Ta Có Thể Truy Tung Vạn Vật

Chương 198: Hạt bụi bay vào mắt

Chương 198: Hạt bụi bay vào mắtChương 198: Hạt bụi bay vào mắt
         Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Libra
-------------------
Ngọc Quỳnh bỗng cười khẽ:
- Ha ha, thật thú vị.
Trần Trầm đang định nói chuyện thì Ngọc Quỳnh đột nhiên nhanh như tia chớp nhét một viên đan dược vào trong miệng của hắn.
Đan dược vào miệng liền hòa tan, Trần Trầm chưa kịp phản ứng thì nó đã biến thành một đoàn linh lực biến mất trong cơ thể hắn.
- Cái này . . .
Trần Trầm hơi ngạc nhiên, thế này là sao?
Ngọc Quỳnh nghiêm trang thấm thía nói:
- Đồ nhi, ngươi dùng thiên tài địa bảo quá nhiều, trong người tích lũy nhiều chất độc, viên đan dược vừa rồi là vi sư tìm bảy bảy bốn mươi chín phương thuốc hiếm mới luyện chế thành Thiên Mệnh Đãng Trọc Đan, dùng viên đan dược này thì chưa đầy một ngày sẽ loại trừ tất cả chất độc trong cơ thể của ngươi, từ nay về sau không cần lo lắng nữa.
Trần Trầm câm nín.
Trong cơ thể hắn làm gì có chất độc nào? Dù có cũng bị lôi kiếp đánh tan hết rồi.
Trần Trầm đã gặp kẻ keo kiệt, nhưng keo tới mức này thì lần đầu tiên gặp.
Tùy tiện nhét một viên đan dược cho hắn đã bảo là tốn bảy bảy bốn mươi chín ngày luyện chế ra, xem hắn là Viên Kình Thiên hay sao?
Ánh mắt Ngọc Quỳnh bỗng chốc trở nên nguy hiểm, hỏi:
- Như thế nào? Ngươi không tin lời của vi sư?
Trần Trầm có khổ mà không nói được, đành nặn ra nụ cười:
- Không . . . làm gì có, đồ nhi xin tạ sư phụ.
Ngọc Quỳnh nghe vậy nở nụ cười thắng lợi:
- Ngươi đừng không biết điều, người ngoài tông mời ta ra tay một lần có ai không đưa lên báu vật chứa đầy trong ba, bốn trữ vật giới? Nghĩ tình ngươi mới nhập môn, chứ không thì ta không bao giờ đưa đan dược quý giá như vậy cho ngươi.
Trần Trầm hét thầm trong bụng:
- Tại hạ xin thua!
Nhét đại viên đan dược nào đó cho mình còn bắt mình nhớ ơn, người này vô sỉ chưa từng thấy!
Nhớ lại bốn món thiên tài địa bảo đã tặng đi mà Trần Trầm đau lòng thắt ruột.
- Không được, hôm nay ta bất chấp tất cả phải lấy về chút gì mới được!
Trần Trầm cắn răng, vẻ mặt cảm động nói:
- Ơn của sư phụ, đồ đệ suốt đời khó quên. Thiên Mệnh Đãng Trọc Đan . . . đồ đệ ghi nhớ, ngày sau gặp được người ngoài đồ đệ sẽ khen công dụng mạnh mẽ của viên đan dược này, sẽ nhấn mạnh đó là sư phụ tiêu phí bảy bảy bốn mươi chín ngày đặc biệt kinh thiên động địa ra đan dược cho đồ đệ. Để người ngoài cũng biết tình thương vô bờ của sư phụ cho đồ đệ!
Nụ cười trên mặt Ngọc Quỳnh đông cứng.
Thiên Mệnh Đãng Trọc Đan quái quỷ gì đó đương nhiên là nàng nói bừa, nếu trên đời thật sự có loại đan dược trừ bỏ chất độc như thế thì chẳng phải là Luyện Đan Sư có thể không kiêng nể ăn đan dược tăng lên tu vi?
Tiểu tử này . . . không cùng đẳng cấp với mấy đệ tử khác, khiến người băng tuyết thông minh như nàng sinh ra cảm giác tích tài.
Nghĩ đến đây, nàng thở dài, lấy ra một báu vật hình hạt châu màu vàng từ trong trữ vật giới.
Trông thấy báu vật này, Trần Trầm cắn chặt hàm răng, lần này hắn quyết không cho sư phụ có cơ hội làm trước nói sau nữa.
Thấy nét mặt đó của Trần Trầm, Ngọc Quỳnh tức giận bật cười, lắc đầu đặt báu vật hình hạt châu vào tay hắn.
- Bảo bối này tên là Định Hồn Châu, có thể bảo vệ thần hồn của ngươi. Vi sư có nghe nói về thực lực của ngươi rồi, hiếm gặp địch thủ trong cảnh giới Nguyên Anh. Nhưng lỡ gặp cường giả Nguyên Thần có thần thức thì sẽ kém một mảng lớn. Mang Định Hồn Châu bên người sẽ giúp ngươi không đến mức bị một số cường giả Nguyên Thần lợi hại trực tiếp dùng thần thức diệt gọn. Ngoài ra, Định Hồn Châu còn có thể đông lại một số Nguyên Thần từ bên ngoài xâm nhập, phòng ngừa ngươi bị người đoạt xá. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, thân thể của ngươi là báu vật lớn nhất của chính ngươi, có lẽ đã có lão quái vật theo dõi ngươi rồi.
Trần Trầm nhận lấy Định Hồn Châu, lén dùng hệ thống giám định.
Xác định đúng là thật thì hắn mới mỹ mãn cất vào.
Qua một phen giao phong, cuối cùng mình không chịu thiệt bao nhiêu. Đương nhiên, cũng nhờ sư phụ từ trên trời rơi xuống này giơ cao đánh khẽ, không quyết tâm keo kiệt đến cùng.
Nếu hai bên đã xác nhận thân phận sư đồ thì tự nhiên cần bắt đầu thảo luận vấn đề truyền đạo thụ nghiệp.
Ngọc Quỳnh nhìn Trần Trầm một cái, nói:
- Về mặt tu hành, ngươi đã có sư phụ thì ta sẽ không dạy nữa, còn về Luyện Đan, ngươi tạm đi theo mấy vị sư huynh, sư tỷ học đi. Đợi khi nào bọn họ không còn gì để dạy cho ngươi thì ta sẽ tự mình dạy dỗ.
Trần Trầm gật đầu.
Tuy tình nghi sư phụ này làm biếng, nhưng trình độ Luyện Đan hiện tại của hắn đúng là không xứng được Ngọc Đỉnh Đan Tông của Thánh Nữ như Ngọc Quỳnh tự mình chỉ dạy.
Hắn tự biết thân biết phận.
Nửa canh giờ sau.
Trần Trầm ở trong viện lạc gặp ba sư huynh, ba sư tỷ của mình, trong đó mạnh nhất chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ.
Trần Trầm cảm giác một bàn tay của hắn có thể đập chết tám sư huynh sư tỷ cùng một lúc, đương nhiên, hắn sẽ không làm thật.
Bởi vì đại sư huynh là một trưởng giả nhân hậu.
Nhị sư tỷ là một phụ nữ nhân hậu.
Tam sư huynh là một nam nhân trung niên nhân hậu.
. . .
Bát sư tỷ là một tỷ tỷ nhân hậu.
Nói tóm lại, tất cả đều là vẻ mặt trung hậu, ánh mắt nhìn hắn gần như giống nhau.
Trong vui mừng mang theo mong đợi.
Trần Trầm cung kính vái chào:
- Kính chào mấy vị sư huynh sư tỷ.
Giờ phút này, Trần Trầm cảm giác thật lạc lõng, nếu Viên Kình Thiên đến làm tiểu sư đệ thì đủ nguyên bộ rồi.
Ngoài ra ánh mắt mấy vị sư huynh sư tỷ nhìn về hướng sư phụ cũng khiến hắn cảm thấy khá quen mắt, trong cuồng nhiệt mang theo sùng bái, gần giống ánh mắt của Viên Kình Thiên lúc nhìn mình.
- Tựa hồ các sư huynh sư tỷ rất dễ ở chung.
Không đợi Trần Trầm suy nghĩ tiếp, tám sư huynh sư tỷ đưa quà gặp mặt, toàn là đan dược giá trị cao.
Trần Trầm vinh hạnh không dám nhận, hắn cảm ơn tất cả mọi người, so với sư phụ keo kiệt thì mấy vị này rộng rãi rất nhiều.
Ngọc Quỳnh thấy các đệ tử đều thân thiết với nhau thì mỉm cười vừa lòng, sau đó trở về viện lạc của mình.
. . .
Phía tây viện lạc có một căn nhà độc lập không lớn không nhỏ.
Trong căn phòng lớn, đại sư huynh Dư Hỏa vẻ mặt ôn hòa nhìn về hướng Trần Trầm:
- Tiểu sư đệ, ngươi mới đến, ta dạy cho ngươi một ít thường thức cơ bản về Luyện Đan trước.
Các sư huynh sư tỷ khác cũng có mặt, hình như không định đi.
Chờ Dư Hỏa dạy cho Trần Trầm một khắc đồng hồ, gã nhìn sang bát sư tỷ của Trần Trầm:
- Bát sư muội, hôm nay ta dạy cho sư muội cách khống chế hỏa hậu.
. . .
Cứ thế lần lượt từng người, nửa ngày qua đi, đại sư huynh dạy hết tám người, bao gồm Trần Trầm.
Trần Trầm nghe xong trọn vẹn bài giảng, mặt nhăn nhó, trong đầu nghĩ đến một loại khả năng, hắn nhìn bát sư tỷ, hỏi:
- Bát sư tỷ, sư tỷ có được sư phụ tự mình chỉ dạy không?
Bát sư tỷ nghe vậy xấu hổ lắc đầu nói:
- Ta còn kém xa lắm, ta còn chưa học hết điều mà sư huynh dạy cho.
Trần Trầm nghe vậy không tỏ ra bất ngờ, lại nhìn về hướng thất sư huynh.
Hỏi từng người, phát hiện dù cho nhị sư tỷ nhập môn tám mươi năm cũng chưa từng được Ngọc Quỳnh tự mình dạy dỗ.
Điều này khiến trong lòng Trần Trầm vô cùng khiếp sợ.
Cũng có kiểu sư phụ như vậy sao?
Chỉ cần dạy tốt một đồ đệ là có thể vô hạn thu đồ đệ?
Nghĩ đến đây, hắn tiềm thức nhìn về hướng đại sư huynh.
Đại sư huynh cũng lắc đầu, trong ánh mắt tràn đầy sùng kính:
- Chín mươi chín năm trước, ta đánh cuộc đấu thuật Luyện Đan với sư phụ, kết quả ta thua một bậc, buộc phải bái vào môn hạ của sư phụ, thuận tiện dạy đồ đệ trăm năm thay cho sư phụ. Hiện giờ qua thêm một năm nữa là đến thời hạn đánh cuộc, sư phụ đã hứa với ta cho đánh cuộc đấu lần thứ hai. Ta cảm giác lần này ta chưa chắc sẽ thua!
Nói xong, đáy mắt đại sư huynh lóe tia sáng, dường như tràn ngập dục vọng chiến đấu.
Trần Trầm câm nín không nói nên lời.
Chẳng lẽ Luyện Đan Sư đều là đồ ngốc sao? Thành thật như thế?
Còn Ngọc Quỳnh nữa, quá đáng hết sức!
Thu chín đồ đệ nhưng không dạy qua một lần! Làm gì có loại sư phụ hố đồ đệ như vậy!
Trần Trầm trong lòng nặng trĩu thầm nghĩ:
- Không được, mình phải nhanh chóng dụ mấy Luyện Đan Sư rời đi, không phải ai đều có thể làm đồ đệ của Ngọc Quỳnh này, lỡ như về sau ta biến thành giống như bọn họ thì tiêu đời.
Hắn không do dự nữa, trực tiếp sử dụng hệ thống:
- Hệ thống, sử dụng cơ hội theo dấu một lần trong phạm vi trăm dặm, theo dấu một số Luyện Đan Sư dễ dụ.
Ngọc Đỉnh Đan Tông tuy lớn nhưng phạm vi trăm dặm đủ để phủ lên đa số khu vực Ngọc Đỉnh Đan Tông.
Hệ thống rất nhanh đưa ra đáp án:
- Đại sư huynh cách một thước trước mặt kí chủ.
Nhị sư tỷ cách hai thước về bên trái kí chủ.
Tam sư huynh cách một thước về bên phải kí chủ.
. . .
Bát sư tỷ cách hai thước bên trái kí chủ.
Thấy đáp án này, Trần Trầm bỗng im lặng.
Hắn chậm rãi ngước đầu lên, tám vị sư huynh sư tỷ cũng đang nhìn hắn, trong mắt tràn đầy quan tâm, tựa hồ đang nghĩ tiểu sư đệ có vẻ không vui?
Đại sư huynh Dư Hỏa thấy mắt Trần Trầm lấp lánh ướt nước thì hỏi dò:
- Tiểu sư đệ, tại sao trong mắt của ngươi thường ngấn lệ vậy?
Trần Trầm quay đầu lau giọt lệ chua xót, lẩm bẩm:
- Không có gì, hạt bụi bay vào mắt.
-------------------------------
Truyện chính thức trở lại với tiến độ 4 chương / ngày
Được thực hiện bởi Nhóm Thánh Thiên Tiên Vực
Bạn cần đăng nhập để bình luận