Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 414: Cái Tên Trời Đánh Vô Sỉ

Chương 414: Cái Tên Trời Đánh Vô SỉChương 414: Cái Tên Trời Đánh Vô Sỉ
         Trần Trầm nghe vậy trong lòng chợt lạnh.
Việc này lâu người chính là vô tình, mọi thứ vẫn hướng trên lợi ích, giết một hai người như thế theo bọn hắn nghĩ như là nghiền chết mấy con kiến, căn bản không thèm quan tâm.
- Tiền bối, còn mời hạ thủ lưu tình!
Không do dự, Trần Trầm trực tiếp truyền âm nói.
Hố người khác, lại làm cho người ta giết, loại chuyện này hắn làm không được, hắn cũng không phải Tào Tháo.
- Ngươi tiểu tử này, xem ra là không biết rõ một giới này tàn khốc.
Âm thanh bà lão kia lại lần nữa vang lên.
- Tiền bối, ngươi nói đúng, vì vậy ta hiện tại không làm được loại chuyện này, còn xin tiền bối thông cảm!
Trần Trầm trả lời một câu, tiếp đó lui về phía sau mấy ngàn thước, che đậy khí tức của mình.
Lấy thần thức Phân Thần cảnh của mình muốn làm cho Sở Vân không phát hiện được rất đơn giản, hắn làm như vậy cũng là làm cho Sở Vân biết hắn đã đi.
- Cũng được, nếu ngươi đã có lòng thương hoa tiếc ngọc, vậy ta sẽ tha cho nàng một lần.
Trong đầu vang lên âm thanh của lão ẩu, Trần Trầm nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu yên lặng quan sát chiến trường.
Sở Vân vẫn như cũ tận lực ngăn cản, nhưng mà hắn nhìn ra được, đây là ý đồ của vị sư tổ sư phụ kia của hắn.
Ước chừng chiến đấu nửa khắc đồng hồ, hai đạo thân ảnh một mập một gầy đột nhiên trăm miệng một lời:
- Đồ vật cần lấy bị nha đầu vừa mới chạy trốn kia cầm đi, chúng ta đuổi theo!
Vừa nói lời này, hai người không đểo ý Sở Vân chấn kinh kinh ngạc, quay người bay đi, nhưng mà chốc lát thời gian, tại chỗ cũng chỉ còn lại có một người Sở Vân.
Ô ô ô!
An tĩnh chốc lát, Sở Vân đột nhiên ngửa mặt lên trời khóc rống lên, khóc cực kỳ thương tâm, thanh thúy âm thanh truyền đi thật xa.
Nhìn bóng lưng đang khóc rống kia, Trần Trầm có một ít băn khoăn, tao ngộ loại cường địch này, không sợ là không thể.
Cho dù là hữu kinh vô hiểm, loại cảm giác nghĩ mà sợ kia cũng đủ làm cho một nữ tử ở trong hoàn cảnh bốn bề vắng lặng này khóc rống một tràng.
- Sai lầm sai lầm! Ta không phải cố ý.
Trong lòng Trần Trầm thở dài, đi tới Thượng giới này, hắn dường như đã làm cho mấy nữ tử khóc.
Không có cách, mọi việc cũng là vì sinh tồn.
- Nhìn cái gì vậy? Nếu luyến tiếc, thì cướp nàng tới Ngọc Đỉnh tông chúng ta, đến lúc đó phong ấn tu vi, tùy ý an bài.
Trong đầu vang lên âm thanh của bà lão kia, Trần Trầm nghe lấy im lặng, trầm mặc một lát sau, hắn nói:
- Tiền bối, ta vụng trộm đưa nàng trở về, tránh cho nàng trên đường xảy ra chuyện, đến lúc đó ta cõng nồi.
- Tùy ý ngươi, nhưng mà ta phải nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi bị nàng phát hiện, vậy chúng ta diễn vô ích.
- Yên tâm, tiền bối, ta chưa đến mức bị nàng phát hiện.
Trần Trầm tự tin trả lời, ngay sau đó không còn âm thanh của bà lão kia nữa, cũng không biết nàng và sư tổ còn ở đó hay không gần đó.
...
Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, Sở Vân rốt cục ngừng khóc, từ trong ngực lấy ra một cái lệnh bài đưa tin.
Cũng không lâu lắm, lệnh bài đưa tin trong nhẫn trữ vật của Trần Trầm phát sáng lên.
- Sư muội, ngươi có sao không? Hai người kia đuổi theo ngươi.
Trần Trầm suy nghĩ một chút trả lời:
- Sư tỷ yên tâm, ta đổi phương hướng, đã bay ra rất xa, bọn hắn bắt không được ta, chúng ta gặp lại trong tông môn.
- Tốt, sư muội, ngàn vạn chú ý an toàn.
Sở Vân dặn dò một câu, cũng bắt đầu cực tốc bay về phương hướng Lê Tiên tông.
Trần Trầm lặng lẽ theo ở phía sau, làm hộ hoa sứ giả.
Cái này chính là một ngày một đêm, mà trong thời gian một ngày một đêm đó Sở Vân căn bản không nghỉ ngơi chút nào, luôn duy trì phi hành tốc độ cao.
Thẳng đến khoảng cách phạm vi ngàn dặm Lê Tiên tông, Trần Trầm vậy mới dừng lại hành trình theo đuôi lần này.
Chần chờ chốc lát, Trần Trầm rơi xuống đất, đem chôn nhẫn trữ vật Sở Vân đưa cho mình ở trong đất, sau đó lấy ra lệnh bài đưa tin, phát ra một tin, rồi mới quay người rời đi.
...
Lòng chỉ muốn về Sở Vân mắt thấy sắp đến tông môn, trong lòng vui sướng, nhưng vậy thời gian nàng đột nhiên nhận được một truyền tin.
- Nhẫn trữ vật trong đất ở phía sau ngươi ba ngàn mét, ngươi tùy tiện tìm là có thể tìm tới.
Sau khi nhìn thấy truyền tin này, lệnh bài đưa tin đột nhiên phanh một tiếng đã nứt ra.
Điều này đại biểu người đưa tin đã hủy đi khối lệnh bài đưa tin kia.
- Sư muội này có ý gì?
Sở Vân có một ít không hiểu rõ nổi, nhưng mà vẫn là quay người bay ba ngàn mét, không chờ nàng cẩn thận tìm, trên mặt đất có một vệt bùn đất bị đào lên dấu tích hấp chú ý của dẫn nàng.
Hạ xuống đào đất lên, nhẫn trữ vật tồn trữ lượng lớn đan dược đãvề tới trong tay nàng.
Khiến nàng càng không hiểu.
Sư muội sao có thể theo kịp tốc độ của nàng, đồng thời chôn nhẫn trữ vật ở chỗ này? Mặt khác, vì sao sư muội phải làm như vậy? Thậm chí còn hủy đi lệnh bài đưa tin?
Trong đầu nhất thời lóe lên vô số nghi hoặc, nhưng mà lúc này không phải lúc rầu rỉ.
Thu hồi nhẫn trữ vật, Sở Vân tiếp tục bay về hướng Lê Tiên tông.
Đến lúc bước vào sơn môn Lê Tiên tông, tảng đá trong lòng nàng cuối cùng triệt để rơi xuống.
- Đồ nhi, ngươi bình an trở về là tốt, nếu là có tổn thất gì, không cần để ở trong lòng.
Mới vừa bước vòa phạm vi Lê Tiên tông, một thân ảnh đã xuất hiện ở trước mặt nàng, chính là sư phụ của nàng.
Nhìn thấy sư phụ, Sở Vân không nói hai lời trực tiếp vùi ở trong ngực sư phụ nhẹ giọng nức nở lên.
Sau một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói:
- Sư phụ, lần này không tổn thất gì, đan dược ta đã mang về.
Nàng vừa dứt lời, xa xa truyền đến một tiếng thanh thúy tiếng hô.
- Sư tỷ, ngươi trở về!
Nghe được thanh âm này, ánh mắt Sở Vân đột nhiên sáng lên, kinh hỉ nói:
- Sư muội, ngươi trở về lúc nào vậy?
Người tới chính là thập nhị sư muội của nàng, trong trí nhớ của nàng, thập nhị sư muội là cùng nàng cùng đi Ngọc Đỉnh tông.
Thập nhị sư muội nghe vậy ngượng ngùng gãi đầu một cái, nói:
- Sư tỷ, ngươi nói cái gì? Ta vẫn luôn ở trong tông môn không rời đi.
Sở Vân nghe nói như thế cả người đều cảm giác không tốt.
Thập nhị sư muội nói không cùng với nàng đi ra ngoài, chẳng lẽ đoạn đường này nàng đều nói chuyện với quỷ?
- Sư muội, có phải ngươi bị thương hay không?
Sở Vân nhìn thập nhị sư muội một chút, muốn nhìn có vết thương gì không, kết quả vẫn đúng là nhìn thấy một chỗ vết thương nho nhỏ.
- Sư tỷ, làm sao ngươi biết ta thụ thương? Ngày kia ta đang chuẩn bị đi ra cửa sơn môn tìm ngươi, cùng với ngươi đi Ngọc Đỉnh đan tông, kết quả không biết rõ bị tên hỗn đản nào ám toán, chờ ta tỉnh lại thì mới biết được ngươi đã đi, lần này không thể ra ngoài, lần sau không biết rõ phải chờ tới lúc nào.
Sở Vân nghe vậy suy nghĩ xuất thần, thấy trên khuôn mặt nhỏ của thập nhị sư muội tràn đầy nghiêm túc, nàng triệt để ngơ ngác.
Chẳng lẽ khoảng thời gian này nàng đều đang nằm mơ?
Nhưng nhẫn trữ vật trong tay thật sự nói cho nàng, khoảng thời gian này nàng xác thực đi Ngọc Đỉnh tông một chuyến.
Đợi từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, một đạo thiểm điện xẹt qua não hải.
Chẳng lẽ... Thập nhị sư muội một đường đi với nàng là giả?
Nàng vốn cực kỳ thông minh, vừa mới không ngờ chẳng qua là nhất thời lâm vào mờ mịt mà thôi.
Giờ đây nghĩ đến loại khả năng này, lại liên tưởng đến dị thường của thập nhị sư muội trên đường đi, nàng lập tức bừng tỉnh hiểu ra!
Thập nhị sư muội kia là giả!
Sau khi xác định chuyện này, nàng chỉ cảm thấy choáng váng đầu hoa mắt, cả người kém chút ngã xuống đất.
Nàng lại ở chung được một đường với một người xa lạ, thậm chí cùng nhau tắm rửa, cùng giường chung gối.
Lúc này nàng chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện cái kia giả thập nhị sư muội là nữ nhân giả trang, mà không phải nam nhân.
Vừa nghĩ vậy, nàng đè nén trong lòng bất an cảm xúc hỏi:
- Thập nhị sư muội, trong tông môn gần đây có người nào mất tích sao?
Nàng rõ ràng nhớ kỹ, ngày đó thập nhị sư muội là từ trong tông môn đi ra, cái này đã nói lên người giả mạo thập nhị sư muội chính là người trong tông môn.
- Có, Trần Trầm đã sáng tạo ra Thiên Đạo cờ kia không thấy bóng dáng, cũng không biết đi đâu.
Nghe được đáp án này, lại liên tưởng đến tại mình trần truồng trong suối nước nóng cùng với “Sư muội” kia vui đùa ầm ĩ một màn, mắt Sở Vân tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Trước khi té xỉu, trong đầu của nàng chỉ còn lại có một ý niệm duy nhất.
- Cái tên trời đánh đồ vô sỉ này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận