.
Hai cái phối hợp, Trúc Cơ trung kỳ bình thường căn bản không phải đối thủ của hắn.
Chúng đệ tử phía dưới thấy một màn như vậy, tất cả đều kinh hãi.
Đây chính là thực lực của Đại sư huynh sao?
Nói thật, chúng đệ tử tu luyện tại Thiên Vân tông, nào có nhiều cơ hội chứng kiến cao thủ đối chiến? Nhất là một số ngoại môn đệ tử càng không có cơ hội.
Cho nên bọn họ căn bản không biết tu vị trên Trúc Cơ rốt cuộc có bộ dáng gì.
Hôm nay nhìn thấy Tôn Thiên Cương uy mãnh như thế, có không ít đệ tử trong mắt lóe lệ tia sáng hướng tới tương lại, nội tâm không ngăn được sinh ra một ý niệm.
Nếu có một ngày bọn họ cũng có thể như vậy thì thật tốt.
Đại trưởng lão nhìn xem… ánh mắt đám đệ tử, tâm tình phức tạp đến cực điểm. Tuy hắn chán ghét Trần Trầm, nhưng không thể phủ nhận cải cách của tiểu tử này là đúng.
Khiến chúng đệ tử biết cường giả là dạng gì, không thể nghi ngờ có thể kích phát ý chí của bọn họ.
Ngay khi hắn nghĩ đến điểm này, Tôn Thiên Cương đã như gió lốc vọt về phía Trần Trầm, linh khí cường đại lan tràn bốn phía, một vài đệ tử có tu vi yếu thiếu chút nữa bị nhấc lên khỏi mặt đất.
Chỉ có thể dùng tay che mắt mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ lôi đài.
Trong mơ hồ, bọn họ nhìn thấy một đạo thân ảnh như cô tùng đứng sừng sững trong gió lốc, y phục trên người phấp phới bay, không mảy may dao động.
Mắt thấy một quyền của đại sư huynh Tôn Thiên Cương như cuồng phong vũ bảo đánh tới.
Đúng lúc này, thân ảnh kia bỗng nhiên đưa tay ra, một cỗ linh lực so với cuồng phong còn muốn cuồn bạo hơn gấp mấy lần.
Oanh!
Một tiếng nổ vang lên, cuồng phong bỗng chốc dừng lại, bụi mù đều tán đi.
Mà trên lôi đài lúc này chỉ còn lại một thân ảnh cô tịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận