Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 194: Cây Có Mọc Thành Rừng, Gió Vẫn Thổi Bật Rễ

Chương 194: Cây Có Mọc Thành Rừng, Gió Vẫn Thổi Bật RễChương 194: Cây Có Mọc Thành Rừng, Gió Vẫn Thổi Bật Rễ
         Trên thực tế, Trần Trầm cũng không phải người dễ dao động.
Nhưng trong lúc xếp hàng, hắn phát hiện nếu chỉ là một tu sĩ ngoại viện, căn bản không có cơ hội tiến vào Ngọc Đỉnh đan tông, càng đừng nói đến chuyện tiếp xúc với Luyện Đan Sư. Tối đa cũng chỉ có thế đạt được chút ưu đãi ở mấy cái dược điếm trong thành kia mà thôi.
Cái này đương nhiên không thỏa mãn được nhu cầu của hắn.
Hắn tới Đông Cương là vì cái gì cơ chứ?
Thứ nhất, dĩ nhiên là vì muốn phát huy tác dụng của hệ thống một cách tối đa, truy tung được nhiều tài nguyên hơn.
Thứ hai, hắn còn muốn thuận tiện đào góc tường nhà người ta.
Lại nói, nhân tài về phương diện luyện đan trong lưỡng quốc quả thực quá ít ỏi, một cái thế lực muốn nhanh chóng phát triển, đan dược đương nhiên không thể thiếu.
Mà nếu muốn đảm bảo lượng cung ứng ổn định lâu dài, nhất định bản thân phải có được Luyện Đan Sư.
- Vì sự phát triển của lưỡng quốc, ta đây đành ủy thân cầu toàn. Lữ Bố vì lợi ích của mình mà nhận giặc làm cha, tính ra không cùng một tính chất.
- Nghiêm khắc mà nói, ta hẳn là tương tự với Điêu Thuyền ủy thân cho Đổng Trác, cũng là vì đại nghĩa!
Sau khi thầm an ủi mình một câu, thần sắc Trần Trầm thoáng cái trở nên nhập gia tùy tục, cả người lẫn vật đều vô hại.
- Trần Trầm, ngươi ở đây chờ ta một lát! - Thanh y tiểu cô nương chỉ chỉ ra sau lưng, sau đó tiếp tục công việc của mình.
Thấy Trần Trầm đột nhiên thay đổi chủ ý, Viên Kình Thiên sốt ruột, vội hỏi:
- Tiểu muội muội, ta có thể bái nhập Ngọc Đỉnh Đan Tông không?
Sư huynh muốn đổi chỗ, hắn đương nhiên không thể rơi lại phía sau được.
- Đây là linh dược gì?
- Cỏ đuôi chó? - Viên Kình Thiên thử trả lời.
- Cút!
Thanh y tiểu cô nương chỉ tai ra đường lớn, lạnh giọng quát!
Thấy vậy, Trần Trầm vội bước qua, nói:
- Khụ khụ, đây là đệ đệ ta, hắn không bái nhập Ngọc Đỉnh Đan Tông, nhưng có thể theo ta không?
- Đệ đệ của ngươi? - Thanh y tiểu cô nương tỏ vẻ nghi hoặc, khí chất hai người này chênh lệch không chỉ quãng tám thôi đâu.
- Không sai…
- Không phải thân sinh?
- Ặc… Là biểu đệ… xa… - Trần Trầm thuận miệng đáp.
- Đấy, ta nói mà, hắn lớn lên bình thường như vậy, sao có thể là huynh đệ với ngươi được…. Mà thôi, ngươi muốn để hắn theo thì cứ cho hắn theo vậy. - Thanh y tiểu cô nương vung nắm tay nhỏ bé lên, một bộ đầy quyền lực.
Nghe vậy, Viên Kình Thiên tự ti bước đến sau lưng Trần Trầm, cúi đầu bắt đầu vẽ vòng tròn.
Sự thật một lần nữa chứng minh, sư huynh không phải tồn tại mà hắn có thể với tới.

Đợi khoảng nửa canh giờ.
Đội ngũ tiếp thu đệ tử cũng tuyển được đại khái bốn năm mươi người.
Hệt như thanh y tiểu cô nương đã làm, cũng đều là ngẫu nhiên đưa ra một thứ dược liệu, yêu cầu người báo danh phân biệt. Thông thường, chỉ cần có chút hiểu biết cơ sở liền có thể nhận ra, riêng loại dốt đặc cán mai như Viên Kình Thiên, bị đuổi ra là chuyện đương nhiên.
Thấy số người cũng không còn nhiều, lúc này, thanh y tiểu cô nương mới bàn giao việc cho người khác, sau đó dẫn theo đoàn người đi vào một tòa kiến trúc khổng lồ bên cạnh đại đỉnh.
Bên trong tòa kiến trúc kia có bày 50 cái bàn lớn, trên bàn bày đầy dược liệu, liếc sơ qua có không dưới hai trăm loại.
Chứng kiến gian phong lớn hệt như phòng thi này, Trần Trầm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trên phương diện phân biệt linh dược, hắn tuyệt đối là người trong nghề.
Đây gọi là quen tay hay việc, bởi vì mỗi ngày hắn đều tiếp xúc với thiên tài địa bảo, vì để tránh bỏ lỡ thứ tốt, Trần Trầm đã nghiên cứu kỹ quyển sách dày nặng kia của Tiêu Vô Ưu.
Cho nên hầu hết số dược liệu trên bàn hắn đều có thể nhận biết.
Cái này khiến hắn càng có thêm tự tin.
Chứng kiến bàn dược liệu kia, đám người xung quanh mỗi người một vẻ, có kẻ khẩn trương, có người hoảng sợ, cũng có một số ít tràn đầy tự tin.
Một lát sau.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống chỗ của mình, vừa yên vị, cả đám không hẹn mà cùng bắt đầu cẩn thận quan sát những dược liệu trên mặt bàn.
Bất kể hôm nay Ngọc Đỉnh Đan Tông đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần trước tiên phân biệt được tất cả dược liệu, vậy là chuẩn rồi.
Đang lúc mọi người bận rộn, một nam nhân trung niên vận thanh bào bước đến, trên khuôn mặt tràn đầy tươi cười ôn hòa.
- Ha ha, chư vị chớ vội, Ngọc Đỉnh Đan Tông ta khảo hạch đâu chỉ đơn giản là phân biệt dược liệu.
- Mọi người đều biết, luyện đan chính là phát huy đến tận cung dược tính của các loại linh dược thiên tài địa bảo, dung hợp với nhau, bổ sung lẫn nhau.
- Cho nên muốn khảo nghiệm một người có thiên phú luyện đan hay không, quan trọng nhất chính là xem hắn có mẫn cảm với dược tính của dược liệu hay không.
- Chư vị, trước mặt các ngươi là hai trăm loại dược liệu, kim mộc thủy hỏa thổ đều có, kính xin hay phân loại chúng dựa theo thuộc tính, thời hạn là một canh giờ, không giới hạn phương pháp.
Nghe nói thế, 50 người có mặt tại đây đều biến sắc.
Phân biệt được dược cũng không có nghĩa là am hiểu thuộc tính của nó. Phải biết, trên thế gian có thiên thiên vạn vạn loại dược liệu linh thảo, có thể nhận biết được một phần lớn trong đó đã là không tệ rồi, sao có thể nghiên cứu hết thảy thuộc tính của chúng?
Nam nhân trung niên không để tâm đến vẻ mặt hoảng sợ của đám người, thản nhiên đi đến cửa thắp một nén cao hương.
Nhìn thấy cao hương, mọi người cũng không quản nữa, lao nhao tập trung lựa lựa nhặt nhặt hai trăm loại dược liệu trên bàn, thậm chí có người còn nếm thử. Ai ai cũng đầu đầy mồ hôi.
Bất quá, chỉ trong chốc lát, đã có người vì thử thuốc lung tung mà ngã vật ra đất, miệng sùi bọt mép, bị người khiêng ra ngoài.
Tuy nhiên, cũng có một số biểu hiện không tệ, mặc dù thần sắc có vẻ ngưng trọng nhưng tốt xấu cũng không phải hoàn toàn không có đầu mối.
Cách thức nếm thử dược liệu khá là chuyên nghiệm, chỉ nhẹ cắn một cái, nếm qua rồi dừng lại.
Thấy những người kia, Luyện Đan Sư trung niên gật gù, lộ vẻ vui mừng.

Trần Trầm nhìn đống dược liệu trước mặt, nhíu mày, đương nhiên, hắn chả muốn nhấm nháp mấy thứ này, chất lượng quá kém, tạp chất nhiều, ảnh hưởng đến sức khỏe nha.
- Hệ thống, trong phạm vi 2 mét, nơi nào có dược liệu thuộc tính kim?
“Bên trái, nửa mét có Kim Kiếm thảo, bên phải phía trước một mét có Thiết Tâm Cúc…”
- Hệ thống, phạm vi 2 mét nơi nào có dược liệu thuộc tính mộc?
“Bên phải Mộc Linh Cô…”

- Hệ thống, phạm vi 2 mét nơi nào có dược liệu thuộc tính thổ?

- Tốt rồi, đại công cáo thành.
Phân loại xong dược liệu, Trần Trầm vô cùng hài lòng. Lúc này, hắn mới phát hiện còn có vài cọng không thuộc về ngũ hành.
Cái này hắn cũng lười quản, thi xong, chuyện thứ nhất đương nhiên là xem người khác thi thế nào.
Kết quả vừa ngẩng đầu, trái tim bé nhỏ của Trần Trầm run lên vì sợ.
Bởi vì cao hương bên ngoài lúc này chỉ mới cháy được một phần năm, còn những người khác… Tất cả đều vẫn đang bận rộn, dù là đám người nhanh nhất kia cũng chỉ mới phân loại được chưa đến 30 thứ dược liệu.
Kiểu này… dù cho đến giờ, bọn họ cũng chưa chắc hoàn thành.
-… Hình như biểu hiện có hơi khoa trương, trình độ như này, ta không ăn gian cũng có thể tiến vào Top 3 nha.
Trần Trầm cảm thấy hơi ngại, cũng hơi bất an, vô thức muốn thay đổi vị trí vài cọng dược liệu, tạo chút sai lầm.
Làm đệ nhất có thể, nhưng nếu quá mức tài giỏi, ngày sau muốn trở về lưỡng quốc, lỡ như Ngọc Đỉnh Đan Tông giữ lại, không cho hắn đi thì phải làm sao?
Nhưng Trần Trầm vừa vươn tay, còn chưa kịp đụng vào dược thảo, cổ tay đã bị người nắm lấy.
Ngẩng đầu nhìn, chính là Luyện Đan Sư trung niên kia.
Hắn quan sát bàn dược liệu được phân loại chỉnh tề, thần sắc như cười mà không cười, trong mắt lóe lên tinh quang.
Tiểu tử này phân loại dược liệu cực nhanh, hơn nữa còn chính xác đến mức khủng bố, hắn thân là cường giả Nguyên Anh, sao có thể không chú ý đến?
- Ngươi… Là Luyện Đan Sư?
- Không phải… - Trần Trầm thành thật đáp.
- Vậy sao ngươi có thể nhanh chóng phân biệt được những dược liệu này? - Luyện Đan Sư trung niên hỏi.
Nghe vậy, Trần Trầm thoáng trầm mặc, hắn phải nói thế nào hả? Chẳng lẽ nói rằng mình ăn gian?
Ai có thể ngờ đây lại là một loại nan đề? Mà hắn rơi vào đó, lại biểu hiện có hơi quá.
Trần Trầm thầm mắng đám người trung quanh không có chí tiến thủ, sao cứ phải khiến hắn càng thêm nổi bật vậy chứ?
- Ta… Ta chính là có thể cảm giác được.
Nghĩ nửa ngày, Trần Trầm chỉ có thể nói ra một cái đáp án mơ hồ như vậy.
Nghe hắn đáp, tinh quang trong mắt Luyện Đan Sư càng lóe sáng, tiếp tục hỏi:
- Vừa nãy ngươi cố ý muốn đảo loạn phân loại, tạo sai lầm? Đây là có ý gì?
Hầu kết Trần Trầm lên lên xuống xuống, tỏ vẻ khẩn trương.
- Gia phụ… Từng nói với ta một loại đạo lý, mọc… Cây mọc thành rừng, gió vẫn có thể thổi bật rễ, làm người nên điệu thấp một chút mới tốt, bằng không thì… sẽ bị người đố kị.
Nghe nói thế, nam nhân trung niên nhịn không được bật cười ha ha, khiến đám người chung quanh không khỏi quay đầu nhìn về phía này.
- Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, ha ha, tiểu tử nhà ngươi quả thật thú vị!
- Đáng tiếc Ngọc Đỉnh Đan Tông ta cũng không phải rừng, mà là một ngọn núi lớn, phía trên núi lớn có vô số đại thụ chọc trời, còn chưa đến phiên gió thổi bật rễ một cây tiểu thụ như ngươi.
- Là… Là như thế… Để tiền bối chê cươi.
Khuôn mặt tuấn tú của Trần Trầm đỏ lên, có hơi ngượng ngùng, kế đó, Luyện Đan Sư trung niên kéo hắn ra ngoài.
- Phải hay không, ngươi đi theo ta sẽ biết, ha ha, đến Ngọc Đỉnh Đan Tông ta, ngươi nếu ưu tú, vậy thì cứ yên tâm mà ưu tú, gió mà có thổi ngươi, xem như ta thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận